Chương 947: To gan

Dương Độ bị quẳng sang một bên sống dở chết dở, nhìn thấy Long Vương và người đánh mình là Tần Lạc bước qua trước mắt, mà đến cả một câu ngăn lại cũng không dám nói ra.

Chỉ vì một bãi nước tiểu nên mới có thể trở về được từ cỏi chết, ông ta hiện giờ vẫn còn đang thầm tạ ơn Quan Thế Âm Bồ Tát và Phật Tổ Như Lai phù hộ, thì làm sao dám để mình rơi vào cảnh nguy hiểm lần nữa chứ?

Cộc cộc cộc ………….

Tiếng bước chân trầm ổn truyền tới, sau đó là một đôi chân to lớn dừng lại ở ngay chỗ mà Dương Độ ngã sóng xoài.

“Quay về nói với chủ của mày, Phó Phong Tuyết đang chờ ông ta đến.”

Dương Độ biết là ông ta rất rõ mình vẫn còn tỉnh táo, nên đành bò lổm ngổn dậy, nói: “Lão Phó, tôi chỉ là đến chấp hành mệnh lệnh cấp trên, chứ không có ý gì khác đâu. Làm gì có chủ nào ở đây.”

Phó Phong Tuyết trừng mắt lên, lạnh giọng quát: “Là mày ngu hay là mày coi tao là một thằng ngu thế?”

“Là tôi ngu, là tôi ngu.” Dương Độ trong lòng hoảng hốt, cuống quít nhận sai.

“Cút.” Phó Phong Tuyết cũng chẳng còn tâm trí nào mà nói thêm bất cứ điều gì với một kẻ chỉ biết đầu cơ, vụ lợi này.

“Vâng, vâng, tôi cút, tôi cút ngay bây giờ đây.” Dương Độ cũng chẳng để ý đến những chỗ đau trên người mình nữa, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài.

“Đồ rác rưởi.” Phó Phong Tuyết chửi.

“Nếu để cho một người như thế vào trong Long Tức thì Long Tức coi như là hết.” Ly lạnh lùng nói. Long Vương rời đi, nàng có cảm giác như mất đi trụ cột của mình, vì vậy mà trong lời nói của nàng vẫn có lẫn một chút tâm tình.

“Đừng có mơ.” Phó Phong Tuyết nhìn ra xa xăm, nơi bóng của Long Vương đã khuất từ lâu, nói với giọng quyết đoán.

……………………….

Thấy Long Vương hát lên vui sướng, thì Tần Lạc cũng hăng hái hẳn lên, hỏi: “Sư phụ, người đang hát bài gì thế? Nghe có vẻ rất phấn chấn.”

“Ta không phải là đang hát một bài hát, mà đó là chí khí.” Long Vương cười hề hề nói, hai tay dùng quải trượng lần lượt chống lên mặt đất. “Cái giọng vịt đực này của ta thì còn hát cái gì chứ? Ta chỉ là cố tình giả bộ phong trần, để cho mấy tên tiểu nhân khỏi coi thường ta.”

Một trong những người sáng lập ra Long Tức, chỉ vì áp lực này nọ mà bị ép rời khỏi nơi sống và chiến đấu của mình, rời khỏi những chiến hữu đã sát cánh bên mình, vì vậy mà tâm tình của ông không hề thoải mái, dễ chịu như vẻ bề ngoài ông thể hiện ra chút nào.

Tần Lạc không ngờ Long Vương lại trả lời một cách thẳng thắn và khôi hài như vậy, liền cười an ủi nói: “Sư phụ cứ yên tâm. Có lão Phó ở đây rồi thì Long Tức sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, cho dù Long Tức có bị lấy đi đi chăng nữa, thì đợi đến khi chân của sư phụ khỏi rồi vẫn có thể lấy lại nó bất kỳ lúc nào mà. Lòng người đã vậy, thì ngay cả mấy cấp cao kia cũng không thể không để tâm đến tâm tình của những thành viên Long Tức chứ.”

“Đúng vậy.” Long Vương nói. “Tần Lạc, từ hôm nay trở đi, cả trăm kg này đều giao cho con. Ăn ở gì đều nghe theo con hết.”

“Sư phụ. Con biết một nơi rất thích hợp để sư phụ dưỡng bệnh. Về mặt an toàn thì sư phụ có thể hoàn toàn yên tâm.”

Tần Lạc đầu tiên nghĩ ngay đến viện điều dưỡng cao cấp của Văn Nhân Mục Nguyệt. Ở đó điều kiện trị liệu và hoàn cảnh sống đều không kém gì so với viện điều dưỡng Long Tức.

Hơn nữa, cũng khá là an toàn. Mặc dù không đến mức chắp cánh cũng không lọt vào được bên trong như Long Tức, nhưng nếu Tần Lạc nói trước với Văn Nhân Mục Nguyệt một tiếng, thì chắc cũng không đến nỗi nào.

Văn Nhân Mục Nguyệt hằng ngày phải đối mặt với vô số kẻ địch ẩn núp khắp nơi, chỉ nhằm nàng sơ hở để tấn công, vì vậy nếu vệ sĩ bên cạnh nàng đều là những kẻ bất tài vô dụng thì rất có thể nàng đã ra đi tự bao giờ rồi.

Nghĩ đến đây thì trong lòng Tần Lạc lại cảm thấy có chút gì đó thương tâm, buồn bã.

Mình vốn là có sứ mệnh bảo vệ nàng, nhưng duyên phận của hai người chưa tới. Cuộc sống của hai người giống như hai đường thẳng thỉnh thoảng giao nhau, còn đại đa số là giữ trạng thái song song với nhau …

Khi Tần Lạc gọi điện cho Văn Nhân Mục Nguyệt thì vẫn có phần do dự. Vì hắn còn đang nghĩ xem có nên kéo nàng, thậm chí là cả gia tộc Văn Nhân vào trong cuộc tranh đấu này hay không.

Một mặt thì Tần Lạc hy vọng Văn Nhân Mục Nguyệt có thể gia nhập liên minh. Vì dù gì về mặt chính trị thì gia tộc Văn Nhân vẫn còn kém Tần gia, thậm chí có khi còn không bằng được Bạch gia nữa. Nếu trong lúc Long Vương cùng quẫn mà Văn Nhân Mục Nguyệt có thể giơ tay cứu giúp, thì với tính cách của Long Vương mà Tần Lạc biết, ông nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh cho người đã giúp đỡ mình.

Không chỉ có riêng có Long Vương, mà cả cái Long Tức và hàng nghìn hàng vạn con cháu Long Vương đều nhớ đến mối ân tình này.

Đây là một tài nguyên vô cùng rộng lớn, nên Tần Lạc không muốn để cho người khác được lời từ chuyện này ngoài nàng.

Nếu hắn gọi điện cho Bạch Phá Cục, nói là cấp cho tôi một nơi an toàn để tôi thu xếp chỗ ở cho sư phụ tôi, thì liệu Bạch Phá Cục có từ chối không?

Năm đó cũng chính là vì hắn nhận ra minh bài của Long Tức, Tần Lạc vì cứu Tôn Nhân Diệu nên đã đánh vỡ đầu Bạch Tàn Phổ, vậy mà hắn vẫn nhẫn nhịn không ra tay, như thế đủ để biết rằng uy lực của tấm bài này cùng với nỗi kính sợ của các công tử nhà giàu đối với Long Tức là lớn chừng nào.

Nhưng Tần Lạc cũng rất lo.

Sự việc tranh quyền đoạt thế lần này còn chưa biết sẽ phát triển theo hướng nào, sẽ đi đâu về đâu. Phó Phong Tuyết liệu có giữ được Long Tức hay không? Long Tức liệu có bị đổi chủ không? Chân của Long Vương rốt cuộc là có trị khỏi được không?

Bất kể lúc nào cũng phải chú ý tới việc đứng theo phe phái. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt đứng nhầm phe, thì những đối thủ của Long Vương làm sao có thể bỏ qua được một con cá lớn trong giới kinh doanh chen chân vào như nàng được?

Nhưng cuối cùng thì Tần Lạc vẫn gọi cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

Không vì cái gì khác, chỉ vì trong tiềm thức của Tần Lạc luôn cho rằng bọn họ vốn cùng trên một chiếc thuyền. Lập trường của mình cũng là lập trường của Văn Nhân Mục Nguyệt. Cũng giống với khi xưa Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần gia chiến đấu với nhau thì lập trường của nàng cũng là lập trường của Tần Lạc.

Đây chính là nói hai người bọn họ giống như hai đường thẳng thỉnh thoảng giao nhau. Mặc dù ngắn ngủi nhưng lại lâu bền, không phải lúc nào cũng đễ tâm nhưng lại thực sự quan tâm đến nhau.

Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, giọng nói chẳng có lấy một chút tình cảm vào bất kỳ kúc nào của Mã Duyệt cất lên.

“Tôi là Mã Duyệt. Tiểu thư đang họp.” Mã Duyệt lúc nào cũng nói rất ngắn gọn nhưng lại nói ra được trọng tâm của vấn đề.

Thứ nhất, nàng nói cho hắn biết thân phận của mình.

Thứ hai, nàng nói cho hắn biết tiểu thư đang họp.

Tần Lạc chần chờ một chút rồi hỏi: “Khoảng lúc nào thì kết thúc?”

“Có việc gấp sao?”

“Có.” Tần Lạc khẳng định nói. Hiện tại hắn và Long Vương sắp rời khỏi viện điều dưỡng Long Tức, phải nhanh chóng sắp xếp nơi ăn chốn ở cho Long Vương mới được, chứ hắn không thể cứ để Long Vương ở trên xe rồi cho xe chạy lòng vòng quanh thành phố Yến Kinh chứ?

“Đợi một lát.” Mã Duyệt nói.

Tần Lạc thấy tiếng bước chân bước lại gần, rất nhanh điện thoại đã được chuyển vào tay một người khác.

“Là em đây.” Giọng của Văn Nhân Mục Nguyệt vang lên.

Giọng của nàng cũng lạnh lùng không khác gì của Mã Duyệt, nhưng cái ‘lạnh’ này lại có điểm khác nhau. Mã Duyệt là lãnh đạm và điềm tĩnh, còn Văn Nhân Mục Nguyệt là lạnh lùng và bình thản một cách trời sinh, như thể núi Thái Sơn sắp xụp ngay dưới chân nàng nàng cũng bình yên như vại vậy.

Một giọng nói dễ nghe là tố chất cốt lõi của một nữ thần, cũng may mà nàng lại mang trong mình điểm này.

Tần Lạc đột nhiên phát hiện ra thời gian vừa rồi mình không liên lạc gì với Văn Nhân Mục Nguyệt, sau khi nghe được giọng nói của nàng thì trong lòng hắn cảm thấy vui sướng một cách lạ thường.

“Có chuyện này anh phải phiền đến em.” Tần Lạc ngại ngùng nói. Đây không phải là lần đầu tiên hắn muốn đưa người đến viện điều dưỡng cao cấp của gia tộc Văn Nhân. Khi ông nội bị thương cũng ở trong đó, mình sau khi bị ngất thì cũng vào trong đó, Đại Đầu bị bỏng lửa cũng vào ở trong đó … bây giờ lại nhét thêm cả Long Vương vào đó nữa, hình như mình dùng cái viện điều dưỡng này còn thường xuyên hơn cả những thành viên chủ chốt trong gia tộc Văn Nhân. Không biết những người chú, bác, thậm chí là người cha cực phẩm của nàng có nói này nói nọ gì không nữa.

“Nói.”

“Sức khỏe của sư phụ anh không được tốt, muốn ở trong viện điều dưỡng của em để tĩnh dưỡng một thời gian.” Tần Lạc nói. Hắn không thể nói rằng sư phụ của anh bị đuổi ra khỏi Long Tức, rồi thì em có thể cung cấp cho anh một chỗ ở ngay trước mặt Long Vương chứ.

Quả nhiên, độ thông minh của Văn Nhân Mục Nguyệt còn cao hơn dự tính của Tần Lạc nhiều.

“Sư phụ của anh á? Có phải là Long Vương không? Em sẽ lập tức phái xe đến đón.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Nghe thấy Văn Nhân Mục Nguyệt nói vậy thì Tần Lạc cũng yên tâm hơn rất nhiều. Xem ra nàng đã hiểu được vì sao mình lại muốn làm vậy, hơn nữa nàng còn đồng ý luôn.

“Không cần đâu.” Tần Lạc nói. “Anh có xe, anh sẽ trực tiếp đưa sư phụ anh tới đó.”

“Vâng. Thế em ở cổng viện điều dưỡng nghênh đón.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Phiền em rồi.” Tần Lạc cười hề hề nói. Hắn cứ đinh ninh rằng, khi thấy mình nói vậy thì Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ nói không phiền đâu, không phiền đâu, anh làm vậy cũng là muốn tốt cho em mà, nếu không phải anh đứng ra làm cây cầu nối thì em làm sao có thể có được mối quan hệ với Long Vương đây …

Tút tút tút ……………..

Tần Lạc cầm chiếc di động trên tay mà mặt đần thối ra, người phụ nữ này … nàng đến cả một lời ‘chào anh’ cũng không nói mà cúp luôn điện thoại.

“Sư phụ, nơi ở đã sắp xếp xong rồi.” Tần Lạc cười nói với Long Vương. “Là một viện điều dưỡng của gia tộc của một người bạn con. Điều kiện rất tốt, về vấn đề an toàn thì sư phụ cứ yên tâm. Hiện tại Đại Đầu cũng đang ở trong đó, có việc gì thì cũng gọi cậu ấy được luôn …”

“Được.” Long Vương cười nói. “Có chỗ trú chân là được rồi. Ta không kén đối với những thứ như thế này đâu.”

“Bạn của con sẽ sắp xếp đâu vào đó. Cô ấy đã ra đến cổng để nghênh đón rồi.”

Long Vương nhìn đăm đăm vào mắt Tần Lạc, làm cho Tần Lạc ngượng ngùng nói tiếp: “Con cũng muốn để cô ấy gặp mặt sư phụ một lần, về sau có việc gì thì sư phụ cũng có thể giúp đỡ hỗ trợ.”

“Là con gái à?” Long Vương cười lớn.

Tần Lạc không biết đáp lại ra sao, trong lòng thầm nghĩ, mình là một người đàn ông giữ mình trong sạch hết sức, người đẹp có chủ động vồ lên người mình mà sàm sỡ thì cũng bị mình từ chối một cách thẳng thừng, vậy sao cái tiếng đào hoa vẫn vang xa đến thế chứ?

Thấy Tần Lạc và một ông lão chống quải trượng bước tới, thì Jesus không lập tức khởi động xe, mà đứng bên cạnh xe nhìn với vẻ cảnh giác.

Anh ta có thể cảm nhận được ông lão này rất mạnh, vô cùng mạnh, là một cao thủ có khí phách hơn người lộ ra bên ngoài mà anh ta từng gặp.

“Jesus lái xe.” Tần Lạc lên tiếng nói.

Jesus cười với Long Vương, sau đó liền chui vào bên trong và khởi động xe.

Khi Long Vương bước lên xe thì quay ra nói với Tần Lạc: “Người bạn ngoại quốc này của con cũng có chút thú vị đấy.”

Jesus vừa lái xe ra khỏi viện điều dưỡng vừa nói: “Không, tôi rất thú vị, chứ không phải là chỉ có chút đó thôi đâu. Chỉ là ông không nhìn ra được từ trên mặt của tôi mà thôi.”

Ba người cười lớn, giống như là những anh hùng gặp được nhau vậy.

Nhưng không ngờ, xe của Tần Lạc vừa mới ra khỏi cổng của viện điều dưỡng thì bị chặn lại.

Từ sau khi hắn có được tấm minh bài của người sáng lập ra Long Tức thì đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

“To gan thật.” Long Vương sa sầm mặt xuống nói.