Chương 878: Cấy da

Rất nhiều thiết bị cứu hỏa, thậm chí là nhân viên đã được đưa tới hiện trường, thậm chí cả cảnh sát vũ trang cũng tới. Tới trưa ngày hôm sau, lửa mới hoàn toàn bị dập tắt.

Trận hỏa hoạn này khiến cả Yến Kinh chấn động. Lúc này phía chính quyền tạm thời không đưa ra bất kỳ thông báo nào về vụ việc này. Tất cả mọi người đều yên lặng không nói.

Lúc này tình hình giống như sự bình yên trước cơn bão táp, mây đen đang ùn ùn kéo tới. Rất nhiều người trong bầu không khí quỷ dị này có cảm giác hít thở rất khó khăn, cực kỳ ngột ngạt.

Sau một ngày đêm bận rộn, Lữ Hàm Yên có cảm giác trống rỗng. Lúc này hai bước chân nàng nặng như chì, mỗi bước đi cực kỳ khó nhọc.

Bản thân nàng là một người tốt nghiệp đại học hạng ưu ở nước Mỹ, đang làm việc trong một hội sở xa hoa nhất, hoàn toàn hiểu lễ nghi giao tiếp nhưng lúc này nàng không chú tâm tới bản thân mình, ngồi ở dưới đất, hai chân nàng giang rộng, thậm chí nàng còn không chú ý tới một đám vết đen trên gương mặt mình.

Lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi. Thân thể đã mệt nhưng trái tim nàng càng mệt hơn.

Trường săn bắn Hoa Điền bị hỏa hoạn, Lệ Khuynh Thành bị bao vây trong biển lửa, vì thiếu không khí mà bất tỉnh nhân sự. Trong khi đó Văn Nhân Mục Nguyệt không tiện xuất hiện trong tình hình này. Tần Lạc một mình mạo hiểm chạy vào trong biển lửa cứu người yêu của mình khiến chính mình cũng bất tỉnh nhân sự. Chính vì vậy lúc này tất cả áp lực đè nặng lên đôi vai của Lữ Hàm Yên, một người quản lý trên danh nghĩa.

Một Hoa Điền vốn phong cảnh non xanh hữu tình, là nơi cho giới quý tộc tới cỡi ngựa săn bắn trong khung trời xanh biết đã bị trận hỏa hoạn san phẳng. Khi nhìn khung cảnh đen xì giống như than bốn phía xung quanh, Lữ Hàm Yên có cảm giác khóc mà không thể rơi nước mắt.

“Tất cả đã bị phá hủy.” Lữ Hàm Yên đau đớn lầm bầm.

Nói thực tình cảm của nàng đối với Hoa Điền không kém tình cảm đối với một con người. Khi Hoa Điền còn ở trong giai đoạn chuẩn bị, nàng được Lệ Khuynh Thành mời về. Khi đó Hoa Điền chỉ là một quả núi hoang sơ, hoàn toàn không có gì cả.

Khi đó Lệ Khuynh Thành đứng ở vị trí của nàng đang ngồi và nói: “Sau nửa năm nữa, tôi muốn ở chổ này xuất hiện một trường săn bắn.”

Chính vì vậy Lữ Hàm Yên nàng đã bắt đầu kế hoạch xây dựng Hoa Điền, quy hoạch các hạng mục vui chơi giải trí, đặt ra thẻ hội viên cùng với các loại hình phục vụ, huấn luyện nhân viên. Từ một chỗ không có gì tới một cơ ngơi đồ sộ, tất cả có liên quan mật thiết tới nàng.

Khi Văn Nhân Mục Nguyệt và Lệ Khuynh Thành, hai chủ đầu tư không muốn đứng ra quản lý, Lữ Hàm Yên nàng lại trở thành người quản lý cao nhất ở Hoa Điền. Thế nhưng một Hoa Điền mới đưa vào hoạt động chưa tới một năm đã bị phá hủy chỉ vì một trận lửa vô tình…

“Lũ người đó đáng bị tống xuống địa ngục.” Lữ Hàm Yên tức giận nói.

Hứa Kỳ đứng từ xa ngắm trộm Lữ Hàm Yên mấy lần, sau đó anh ta cẩn thận đi tới rồi nghiêm túc hỏi: “Lữ giám đốc, lửa đã bị dập tắt hoàn toàn. Người của chúng tôi bắt đầu kiểm tra lại toàn bộ một lần nữa. Chúng tôi đã cơ bản ngăn chặn chuyện hỏa hoạn xảy ra một lần nữa.”

“Cái gì gọi là cơ bản ngăn chặn?” Lữ Hàm Yên cau mày, tức giận quát to: “Tôi dám cá hai trăm phần trăm là không thể xãy ra hỏa hoạn một lần nữa ở Hoa Điền. Chẳng lẽ chuyện này có thể mập mờ như vậy sao? Các anh có thể đùa giỡn với tính mạng con người sao?”

“Đúng đúng.” Hứa Kỳ thầm chửi trong lòng: Chỉ là một ả gái điếm. Nếu không dựa vào người đàn ông đầu tư tiền thì có dám nói chuyện như thế này với mình không? Có gì hơn người chứ?

Đương nhiên những câu nói kiểu này Hứa Kỳ chỉ dám để trong lòng. Hứa Kỳ cũng hiểu rằng người có thể trở thành một giám đốc hội sở như Hoa Điền, bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp chết chính anh ta.

“Tôi sẽ chỉ huy bọn họ đi kiểm tra một lần nữa. Tôi cam đoan hai trăm phần trăm là không có nguy cơ xãy ra hỏa hoạn ở Hoa Điền nữa.”

“Anh vất vả rồi.” Lữ Hàm Yên lau tia máu chảy ra từ miệng nứt nẻ của nàng, nói.

Ngay khi Hứa Kỳ vừa bước đi, Lý Cương, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát đi tới, trên gường mặt béo núc của ông ta là một nụ cười lấy lòng. Lý Cương nói: “Lữ giám đốc, sau khi tìm kiếm và điều tra xác nhận, chúng tôi đã xác định được danh tính người chết và người bị thương. Vẫn còn mấy người chưa rõ thân phận. Tôi có hỏi qua nhân viên của giám đốc nhưng bọn họ cũng không thể nhận ra những người này. Liệu những người này có phải là hung thủ đốt cháy Hoa Điền không?”

“Có hung thủ hay không do các ông quyết định, ông hỏi tôi thì tôi biết trả lời thế nào?” Lữ Hàm Yên biết những người không thể xác định được danh tính có thể là những vệ sĩ và người làm trong biệt thự của Lệ Khuynh Thành.

Sau khi bọn họ giấu Lệ Khuynh Thành xong, không kịp chạy ra ngoài. Tất cả đều táng thân nơi biển lửa.

Lữ Hàm Yên biết Lệ Khuynh Thành thoạt nhìn có vẻ là một người vô tâm, nhưng thực chất Lệ Khuynh Thành là một người cực kỳ quan tâm tới người bên cạnh mình. Lữ Hàm Yên thật sự không biết sẽ nói tin này cho Lệ Khuynh Thành thế nào đây?

Lý Cương cười ngượng ngập nói tiếp: “Đây là danh sách thống kê người chết. Lữ giám đốc có muốn nhìn qua không?”

Lữ Hàm Yên thầm đau lòng, nàng trầm trầm nói: “Hãy cầm tới đây đi.”

Khi nhìn thấy một danh sách dài trong tờ giấy, trái tim Lữ Hàm Yên như bị giáng một cú mạnh.

“Lý đội trưởng, tôi hy vọng cục cảnh sát có thể nhanh chóng phá án, lấy lại công bằng cho người đã chết.” Lữ Hàm Yên nhìn chằm chằm vào Lý Cương nói.

“Đúng đúng.” Lý Cương gật đầu nói. “Nếu như có người cố tình phóng hỏa, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra thủ phạm.”

Lữ Hàm Yên gật đầu. Trong lòng nàng có một cảm giác bất đắc dĩ. Lữ Hàm Yên biết trách nhiệm tìm kiếm hung thủ thực sự đè nặng lên bọn họ, hay nói cách khác chính là của Tần Lạc.

Một nhóm người chạy nhanh tới bên này. Một viên cảnh sát gào lên: “Đội trưởng, đội trưởng, chúng tôi phát hiện ra một người nước ngoài ở dưới chân núi.”

Lý Cương sửng sốt nói: “Tại sao lại có người nước ngoài ở đây?”

Sau khi Lý Cương suy nghĩ một chút ông ta hỏi to: “Người còn sống không?”

“Vẫn còn thở và nhịp tim.”

Lữ Hàm Yên và Lý Cương cùng chạy tới. Hai người nhìn thấy mấy người cảnh sát đang cố gắng đỡ một người đàn ông tóc vàng vạm vỡ.

Hai mắt người đàn ông nhắm chặt, mặt người này cực kỳ bẩn, có dấu vết như bị trầy xước. Áo của người đàn ông bị mở toang, để lộ một bộ ngực rắn chắc, trên ngực có quấn một lượt vải, trên vải hình như có vết máu, có vẻ ở đó là một vết thương nghiêm trọng.

“Tìm được người này ở đâu?” Lý Cương vui mừng hỏi.

“Ở dưới chân núi. Chúng tôi đi theo dấu chân, tìm thấy anh ta.” Một cảnh sát nói: “Chúng tôi còn tìm thấy một thi thể. Chúng tôi đã cho người bảo vệ hiện trường chờ đội pháp y tới. Thi thể không có đầu nên không thể nhận ra thân phận.”

Một người cảnh sát đưa một cái túi trong suốt, bên trong có một khẩu súng lục màu vàng nói: “Khẩu súng này phát hiện trên người anh ta.”

“Lữ giám đốc, người này có thể là hung thủ phóng hỏa. Chúng tôi phải mang anh ta về thẩm vấn.” Lý Cương vui mừng nói.

“Anh ta không phải là hung thủ, anh ta chính là vệ sĩ của Tần Lạc tiên sinh.” Lữ Hàm Yên tức giận nói.

Jesus đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt, hắn há mồm cười nói với Lữ Hàm Yên: “Thánh thần của tôi, thánh thần của tôi. Tôi vốn tưởng rằng Thượng Đế đã vứt bỏ mình nhưng không ngờ còn phái một thiên sỠxinh đẹp chờ tôi ở chỗ này.”

Sau khi Jesus và U Linh ác chiến một trận, U Linh chết, Jesus cũng bị thương nghiêm trọng, hắn hít phải vòng khói độc đó. U Linh vốn trước tiên hạ độc Jesus. Mặc dù Jesus có thể tránh được phát súng đó thì động tác tấn công của hắn cũng chậm lại. U Linh tuyệt đối không thể ngờ Jesus phản kích quá quyết liệt. Một viên đạn bắn tung đầu…

Sau khi Jesus trúng đạn, hắn lo lắng U Linh còn đồng bọn hỗ trợ nên lập tức tìm một nơi bí mật, băng bó đơn giản cho mình nhưng khi hắn chưa kịp cài lại cúc áo của mình thì chất độc phát tác, ngã xuống ngất xỉu.

Khi cảnh sát tìm thấy Jesus, thật ra hắn đã tỉnh lại nhưng hắn nghĩ rằng bản thân mình có tỉnh cũng không thể nào giải thích rõ ràng chuyện này nên chỉ giả vờ ngất xỉu. Jesus biết sẽ có người giải quyết chuyện này cho mình.

“Tôi không phải là thiên sứ.” Lữ Hàm Yên nói.

“Có lẽ cô trong mắt người khác thì không phải nhưng trong mắt tôi thì chính là như vậy. Thượng Đế ở phía sau cử cô tới gặp tôi. Cô chính là thiên sứ của chúng tôi.” Jesus nghiêm túc nói.

Lữ Hàm Yên cười cười, nàng chỉ tay vào miện Jesus nói: “Lại chảy máu rồi.”

“Không sao. Tôi không cảm thấy có bất kỳ đau đớn nào.”

Lữ Hàm Yên nói: “Anh hãy mau tới bệnh viện. Y tá sẽ băng bó cầm máu cho anh. Thiên sứ cũng không thể làm được điều này.”

“Bọn họ chỉ có thể trị được thân thể tôi mà không thể trị được trái tim tôi.”

Lữ Hàm Yên xua tay nói: “Hãy đi đi.”

……

“Tình hình thế nào?” Tần Lạc hỏi.

“Tay, chân, gương mặt, đặc biệt là lưng bị phỏng rất lớn. Ở một vài chỗ da đã bị bóc ra.” Ly vẫn bình thản nói, hình như là nàng đang nói về một chuyện hoàn toàn không có liên quan tới nàng.

Nếu như bạn không tham gia sâu vào trong nhóm, bạn tuyệt đối sẽ không hiểu được tình cảm của nhóm người này. Đại Đầu là bạn của nàng, là đồng đội của bọn nàng, là một người anh em mà trên chiến trường bạn có thể phó mặc sau lưng của mình cho người đó. Nay người anh em này bị lửa khiến bị thương tới mức độ này, chẳng lẽ trong lòng Ly không cảm thấy phẫn nộ sao? Ly biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc phẫn nộ. Ít nhất so với việc giết người, việc đầu tiên bọn họ cần làm là cứu người.

“Còn có vấn đề nào khác không?” Tần Lạc lo lắng hỏi: “Ví dụ như…”

“Không” Ly thẳng thắn nói. “Là một quân nhân ưu tú, cậu ấy biết cách bảo vệ bản thân mình, những bộ phận quan trọng không bị thương. Cậu ấy vẫn bất tỉnh chỉ là vì cậu ấy còn đau đớn.”

“Bác sĩ nói sao?”

“Bác sĩ nói cấy da.”

“Vậy tại sao vẫn chưa tiến hành phẫu thuật?” Tần Lạc hỏi.

“Đang đợi anh.” Ly nói.

Tần Lạc biết ý của Ly là hắn có bột phấn Kim Dũng, có thể dùng loại thuốc này để khôi phục làn da của Đại Đầu giống như ban đầu.

Nhưng với một diện tích tổn thương lớn như thế này, bột phấn Kim Dũng có hiệu quả không? Hơn nữa với vết thương như thế này, hắn tìm đâu ra nhiều bột Kim Dũng như vậy.