Chương 877: Cậu ấy còn sống

Đàn ông không khóc bừa bãi, không rơi nước mắt trước mặt người khác. Khi họ rơi nước mắt cùng với áp lực và bi phẫn càng khiến cho bọn họ có cảm giác đau đớn.

Mặc dù có câu nói ‘đàn ông không dễ rơi lệ chỉ vì không đủ đau đớn’ nhưng đó chỉ là lấy cớ mà thôi. Có người đàn ông nào muốn rơi lệ trước mặt người khác, chấp nhận thừa nhận bản thân mình là người yếu đuối không?

Đại Đầu, một người bảo vệ lặng lẽ nhưng cực kỳ cẩn thận, một người mà không ai biết tới nhưng lại là người một ly không rời, một người chỉ vì một lần Tần Lạc vô tình trợ giúp mà coi như một giọt nước cũng phải báo ân. Thật ra Đại Đầu đã sớm báo đáp tất cả ân tình của Tần Lạc.

Rất nhiều lần Đại Đầu đã dùng thân thể trông gầy yếu, thấp hơn hẳn Tần Lạc một cái đầu để che chắn cho Tần Lạc. Rất nhiều lần vào đêm khuya, Đại Đầu giống như một tình nhân chung thủy nhất, canh giữ bên ngoài khuê phòng của Tần Lạc.

Bây giờ một lần nữa Đại Đầu đã có lựa chọn, hắn để cho Tần Lạc có cơ hội sống sót, trong khi đó hắn lựa chọn giải pháp ở bên ngoài, mà bất kỳ lúc nào tính mạng hắn cũng bị ngọn lửa hung dữ nuốt trọn.

Chẳng lẽ Đại Đầu sẽ biến mất trên thế gian này như thế này sao?

Đau đớn! Đau đớn tới mức thân thể Tần Lạc khẽ run rẩy trong bóng tối.

Mặc dù cả hai đang ở trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm nhưng Lệ Khuynh Thành vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của Tần Lạc.

Lúc này Lệ Khuynh Thành giống như một người mẹ, nàng giang rộng hai tay ôm Tần Lạc vào lòng mình, dịu dàng động viên hắn: “Anh hãy yên tâm. Cậu ấy không sao đâu. Thân thủ của cậu ấy rất tốt. Nhất định cậu ấy có thể lao ra ngoài.”

“Khi bọn anh đi vào thì đã không còn đường ra nữa rồi.” Tần Lạc khàn khàn nói.

Người Lệ Khuynh Thành cứng đơ, nàng vội hỏi: “Vậy tại sao anh lại chạy vào trong này.”

“Tìm em.” Tần Lạc nói.

“Tại sao anh lại ngu ngốc vậy hả? Lửa bên ngoài rất to, lửa cháy lâu mà em không chạy ra, nói không chừng đã bị lửa thiêu chết…”

“Anh nghĩ là: Em cũng có thể chưa chết mà đang trốn ở một chỗ nào đó, giống như bây giờ.” Lúc này tâm trạng Tần Lạc lại đắm chìm trong nổi lo Đại Đầu mất mạng trong biển lửa, chính vì vậy giọng nói của hắn khàn khàn một cách bất thường. Nhưng cho dù Tần Lạc nói với một giọng nói khàn khàn như vậy để biểu lộ tâm trạng của mình cũng đã đủ để hòa tan cả thể xác và tâm hồn của bất kỳ người nào, kể cả Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành không nói gì, nàng khẽ thở dài, ghì chặt Tần Lạc vào ngực mình.

Ông trời rất tốt với nàng khiến nàng có một tâm trạng cực kỳ sợ hãi. Nàng sợ rằng tới một ngày nào đó, tất cả những thứ xung quanh nàng sẽ bị người khác cướp mất. Nàng sợ rằng nàng sẽ không chịu nổi nỗi đau đó.

“Hù hù…”

Đột nhiên ngay trong lúc đó, cô bé ở cạnh hai người phát ra những hơi thở dốc, có vẻ hơi thở của cô bé không thoải mái.

“Không hay rồi.” Tần Lạc nói: “Không khí trong không trung ngày một ít. Đứa bé này không thở được nữa rồi.”

“Vậy phải làm gì đây.” Lệ Khuynh Thành nôn nóng hỏi.

Khi mấy người Chung Tử rời khỏi nơi này, bọn họ đã để một đứa trẻ ở bên cạnh nàng. Một là vì tuổi đứa trẻ này còn nhỏ, cần phải cứu mạng cô bé. Hai là khi có hai người ở cùng với nhau, khi đó có thể quan tâm, chăm sóc lẫn nhau.

Bây giờ không ai biết chuyện sống chết của đám người Chung Tử, Lệ Khuynh Thành tuyệt đối không muốn người bên cạnh nàng tiếp tục bị thương, hay thậm chí là chết.

“Hãy đưa cánh tay cô bé cho anh. Anh giúp cô bé dễ thở hơn.” Tần Lạc nói.

Lệ Khuynh Thành khó nhọc nhích nửa người của mình khiến cho người bé gái đó ngã vào người Tần Lạc.

Tần Lạc cầm một cổ tay của bé gái, sau đó hắn giơ tay nắm lấy huyệt Nội Quan* ở cổ tay nhẹ nhàng nắn bóp. Sau một lúc hơi thở của cô bé dần dần trở nên ổn định.

“Nó có việc gì không?” Lệ Khuynh Thành hỏi.

“Không có chuyện gì.” Tần Lạc nói: “Đưa tay em cho anh.”

Lệ Khuynh Thành đặt bàn tay vào tay Tần Lạc. Tần Lạc cũng dùng biện pháp tương tự xoa bóp huyệt Nội Quan của nàng.

Nhịp thở con người có tiết tấu cố định, không nhanh mà cũng không chậm. Cho dù là điều trước hay điều sau nếu để xãy ra một thời gian dài tất sẽ nảy xinh các loại bệnh tật.

Hít thở là hai quá trình song hành, thở chính là bài tiết khí bẩn trong cơ thể, hít chính là hấp thụ không khí mới. Nếu như cơ thể không hấp thụ được không khí mới, khi đó cơ thể sẽ gặp vấn đề. Bên ngoài ngọn lửa hung dữ đang rừng rực thiêu cháy, thải ra rất nhiều khí than độc hại. Loại khí độc hại này tràn vào trong giếng không chút e sợ khiến cho không khí trong giếng càng lúc càng ít. Một cô gái nhỏ bé trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nếu như không có luồng không khí mới vào chống đỡ cơ thể, nhất định sẽ rơi vào tình trạng tử vong vì thiếu không khí.

Xoa bóp huyệt Nội Quan là một thủ pháp đặc biệt của Tần Lạc. Điều này khiến cho tiết tấu hơi thở của c có thể chậm lại, chức năng cơ thể của cô bé cũng vận hành chậm hơn một nhịp. Nói cách khác có thể khiến cho cơ thể hai người có thể dùng ít không khí hơn.

Trong khi đó Tần Lạc cũng lặng lẽ vận khẩu quyết của ‘Đạo gia thập nhị đoạn cẩm’ thôi miên chính thân thể mình để giảm bớt lượng không khí đang sử dụng.

Đây chính là thời điểm khó khăn, tất cả mọi người cần phải tiết kiệm. Nếu như không khí trong giếng sử dụng hết mà người cứu viện vẫn chưa tới, cuối cùng hắn phải nghĩ tới biện pháp xô miếng sắt chắn miệng giếng ra bỏ chạy.

Một là bị lửa thiêu chết hay là bị thiếu không khí mà chết, con người ta luôn có một quyết định vào thời điểm gian khó.

“Bên này, bên này… bên này lửa còn rất lớn.”

“Bên này phát hiện ra mấy thi thể…không nhận rõ mặt, không nhận rõ mặt lắm.”

“Nhà đã cháy hết. Tuyệt đối không còn người nào sống sót.”

“Có người nào không? Có người nào không? Có nghe đưọc tiếng chúng tôi nói chuyện không? Có người nào không…”

Trong lúc mơ màng Tần Lạc nghe như có âm thanh ồn ào bên ngoài truyền vào trong giếng. Bởi vì âm thanh bên ngoài cực kỳ hỗn loạn, lại cách một miếng sắt ngăn cách nên Tần Lạc đương nhiên không thể nghe được rõ ràng.

“Có phải có người tới không nhỉ?” Tần Lạc hỏi.

“Anh cũng nghe thấy hả?” Giọng nói yếu ớt của Lệ Khuynh Thành vang lên. “Em còn tưởng rằng đó là do ảo giác…”

Lúc này thể lực Tần Lạc đã sớm suy kiệt vì nguyên nhân là hắn đã sử dụng không khí cực kỳ ‘tiết kiệm’. Lúc này toàn thân Tần Lạc giống như không còn chút sức lực nào hết.

Thế nhưng lúc này gặp người tới chính là một cảm giác vui sướng vô bờ bến. Cuối cùng người cứu viện cũng đã tới, Tần Lạc hít một hơi rồi hắn gào lên: “Tôi ở đây … chúng tôi đang ở trong giếng … chúng tôi đang ở trong giếng.”

Tiếng bước chân ồn ào vang lên tiếp theo đó là tiếng lạch cạch vang lên. Miếng sắt chắn miệng giếng bị người đẩy ra.

Bầu trời đỏ hồng, ánh sáng rực rỡ hiện ra trước mắt.

“Chúng tôi…” Tần Lạc chỉ nói tới đó rồi hắn ngất xỉu.

“Tần Lạc … Tần Lạc …”

“Tần Lạc, anh hãy tỉnh lại đi, anh có sao không?”

“Mau đưa tới bệnh viện … mau đưa tới bệnh viện.”

Tần Lạc mơ hồ nghe thấy có rất nhiều người nói chuyện, hình như có người còn gọi tên hắn. Nghe tiếng gọi của bọn họ, thật ra Tần Lạc cũng muốn lên tiếng nhưng lúc này hắn thật sự quá mệt mỏi, hắn cũng thật sự muốn nghỉ ngơi một lát.

Thật ra thể chất của Tần Lạc không kém nhưng vì hắn mới cùng Lâm Hoán Khê ‘tắm nước lạnh’ một trận, sau đó vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngay khi hắn nhận được tin dữ đã ngồi xe mấy chục cây số tới Hoa Điền. Chuyện xảy ra sau đó càng khiến Tần Lạc hao tổn tâm trí, thật sự có thể khiến hắn mệt mỏi, kiệt sức.

Điều này cũng chưa có gì là lớn. Khi ở trong giếng hắn không những phải tự bảo vệ mình mà còn phải lo bảo vệ tính mạng của Lệ Khuynh Thành và cô gái nhỏ.

Mặc dù hơi thở của hắn càng lúc càng mong manh, hơi thở càng khó khăn, hai tay hắn vẫn liên tiếp xoa bóp huyệt Nội Quan của hai người Lệ Khuynh Thành và cô bé, nếu không hai người bọn họ chính là những người đầu tiên rời bỏ hắn. Nếu một khi điều này xảy ra, tất cả những điều hắn làm đêm hôm nay không còn ý nghĩa gì nữa.

Mi mắt hắn nặng tựa ngàn cân nhưng cho dù thế nào đi nữa, hắn có cố gắng thế nào đi nữa, hắn cũng không thể chống đỡ được. Thế nhưng khi nghĩ tới sự an nguy của Đại Đầu, Tần Lạc thực sự không thể nào ngủ yên được.

“Miệng anh ấy đang mấp máy … miệng anh ấy đang khẽ mấp máy. Hình như anh ấy đang nói gì đó.” Có người nào đó hô lên.

Lúc này Tần Lạc đang được đưa lên xe cứu thương.

“Đại…Đầu…cứu…Đại…Đầu….�� �� �

Tần Lạc thều thào nói từng từ một nhưng hắn cứ tưởng bản thân mình nói rất rõ ràng. Những người vây xung quanh hắn ngơ ngác không hiểu. Bọn họ chỉ nhìn thấy miệng Tần Lạc mấp máy, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

“Đi nhanh lên.” Có người lên tiếng thúc giục.

Một lần nữa Tần Lạc mở mắt ra. Lúc này bên ngoài đã hừng đông. Ánh nắng ban mai trong lành, mùi hương thơm ngát. Một cô gái mặc đồng phục y tá cười thẹn thùng, giống như lò luyện ngục đêm qua chỉ là một cơn ác mộng.

“Anh tỉnh rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tần Lạc quay đầu nhìn, lúc này hắn mới nhìn thấy Ly đang ngồi lặng lẽ ở trong góc. Một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng. Một lần nữa Ly khôi phục lại gương mặt hiếu chiến của nàng.

“Ừ.” Tần Lạc gật đầu rồi hình như nhớ ra điều gì, Tần Lạc sốt ruột ngồi dậy hỏi: “Đại Đầu đâu? Có cứu được Đại Đầu không?”

“Cậu ấy còn sống.” Giọng nói của Ly cực ky cứng nhắc, giống như nàng đang có thâm thù đại hận với kẽ nào đó.

Nhưng Tần Lạc không chú ý tới giọng nói của Ly, hắn chỉ nghe được câu ‘cậu ấy còn sống’.

“Cậu ấy ở đâu? Hãy đưa tôi đi gặp cậu ấy.” Tần Lạc định nhảy xuống giường.

“Ôi, anh không thể đứng dậy. Lát nữa bác sĩ còn tới kiểm tra sức khỏe cho anh.”

“Không cần. Chính tôi là thầy thuốc. Tôi biết tôi không việc gì.” Tần Lạc vừa nói, hắn vừa kéo tay Ly đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy Đại Đầu nằm ngủ say trong phòng cách khuẩn qua cánh cửa kính trong suốt, một lần nữa Tần Lạc lại rơm rớm nước mắt.

“Cậu ấy còn sống.” Tần Lạc cười nói rồi hắn quay mặt đi, dùng tay áo gạt nước mắt.

“Muốn khóc thì anh cứ khóc đi.” Ly nói.

Nhận được sự động viên của Ly, Tần Lạc liền giơ tay kéo Ly vào lòng, ôm chặt người nàng như thế, Ly sẽ không nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của hắn.

Ly không phản kháng, nàng chỉ lặng lẽ tựa người vào ngực Tần Lạc, lặng lẽ nghe trống ngực của Tần Lạc, giống như nàng đang tựa người vào người yêu dấu của mình.

“Cậu ấy còn sống. Tốt quá.” Ly thầm nói trong lòng.

*NỘI QUAN

Tên huyệt:

Huyệt có tác dụng trị bệnh ở ngực, Tâm, Vị…lại nằm ở khe mạch ở tay, vì vậy gọi là Nội Quan (Trung Y Cương Mục).

Xuất xứ:

Thiên ‘Kinh Mạch’ (LKhu.10).

Đặc tính:

+Huyệt thứ 6 của kinh Tâm bào.

+Huyệt Lạc.

+Huyệt giao hội với Âm Duy mạch.

+Một trong Lục Tổng huyệt trị vùng ngực.

Vị trí:

Trên cổ tay 2 thốn, dưới huyệt Gian Sử 1 thốn, giữa khe gân cơ gan tay lớn và bé.

Giải phẫu:

Dưới da là khe giữa gân cơ gan tay lớn, gân cơ gan tay bé, gân cơ gấp dài ngón tay cái, gân cơ gấp chung ngón tay nông và sâu, cơ sấp vuông, màng gian cốt quay và trụ.

Thần kinh vận động cơ là các nhánh của dây thần kinh giữa, các nhánh của dây thần kinh trụ.

Da vùng huyệt chi phối bởi tiết đoạn thần kinh D1 hoặc C6.

Tác dụng:

Định Tâm, an thần, lý khí, trấn thống, thanh Tâm Bào.

Chủ trị:

Trị hồi hộp, vùng trước tim đau, vùng ngực và hông sườn đau, dạ dầy đau, nôn, nấc, mất ngủ, động kinh, hysteria.

Châm cứu:

Châm thẳng, sâu 0,5 – 0,8 thốn - Cứu 3-5 tráng – Ôn cứu 5-10 phút.

+Trị bệnh đau ở phần trên, mũi kim hường lên.

+Trị các ngón tay tê dại, mũi kim hơi hướng xuống 1 bên tay quay.

+Trị thần suy nhược và mất ngủ, có thể châm xuyên qua Ngoại Quan.

Tham khảo:

(Thiên ‘Kinh Mạch’ ghi: “Biệt của thủ Tâm chủ gọi là Nội Quan… Bệnh thực sẽ làm cho Tâm thống, benh hư sẽ làm cho đầu, gáy bị cứng, nên thủ huyệt ở giữa 2 đường gân” (Lkhu 10,39,40).