Chương 851: Xé

Cừu Thiên Tứ có tất cả bảy người anh em. Ngoại trừ Cừu Thiên Tứ đi theo con đường kinh doanh, những người khác đều theo nghiệp quan trường.

Với tình hình trong nước Trung Quốc, một người theo thương trường nếu không có người trong giới quan trường chống lưng rất khó có thể phát triển hùng mạnh. Một công ty khoa học kỹ thuật thì không có gì đáng ngại, chỉ cần có một phát minh, một cơ hội tốt là có thể thành công nhưng những công ty ở những ngành truyền thống hoàn toàn không dễ dàng phát triển như vậy.

Khi anh trai của Cừu Thiên Tứ là Cừu Thiên Minh còn sống, Cừu gia có ảnh hưởng rất lớn ở Yến Kinh nhưng khi Cừu Thiên Minh chết đi, thế hệ con cháu của Cừu gia bất tài, chính vì vậy đã xuất hiện tình trạng giáp hạt ở Cừu gia. Những Cừu Trọng Dong và Cừu Trọng Mưu chỉ được coi là những công tử hạng hai ở Yến Kinh. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Cừu Yên Mị muốn dựa vào Tần Túng Hoành để duy trì Danh Viện hội.

Sản nghiệp của Cừu gia ở phía nam, đó chính là gốc rễ thương trường của bọn họ. Một người cũng ở phương nam nhưng không thích thương trường như Tần Lạc cũng biết tên mấy công ty, xí nghiệp của Cừu gia.

Bây giờ Cừu Thiên Tứ chết ở Yến Kinh khiến cho người Cừu gia gặp phải một câu hỏi rất khó trả lời: An táng Cừu lão gia ở Yến Kinh hay đưa thi hài về Kính Hải an táng?

Trong phòng khói thuốc lượn lờ. Những người trong phòng không quản trong phòng có phụ nữ vẫn liên tục nhả khói.

Kai nói câu nào, chỉ có những tiếng thở dài và những tiếng ho khan như muốn giải tỏa áp lực. Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng, nặng nề giống như trong

“Mấy trưởng bối không có mặt ở đây khiến chúng ta phải gánh vác chuyện này. Những người khác chỉ biết nói mà thôi, chúng ta phải bàn luận tìm ra một giải pháp triệt để. Tóm lại không thể cứ bế tắc như này. Chuyện này tuyệt đối không thể giấu diếm. Một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, người thiên hạ sẽ chê cười Cừu gia chúng ta.” Cừu Dật Thanh châm một điếu thuốc sau đó lên tiếng.

Người này chính là con trai của lão đại Cừu Thiên Minh, bây giờ cũng là lão đại của thế hệ hậu sinh. Mặc dù bây giờ ông ta không phải là người có vị trí cao nhất, thậm chí đã bị Cừu Dật Quần, con trai của chú ba vượt qua nhưng vì uy danh còn sót lại của cha mình nên thế hệ sau trong Cừu gia vẫn đoàn kết quanh ông ta.

Vì chưa thể thương lượng xong chuyện tang sự của Cừu Thiên Tứ nên cáo phó của Cừu lão gia vẫn chưa được thông báo ra bên ngoài.

“Tôi thấy bạn bè của lão gia đều ở Yến Kinh này, nên hãy làm tang ở đây. Hơn nữa vận chuyển rất phiền phức. Chú ba, chú tư và chú năm đều không khỏe. Bọn họ đều đã cao tuổi, nếu để bọn họ bay tới Kinh Hải không phải là làm khổ bọn họ sao?”

“Tôi đồng ý với ý kiến của anh ba.”

“Yến Kinh là thủ đô. Bây giờ chúng ta chôn bác hai ở nơi long khí thì không phải sau này con cháu chúng ta có thể thăng tiến hơn hay sao?”

Cừu Dật Vân liên tục hút thuốc lá. Từ sau khi cha ông ta, Cừu Thiên Tứ bị ốm, sản nghiệp Cừu gia vẫn do ông ta và em gái thứ ba cai quản. Dù gì đi nữa Cừu Dật Hòa cũng là quan chức, chức vụ còn khá cao. Ông ta không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện thương trường.

Nói một cách chính xác bây giờ Cừu Dật Vân chính là người chèo lái con thuyền buôn bán của Cừa gia.

Khi Cừu Dật Vân nghe những người sống ở Yến Kinh nói muốn chôn cất cha mình ở Yến Kinh, ông ta không khỏi thoáng cau mày lại nhưng vì ông ta đã rèn luyện được bản lãnh hạng nhất nên ông ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Cừu Dật Vân bóp đầu mẫu thuốc lá trong tay rồi trầm giọng nói: “Lão gia vội vàng ra đi, không để lại câu nào nhưng khi ông còn sống luôn nói là: Lá rụng về cội. Nếu như không phải muốn tới chữa bệnh, ông nhất định sẽ không tới Yến Kinh này. Ý của tôi là tôn trọng ý nguyện của lão gia. Đám con cháu chúng ta không cần tốn sức bàn tán. Chúng ta hãy đưa lão gia về nhà an táng.”

“Cháu đồng ý.” Cừu Yên Mị từ bên cửa sổ đi tới. Trong phòng tràn ngập khói thuốc nên nàng vẫn đứng bên cạnh cửa sổ hít thở không khí trong lành. “Người già thường thích lá rụng về cội. Có ai mong muốn mình ở một chỗ xa lạ không? Hơn nữa khi còn sống, Kính Hải là nơi ông yêu thích nhất. Nơi đó cũng có nhiều bạn bè của ông. Chúng ta có thể lo liệu một đám tang thật to. Cả đời ông tiết kiệm lần này chúng ta phải lo liệu cho ông nở mày nở mặt nơi chín suối. Chúng ta có thể làm một tang lễ lớn ở Yến Kinh này không?”

“Đúng vậy. Bà cũng được an táng ở Kính Hải. Chẳng lẽ chúng ta chia tách ông bà ra sao?” Cừu Trọng Mưu cũng đứng dậy phụ họa.

Điều này không phải vì mối quan hệ của Cừu Trọng Mưu và Cừu Yên Mị đã được xoa dịu mà vì Cừu Trọng Mưu hiểu rõ sự tranh chấp của phái thủ đô và phái địa phương của Cừu gia.

Nếu như bọn họ đồng ý an táng ông mình ở Yến Kinh vậy tiếp theo đó bọn họ cũng phải đồng ý chuyển toàn bộ sản nghiệp của Cừu gia tới Yến Kinh sao?

Cho dù mỗi một người trong Cừu gia đều có cổ phần trong các công ty của Cừu gia nhưng vấn đề là tiền đang nằm trong tay mình phải chuyển sang tay người khác nắm giữ sẽ gây ra một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Cừu Dật Vân có tình nguyện nhường tiền trong túi mình cho người khác không?

“Nếu nói như hai người khi làm tang sự cho chú hai, chú ba, chú tư, chú năm và chú sáu có đi không? Không đi thì còn gì là anh em nữa? Nếu đi, sức khỏe của bọn họ có chịu được không?”

“Chúng ta có thể làm tang ở đây, sau đó chuyển tro cốt về an táng ở Kính Hải.”

“Hơn một nửa người Cừu gia chúng ta đang ở Yến Kinh, chỉ có chú hai là ở Kính Hải. Chúng ta di chuyển thuận tiện hơn hay mấy người di chuyển tới đây thuận tiện hơn?”

Quả nhiên Cừu Dật Vân và Cừu Yên Mị rơi vào tình trạng bị phái kinh thành đả kích.

Cừu Dật Vân và Cừu Yên Mị cùng liếc nhìn nhau, cả hai cùng có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.

Đúng như những người kia nói. Chỉ có hệ phái của hai người phát triển ở Kính Hải còn những người khác đều ở Yến Kinh. Nói về con người và thực lực, bọn họ thua xa phái kinh thành.

Khi Cừu Thiên Tứ còn sống không một ai dám có suy nghĩ tới sản nghiệp của Cừu gia nhưng bây giờ Cừu Thiên Tứ đã chết, những người kia bắt đầu thò bàn tay ra đoạt lấy thành quả.

Không một ai có thái độ rụt rè, cho dù là anh em ruột cũng vậy mà thôi.

Cừu Dật Thanh gõ tay xuống mặt bàn, nghiêm giọng nói: “Nếu mọi người tiếp tục tranh cãi, chuyện này cứ để mấy trưởng bối quyết định. Tôi sẽ đi gặp mấy người chú ba xem bọn họ quyết định thế nào? Những việc gì phải làm, cho dù là làm tang ở đâu, mấy người cũng nên sớm chuẩn bị một chút đi.”

Nói xong Cừu Dật Thanh đứng dậy đi ra ngoài.

Cừu Dật Vân vô cùng lo lắng. Ông ta biết chuyện này đã được quyết định.

Mấy người chú ba, chú tư đều thuộc phái thủ đô. Chẳng lẽ sẽ có chuyện bọn họ không giúp con cái mình mà giúp mấy người ông ta sao?

Sắc mặt Cừu Yên Mị cũng vọ cùng âm trầm. Hai mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì đó.

Như để hòa theo tâm trạng của bọn họ, lúc này thời tiết cũng bắt đầu thay đổi, thời tiết đang nóng nực bắt đầu có gió mát. Gió thổi, mây cuồn cuộn kéo tới những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

“Mưa rồi.” Cừu Yên Mị giơ tay ra ngoài cửa sổ, để mặc cho gió thổi, mưa tuôn, nhẹ nhàng nói.

… …

Tỉnh dậy vào lúc sáng sớm. Bên ngoài mưa bụi mênh mông. Suốt một đêm, trời mưa không ngừng nghỉ. Mưa càng lúc càng to giống như ông trời muốn bồi thường cho hai tháng hạn hán vậy.

“Lại có một ngày nghỉ ngơi.” Tần Lạc thầm nghĩ. Bên ngoài trời mưa. Tóm lại là không có lý do gì để ra ngoài.

Sau khi rửa mặt, đi xuống lầu, Bối Bối đã ngồi trên sa lon nghịch điện thoại di động của Lâm Hoán Khê ‘Cương thi thực vật đại chiến’. Tần Lạc đi tới béo gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối, cười đùa với cô bé một lúc rồi hắn tiện tay cầm một tờ báo trên bàn ăn.

Thói quen của Lâm Thanh Nguyên là vừa ăn sáng vừa đọc báo. Tần Lạc cũng lây nhiễm thói quen này. Sau khi ăn sáng xong, hắn thường đọc một vài tin trên báo.

Sau khi đọc xong phần bình luận và giải trí, Tần Lạc đang định bỏ tờ báo xuống thì hắn chú ý tới mục cáo phó ở góc tờ báo.

Khi nhìn thấy địa chỉ tổ chức tang lễ cho người thân, Tần Lạc thầm nghĩ: Xem ra bọn họ chuẩn bị tổ chức tang lễ ở Yến Kinh.

“Liệu chuyện này có khiến Lệ Khuynh Thành kích động không?” Tần Lạc thầm lo lắng.

Sau khi biết thân thế bi thương của Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc biết rõ với tính yêu ghét rõ ràng của Lệ Khuynh Thành, chuyện báo thù là không thể tránh khỏi.

Lúc này cuộc đấu tranh đã tiến triển tới mức độ nào rồi? Rốt cuộc có bao nhiêu người vô tình bị cuốn vào cuộc chiến này?

Thật ra nhiều khi Tần Lạc không hiểu rõ tính cách của Lệ Khuynh Thành.

Tần Lạc ủng hộ, tin tưởng Lệ Khuynh Thành tuyệt đối chỉ vì từ trước tới nay nàng không làm chuyện gì bất lợi cho hắn. Hơn nữa nàng đã làm rất nhiều chuyện cho hắn. Lệ Khuynh Thành giống như một con dao nhỏ vô cùng sắc bén mà chỉ Tần Lạc mới có thể dùng được như một vũ khí lợi hại.

“Cha cha…” Bối Bối đang chơi trò chơi rồi dường như cô bé nhớ ra chuyện gì đó, ôm cánh tay Tần Lạc hỏi.

“Có chuyện gì vậy?” Tần Lạc thoát khỏi trầm tư, hắn nhìn Bối Bối hỏi.

“Cha, tại sao bên ngoài mưa to như vậy hả?” Bối Bối ngây thơ nhìn Tần Lạc hỏi.

“Đúng vậy.” Tần Lạc trả lời theo bản năng. Chẳng lẽ tới giờ cô bé này mới nhận ra bên ngoài đang mưa to sao?

“Chúng ta ăn xong bữa sáng, mưa có ngừng không?” Bối Bối hỏi tiếp.

“Nhất định là không.” Tần Lạc quay đầu nhìn thời tiết bên ngoài nói.

“Ồ.” Bối Bối gật đầu nói: “Hôm nay con không đi học nữa. Nếu con đi học dính nước mưa bị ốm, nhất định mẹ và ông sẽ lo lắng.”

“…” Tần Lạc nghi ngờ nhìn Bối Bối. Chẳng lẽ cô gái xấu xa này cũng biết cách lập bẫy với người lớn sao?

“Không được.” Tần Lạc từ chối. “Nếu con không đi học mẹ và ông càng buồn hơn.”

“Ồ.” Bối Bối tủi thân cúi đầu xuống. “Con vốn không thích trường học.”

“…”

Sau khi ăn sáng xong, Tần Lạc tự mình cầm ô đưa Bối Bối đi học.

Khi hai người đang trên đường thì chuông điện thoại di động của Tần Lạc đột nhiên vang lên.

Tần Lạc nhìn qua. Đó là một số điện thoại xa lạ.

Tần Lạc do dự một lát rồi hắn quyết định nhận cuộc gọi.

“Xin chào, ai vậy?”

“Tần tiên sinh.” Từ trong điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: “Tôi là Thiết Chùy. Tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.”

Thiết Chùy là vệ sĩ Tần Lạc bố trí bên cạnh Lệ Khuynh Thành. Là người Kiều Mộc tìm trong bộ đội đặc chủng.

Tần Lạc đã đưa số điện thoại của mình cho bọn họ. Hắn nói nếu một khi gặp chuyện nguy hiểm hay tình hình quan trọng nhất định phải gọi điện cho hắn.

Bây giờ bọn họ gọi điện thoại tới.

Tâm trạng Tần Lạc nặng nề: Chẳng lẽ Lệ Khuynh Thành đã xảy ra chuyện sao?

“Có chuyện gì vậy?” Tần Lạc trấn tĩnh lại, hắn trầm giọng hỏi.

“Lệ tiểu thư bảo tôi chuẩn bị xe tới lễ truy điệu Cừu lão gia.”

Nói tới đây, điện thoại bị ngắt. Giọng nói của người bên kia có vẻ rất lo lắng.

“Lệ Khuynh Thành muốn tham gia lễ truy điệu sao?”

Tần Lạc nóng ruột. Cô nàng ngốc nghếch này! Tới đó không phải bị người Cừu gia vả cho sao?