Chương 850: Mẫu sa

Tần Lạc đứng trước cửa phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành. Ngay khi Tần Lạc mới gõ ‘cạch cạch’ hai tiếng, ‘két’ cánh cửa phòng hé ra, Tần Lạc đẩy cửa bước vào trong phòng.

“Cừu…”

Tần Lạc mới chỉ thốt ra một từ đó thôi, miệng của hắn đã bị một đôi môi mềm mại, ngọt lịm lấp đầy, một thân thể đầy đặn, căng tròn áp sát vào người Tần Lạc giống như muốn cho thân thể nóng bỏng đó tiến vào trong người của Tần Lạc vậy.

Một bàn tay vuốt ve lưng Tần Lạc, một bàn tay lần xuống, tìm tới vị trí ở bên dưới của Tần Lạc.

Kỹ thuật của Lệ Khuynh Thành thật sự rất lành nghề. Trước sự tấn công có chủ ý của nàng, Tần Lạc sao có thể chống chọi lại được sự quyến rũ trong phòng làm việc? Chính vì vậy con người hắn hoàn toàn bị dục hỏa thiêu đốt.

Tần Lạc mạnh mẽ quay người lại, áp sát người mình vào người Lệ Khuynh Thành. Trước đó Lệ Khuynh Thành ép Tần Lạc vào cánh cửa, bây giờ hắn ép Lệ Khuynh Thành vào sát tường, nâng người nàng lên.

Tần Lạc vừa đáp trả lại nụ hôn điên cuồng của Lệ Khuynh Thành, hắn vừa cởi cúc áo, quần của Lệ Khuynh Thành.

Nhưng vì thân thể hai người dính sát vào nhau giống như không có cách nào tách rời hai người vậy. Cho dù bàn tay của Tần Lạc rất linh hoạt nhưng hắn vẫn không thể nào cởi cúc áo ra được.

Lệ Khuynh Thành cảm nhận được sự nóng ruột của Tần Lạc. Nàng đẩy người Tần Lạc ra xa một chút sau đó tự mình trút bỏ y phục của mình.

Một cúc, hai cúc, ba cúc…

Cùng với từng chiếc cúc áo bung ra, chiếc bra hoa màu tím ôm lấy bộ ngực cỡ 36D của Lệ Khuynh Thành hiện ra trước mắt Tần Lạc, bụng phẳng lỳ, không mỡ thừa, mịm màng, chiếc rốn như hạt ngọc nhỏ.

Sau khi Lệ Khuynh Thành cởi áo của mình, nàng cười quyến rũ hai tay vòng ra sau trút nốt bra của mình.

Trắng, mềm mại, nhẵn bóng, to, rung rung, đầy đặn giống như mì vắt lên men.

“Vuốt ve em đi.” Lệ Khuynh Thành cắn môi nói.

Hai mắt Tần Lạc đỏ ngầu, hơi thở nặng nề như một tuấn mã đang phi nước kiệu.

Khi nghe câu nói đó của Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc giống như tuấn mã nghe thấy hiệu lệnh đua ngựa, hắn kêu lên một tiếng rồi nhào tới, miệng của hắn ngậm trái nho đỏ tươi ở bên trái…

Không thể không nói ăn nho là sở thích của Tần Lạc. Thảo nào khi Giang Tâm Hà đưa nho tới, Tần Lạc không từ chối mà hắn còn ăn liền hai trái nho.

“Ư…” Lệ Khuynh Thành dựa sát người vào tường, miệng phát ra những âm thanh nỉ non. Hai bàn tay nàng ôm chặt đầu Tần Lạc, lạch suối nhỏ gần nhẹ ép sát vào mặt Tần Lạc khiến cho hắn có cảm giác khó thở.

Dưới sự khiêu khích của Tần Lạc, sau khi Lệ Khuynh Thành kêu lên một tiếng dài, nàng điên cuồng lột quần áo của Tần Lạc.

Ngay sau đó thân thể của hai người vẫn đứng thẳng nhưng lúc này bắt đầu dính sát vào nhau.

“Mạnh lên. Anh hãy mạnh lên.” Lệ Khuynh Thành dựa sát người vào tường, một chân của nàng bị Tần Lạc nâng lên.

Lệ Khuynh Thành cắn vào tai Tần Lạc, nàng thì thầm vào tai người đàn ông thoạt nhìn yếu ớt nhưng lại vô cùng dẻo dai này.

Khi cuộc chiến của hai người dừng lại ở trên bàn làm việc của Lệ Khuynh Thành, hai người liên tục thở hổn hển.

Mỗi lần cùng với Lệ Khuynh Thành ‘tập thể dục’ đều khiến cho Tần Lạc có một cảm giác như tận thế đã tới. Lần nào Lệ Khuynh Thành cũng khiến cho Tần Lạc điên cuồng chìm trong dục vọng, hoàn toàn mệt mỏi.

“Yêu tinh.” Tần Lạc nặng nề vỗ mông Lệ Khuynh Thành mắng yêu.

“Anh không thích hả?” Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tần Lạc.

“Nhiều lần như này nhất định sẽ bị em lấy mạng.” Tần Lạc nói.

“Anh còn dám nói sao? Chia đều ra một tháng còn chưa được một lần. Anh không nghe nói phụ nữ tuổi ba mươi như sói, tuổi bốn mươi như hổ sao? Bây giờ em đang ở độ tuổi như sói như hổ vì vậy mỗi tháng anh phải tới với em hai lần nếu không em sẽ dùng ngón tay hay dưa chuột.”

“Em dám?” Một lần nữa Tần Lạc đánh mạnh vào mông Lệ Khuynh Thành.

Chỉ khi ở cùng với Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc mới dám có hành động hạ lưu này. Hắn thật sự chưa từng dám làm với Lâm Hoán Khê, mà hắn cũng không biết khi làm như này hậu quả sẽ ra sao?

“Được rồi, không đùa với anh nữa.” Lệ Khuynh Thành thở hổn hển nói, nụ cười của nàng đầy xuân sắc, tình ý. “Ngón tay không đủ tiêu chuẩn. Dưa chuột không có độ ấm. Tốt nhất là dùng người đàn ông của em.”

“Em có muốn đi tắm không?” Tần Lạc hỏi.

“Không cần.” Lệ Khuynh Thành nói: “Không cần thiết. Em thích để như này.”

“Nhưng anh cảm thấy có vật gì đâm vào mông anh.” Tần Lạc nói. Lúc nãy khi hai người ‘rèn thể dục’, hắn đã nằm lên bàn làm việc. Khi đó hắn đã có cảm giác bên dưới có vật gì đó, nhưng sau khi chuyện xong xuôi hắn mới thực sự cảm thấy có gì đó không ổn.

Lệ Khuynh Thành vội vàng rời khỏi người Tần Lạc. Tần Lạc đứng dậy. Lúc này Lệ Khuynh Thành mới nhận ra một cái nắp bút cắm vào mông Tần Lạc.

“May mắn chỉ là cái nắp bút. Nếu như là ngòi bút thì anh dính chưởng rồi.” Lệ Khuynh Thành cười khanh khách nói, nàng giơ tay lấy cái nắp bút ra khỏi mông Tần Lạc.

“Lần sau em nằm phía dưới.” Tần Lạc nói: “Chuyện em gọi điện cho anh lúc nãy là thật sao?”

“Đương nhiên.” Lệ Khuynh Thành vừa mặc quần áo vừa nói: “Nếu không sao em có thể kích động như này?”

Tần Lạc chăm chú suy nghĩ. Khi Cừu lão gia còn sống hình như Lệ Khuynh Thành cũng đã từng kích động thế này.

“Vậy tại sao lại đi đột ngột như vậy?” Tần Lạc nghi ngờ hỏi. “Anh đã khám bệnh cho ông ấy. Tuy trạng thái tinh thần ông ấy không tốt nhưng thân thể ông ấy không có vấn đề gì mà.”

Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: “Có lẽ là do hàng ngày em nguyền rủa. Tối nào trước khi đi ngủ em cũng nguyền rủa một lần. Em hy vọng những kẻ đó không chết tử tế được.”

“……”

“Anh sợ hả?” Lệ Khuynh Thành ôm cổ Tần Lạc, dịu dàng hỏi.

Tần Lạc lắc đầu nói: “Anh hiểu tâm trạng của em. Nhưng em sống như này không phải quá mệt mỏi sao?”

“Mệt ư? Mỗi khi nghĩ tới cái chết thê thảm, oan ức của mẹ. Mỗi khi nghĩ tới cuộc sống không phải của mình, một chút mệt mỏi này không đáng gì hết. Anh có biết không? Khi em du học ở nước Mỹ, mỗi tối chính là một cơn ác mộng. Trong cơn ác mộng chỉ là một màu trắng xóa, trên mỗi một thân cây có một đóa hoa trắng khổng lồ, trên thế giới chỉ có một mình em. Cho dù em kêu gào thì cũng không một ai chú ý tới em…”

“Khi đó giống như em đã chết, đi tới một thế giới khác vậy. Mỗi một lần bừng tỉnh từ cơn ác mộng, nhận ra chính mình còn sống. Anh không biết là em đã gặp nhiều may mắn. Chỉ cần em còn sống, em nhất định sẽ báo thù. Những gì chúng gây cho em, em sẽ trả lại cho chúng toàn bộ.”

“Em mong được ông ta chết mà em cũng không hy vọng ông ta chết.” Lệ Khuynh Thành cười đau khổ nói, hai mắt nàng đỏ hoe: “Ông ta chết đi, Cừu gia bớt đi một người có thể tạo ra mối uy hiếp khủng khiếp, em có cơ hội ra tay. Ông ta không chết, em có thể khiến ông ta nếm thử cảm giác cắt da thịt của mình. Ông ta làm nhiều chuyện tàn ác, chết như vậy may mắn cho ông ta.”

“Em còn muốn như nào nữa?” Tần Lạc trầm giọng hỏi. Khi Tần Lạc nghe Lệ Khuynh Thành nói về vết thương vẫn đang rỉ máu của nàng, hắn có cảm giác cực kỳ nặng nề.

“Chờ đợi cơ hội.” Lệ Khuynh Thành nói: “Người của em nói cho em biết Cừu gia không phải là một khối đoàn kết vững chắc. Cừu Thiên Tứ có bảy anh em. Tất cả công việc làm ăn của những người này đều do Cừu Thiên Tứ quản lý. Một khi ông ta chết đi, những người anh em này nhất định sẽ không để tình trạng này tiếp tục xãy ra.”

“Hơn nữa hai con trai, một con gái của Cừu Thiên Tứ cũng mâu thuẫn với nhau. Cừu Dật Vân và Cừu Dật Hòa không vừa mắt nhau. Tuy Cừu Dật Thứ là phụ nữ nhưng lại cực kỳ có dã tâm.”

Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc nói: “Hơn nữa người bạn tốt Cừu Yên Mị của anh cũng không phải không có đối thủ. Ít nhất mối quan hệ của cô ta với Cừu Trọng Mưu cực kỳ xấu.”

“Trước kia vốn vẫn có mâu thuẫn nhưng vì Cừu Thiên Tứ còn sống nên tất cả mọi chuyện đều bị đè nén xuống. Bây giờ Cừu Thiên Tứ đã chết những mâu thuẫn này còn được đè nén nữa không?”

“Chỉ cần Cừu gia có nội loạn, khi đó em nhất định sẽ có cơ hội.” Giọng nói của Lệ Khuynh Thành trở nên tàn nhẫn. “Chỉ cần có cơ hội là em sẽ ra tay.”

Phân tích của Lệ Khuynh Thành rất chính xác. Cừu Thiên Tứ chết đột ngột chính là một mối nguy cơ rất lớn đối với Cừu gia. Nếu như không có người đứng ra ngăn chặn cơn sóng dữ, hoàn toàn có khả năng Cừu gia bị chia năm xẻ bảy vì sự tranh giành lợi ích ngay chính trong Cừu gia.

Nhưng dù là thế thì lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Nếu như trong lúc nguy cấp này, Cừu gia đoàn kết thành một khối, bọn họ hoàn toàn có thể tạo ra một thực lực đủ để tạo nên một mối họa khủng khiếp cho Lệ Khuynh Thành.

Nguyên nhân là vì thực lực của nàng quá yếu. Cho dù là Lệ Khuynh Thành là nhân tài hiếm có nhưng nàng chỉ có thời gian chuẩn bị hai năm. Nàng sao có đủ năng lực đối đầu với một gia tộc có lịch sử trăm năm?

“Anh có hiểu cá mập không?” Lệ Khuynh Thành hỏi.

“Hả.” Tần Lạc để mặc cho Lệ Khuynh Thành giúp hắn lau chùi sạch sẽ công cụ gây án, hắn nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.

“Khi đối mặt với một con cá mập, cho dù đồng loại của nó có ngấp nghé miếng thịt béo ngậy của nó thì cũng phải lựa chọn phương pháp tránh né. Nhưng khi con cá mập bị thương chảy máu, tất cả cá mập sẽ điên cuồng xông tới tấn công, cho dù là đồng loại của nó. Bây giờ Cừu gia đang là con cá mập như vậy.”

Tần Lạc chỉ biết thở dài khi hắn nhớ tới mối quan hệ tốt đẹp của mình với Cừu Yên Mị.

Vào thời khắc này Tần Lạc hắn chỉ còn biết cách vững vàng đứng sau lưng Lệ Khuynh Thành.

Không vì một nguyên nhân nào khác mà chỉ vì nàng là người phụ nữ của hắn.

“Điều em muốn làm nhất là xông tới cắn cho chúng một vết thương.” Lệ Khuynh Thành cười sảng khoái nói.

Lệ Khuynh Thành mỉm cười nhưng hai hàng nước mắt lăn xuống gương mặt xinh đẹp của nàng.