Chương 830: Cổ Vương giải cổ!

Rừng rậm, nhà gỗ.

“Trong thời khắc mấu chốt này, cô không đi giám sát bên cạnh bọn họ mà chạy tới đây tìm tôi làm gì?” Sắc mặt người đàn ông có vẻ bực tức, ông ta lên tiếng hạch sách người phụ nữ.

“Tôi tới xem nó còn sổng hay không?” Giọng nói của thảo cổ bà cứng đơ. Bà ta vì chính con mình nên có dũng khí nói câu đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt người đàn ông kia.

“Tạm thời vẫn còn sổng” Người đàn ông cười nói: “Nếu như cô không nghe lời tôi, nó sẽ chết.”

“Tôi muốn gặp nó” Thảo cổ bà kiên trì nói.

“Thế nào, cô không tin lời tôi nói sao?”

“Tôi không tin bất kỳ ai”.

“Được lắm” Người đàn ông cười nói: “Cô thông minh lắm”.

Binh!

Người đàn ông tức giận tát một cái vào mặt thảo cổ bà, tức giận nói: “Cô có tư cách gì mà nói điều kiện với tôi? Cô dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi? Tôi muốn cô làm gì hả? Tôi muốn cô giết người đó”.

“Tần Lạc đã chết chưa? Văn Nhân Mục Nguyệt đã chết chưa? Bọn chúng không chết, cô chỉ là một phế vật. Cô còn dám tới đây đòi con của mình sao? Cô có tin là tôi sẽ giết nó không?”

“Nếu như anh giết nó, tôi sẽ giết anh” Thảo cổ bà cố chấp nói.

Nguời đàn ông buồn cười tới mức gã phá lên cười nhìn gương mặt đầy máu tươi của thảo cổ bà nói: “Chỉ bằng một mình cô sao?”

“Nếu tôi chết sẽ có người sẽ nói hết chuyện của anh làm cho Cổ Vương. Khi đó mấy trăm thảo cổ bà không phải là khắc tinh của Tần Lạc mà chính là người lấy mạng anh" Thảo cổ bà lau máu ở khóe miệng của mình sau đó dùng đầu lưỡi liếm sạch toàn bộ vết máu rồi một lần nữa nói ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn gặp con tôi.”

Con ngươi âm lạnh của người đàn ông đảo liên tục. Sau một hồi đấu tranh, gã cười ha hả nói: “Hay lắm, có ý tứ. Càng ngày càng có ý tứ” Nói xong gã vỗ tay, một người đàn ông mặc đồ đen đẩy cửa bước vào.

“Hãy mang đứa trẻ kia ra đây" Người đàn ông nói.

Người đàn ông mặc đồ đen tuân lệnh, hắn nhanh chóng dẫn vào một đứa trẻ nam khoảng chừng bảy, tám tuổi, hai má bầu bĩnh, hồng hồng đáng yêu vào trong.

Khi thảo cổ bà nhìn thấy đứa trẻ, ả vội vàng đi tới ôm đứa trẻ vào lòng.

“Má” Đứa trẻ nhìn thấy mẹ mình vội gạt nước mắt gọi to.

“Được mẹ con đoàn tự thật sự là tốt” Gã đàn ông đứng bên cạnh cười tủm tỉm trước tình cảnh đó. sát khí hiện lên trong ánh mắt gã.

“Ả phụ nữ đê tiện, xấu xí này, ả dám uy hiếp mình sao?” Gã đàn ông thầm nghĩ vẻ ác độc: “Đợi kế hoạch lần này thành công, tao sẽ không cho chúng mày chết toàn thây”.

“Xong chưa? Bây giờ cô đã gặp con của mình, cô đã có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa hả?” Gã đàn ông hỏi.

“Các cô ấy cho cổ dẫn vào trong súp của Tần Lạc, vốn làm vậy là nghĩ sẽ hạ độc được toàn bộ bọn chúng thế nhưng điều không ngờ là Tần Lạc và người phụ nữ đó căn bản không uống canh" Thảo cổ bà nắm chặt tay con mình, ngẩng đầu nhìn gã đàn ông nói.

“Vậy kế hoạch tiếp theo là gì?”

“Tần Lạc không có cách giải độc, hắn nhất định sẽ dẫn người trúng cổ đi tìm Cổ Vương, Cổ Vương có thể giải chất độc này …

“Tôi hỏi bước tiếp theo của các cô là gì?” Gã đàn ông tức giận quát to: “Một lũ phế vật. Ngay cả chuyện đó mà cũng không làm được”.

“Bọn họ đang đợi Cổ Vương quay về”.

“Trở về?” Gã đàn ông cười nhạt nói: “Cô cho rằng hắn có thể thả nguời phụ nữ đó ra sao? Tôi không cần biết cô làm thế nào, cô phải kích động cho bọn họ trả thù Tần Lạc, giết chết Tần Lạc”.

Gã đàn ông vỗ vỗ vào đầu đứa trẻ, cười nói: “Hắn không chết thì nó sẽ chết.”

Thảo cổ bà thoáng rùng mình, sau đó ả cúi đầu đồng ý.

Sau khi Hồng Phu tắm rửa sạch sẽ. Nàng thay một bộ quân phục màu xanh không thích hợp với con người nàng. Chiếc quần quân phục rộng thùng thình giống như váy dài của người Anh, còn chiếc áo rộng tới mức dọa người, hình như hai Hồng Phu cũng chui vừa.

Hồng Phu đi vào trong tiểu lâu màu trắng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Lạc nói: “Tôi muốn thuốc dẫn”.

“Cô muốn những thứ gì?” Tần Lạc hỏi.

“Bạch thược, tri mẫu, nguyên tham, liên kiều, hạ khô thảo, nửa cân trà xanh. Mười ba con nhím, còn cả khớp xương người đã ngâm ba tháng’' Hồng Phu nói ra một loạt yêu cầu của mình.

“Được. Một tiếng sau tôi sẽ có cho cô” Tần Lạc nói.

Bạch thược, tri mẫu, nguyêntham, hạ khô thảo, trà xanh, mấy thứ này rất dễ kiếm, có thể mua được ngay. Con nhím cũng không phải động vật quý hiếm, chỉ cần có tiền là mua được.

Nhưng dường như tìm kiếm khớp xương đã ngâm ba tháng thì có vẻ khó khăn hơn nhiều.

“Nhất định phải dùng khớp xương đã ngâm ba tháng sao?” Tần Lạc hỏi.

Tần Lạc đã từng giảng dạy ở học viện Y khoa Thủ Đô, hắn biết các tiêu bản trong phòng thí nghiệm của trường rất nhiều nhưng đều ngâm với Formalin. Nếu như chỉ lấy một ít, thật sự cũng không có gì phiền toái.

“Không được. Formalin có tính chất ăn mòn, ném nó vào trong nồi, nó sẽ ăn mòn dược tính. Anh muốn bọn họ lại trúng độc chết hả?” Hồng Phu thẳng thừng từ chối.

“Cô cũng biết Formalin có tính ăn mòn sao?” Tần Lạc thực sự kinh ngạc hỏi.

“Nói linh tinh. Ai bảo anh là chúng tôi nhất định phải mù chữ?" Hồng Phu tức giận nói: “Dù gì những gì tôi muốn tôi đều nói với anh rồi. Nếu như anh không thể tìm đủ những thứ đó tôi cũng bó tay”.

“Nếu bọn họ không sống, điều kiện sống của cô không được thay đổi” Tần Lạc uy hiếp Hồng Phu: “Chính vì vậy tốt nhất là cô không nên có thái độ hả hê.”

“Anh ...”

Sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt ghi xong danh sách, nàng đi ra ngoài bảo các vệ sĩ chia nhau đi mua sắm.

“Dùng xương ngâm trong nước ba tháng sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt cau mày hỏi: “Nhà tang lễ có không?”

“Ở chỗ đó chỉ có tro cốt” Tần Lạc lắc đầu nói: “Hơn nữa cũng không có khả năng đã bị ngâm nước trong ba tháng".

“Tôi có cách'’ Ly nói.

“Em biết ở đâu có hả?” Tần Lạc vui mừng hỏi.

“Biết” Nói xong Ly lập tức đi ra ngoài.

Ly không nói nhiều. Tần Lạc biết không nên hỏi nhiều. Hắn biết Long Tức có nhiều bí mật, hắn chỉ biết có một ít còn rất nhiều điều hắn không biết.

Nếu như bản thân hắn không có tấm thẻ bài do chính người sáng lập Long Tức tặng thì hắn tuyệt đối không có khả năng hòa hợp vào tổ chức này.

Có tiền có thể điều khiển quỷ thần. Chỉ chưa tới nửa tiếng đồng hồ, đám vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt đã mang những dược liệu đó về.

Tần Lạc thu thập tất cả các dược liệu đó. Ly cũng cầm theo một cái túi màu đen quay về.

Tần Lạc nhận cái túi, hắn nhin thấy bên trong túi có một cái xương cánh tay, trên đầu xương còn dính nước, xem ra vừa mới gỡ ra.

“Bây giờ có thể đun thuốc chưa?'’ Tần Lạc hỏi.

“Có thể” Hồng Phu đang mơ màng ngủ bật đứng dậy từ ghế sa lon, nàng uể oải vặn người nói: “Lấy một cái bát tô, dùng củi đốt bếp, đặt nồi lên đống củi”.

Tất cả những thứ đó không làm khó được mấy người Tần Lạc. Căn cứ theo yêu cầu của Hồng Phu, một cái bếp đun thuốc đơn giản nhanh chóng được sắp đặt ở giữa sân.

Trước tiên Hồng Phu rửa sạch cái bát tô, nàng múc nước đổ vào nửa cái nồi, đậy nắp nồi và nói: “Khi nào đốt lửa thì gọi tôi, tôi đi ngủ một lát”.

“Đốt lửa nhanh thôi. Cô chịu khó đứng ở chỗ này một chút đi” Tần Lạc cười nói.

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy người nào tuyệt tình với người khác như anh" Hồng Phu nói.

“Đó là cô chưa nhìn thấy dáng vẻ khi giết người của tôi đó”.

“Hì hì. Khi tôi giết người rất đáng yêu, đúng không? Hoàn toàn không hung ác.”

Tần Lạc không trả lời. Nếu như không bắt buộc, hắn hoàn toàn không muốn ở cùng một chỗ với một cô bé toàn thân cực độc, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy mạng người khác, tính tình sớm nắng chiều mưa này.

“Nước sôi” Một thành viên Long Tức phụ trách đổt lửa hô lên.

Tần Lạc nhìn Hồng Phu. Hồng Phu đành phải đi tới trước chiếc nồi. Nàng cầm bao dược liệu đã mua về đổ dược liệu vào trong nồi. Sau khi bỏ mấy con nhím và khúc xương vào nồi xong, Hồng Phu cầm một cái môi đã chuẩn bị trước cho vào trong nồi quấy.

Nước trong nồi nhanh chóng càng lúc càng trở nên đặc sệt, đen ngòm, giống như là hòa tan nhựa đường vậy.

“Để lửa to đun sôi trong vòng nửa giờ” Một lần nữa Hồng Phu đậy nắp nồi lại và nói.

Âm thanh “sùng sùng sùng” trong nồi vang lên càng lúc càng to, dồn dập. Một mùi hôi thổi càng lúc càng đậm, tỏa ra bên ngoài.

“Tại sao lại thối như vậy?” Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Hồng Phu hỏi.

“Đun thuốc thì có mùi đó, tôi không có cách nào khác" Hồng Phu thản nhiên nói: “Hơn nữa có câu: thuốc đắng giã tật. Anh là thầy thuốc, ngay cả đạo lý này anh không biết hả?”

“Tốt nhất là cô không nên giờ trò quỷ ở đây" Tần Lạc lại uy hiếp Hồng Phu: “Nếu không thì cô phải ở trong cái phòng giam thổi không ngửi được đó cả đời đấy”.

Hồng Phu vốn định phản đối Tần Lạc nhưng khi nàng nhìn thấy dáng vẻ chăm chú, bàn tay nắm lại của Tần Lạc, câu nói của nàng đành uất nghẹn không sao nói được.

“Phụ nữ báo thù mười năm không muộn” Hồng Phu thầm nghĩ trong lòng.

Sau nửa tiếng, một bát tô thuốc hơi nóng bốc lên ngùn ngụt được để trước mặt một đám người đứng bịt mũi.

Tần Lạc hỏi: “Đây là thuốc hả?”

“Đúng vậy” Hồng Phu gật đầu khẳng định.

“Nhẩt định là không có vấn đề” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Nếu như cô ấy không muốn chết.”

“Hừ” nghe thấy giọng nói không thiện cảm của Văn Nhân Mục Nguyệt, Hồng Phu hừ một tiếng tỏ vẻ phản kháng.

Tần Lạc bảo người chia ra thành hai bát thuốc bên trong dính, sền sệt giống như mật ong, đen sì, lại dinh dính giống như hồ dán và nói: “Hãy cho mỗi người uống một bát”.

Văn Nhân Mục Nguyệt tự mình cho Văn Nhân Chiếu uống một bát thuốc. Khi còn chưa uống hết một bát thuốc, đột nhiên Văn Nhân Chiếu nhổm lên từ ghế sa lon, sau đó hắn nôn thốc nôn tháo.

Vật thể nôn ra hạ cổ còn dơ bẩn, thối hơn cả thuốc giải dược. Lúc này Tần Lạc mới dám chắc là thuốc giải đã có hiệu quả.

Vấn đề là hôm nay mũi của mọi người gặp đại nạn.