Chương 829: Cổ Vương khóc!

Uất ức sao?

Trong lòng Hồng Phu thực sự nàng đang rất uất ức.

Không cho nước rửa mặt, tắm rửa, đánh răng súc miệng thì cũng chẳng sao nhưng ít nhất phải cho nước xối bồn cầu chứ?

Lúc này thời tiết oi nóng, trong nhà giam không có máy điều hòa nhiệt độ (đương nhiên là có máy điều hòa thì trong nhà tù cũng không được phép lắp). Những thứ bào tiết từ trong cơ thể ra bị hãm lại không thể thoát đi được, cuối cùng lên men, bốc mùi khắp nhà tù.

Khi vừa mới chặn bồn cầu thì vẫn còn gắng gượng chịu đựng được nhưng cùng với thời gian trôi qua. mùi hôi thối càng lúc càng nồng, đậm. Mặc dù đã dùng nắp bồn cầu đậy kín, thậm chí trên bề mặt còn trải một lớp cỏ khô nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản mùi vị khủng khiếp đó lan tỏa khắp nơi.

Cho dù l Hồng Phu đứng, ngồi hay nằm sấp thì mùi hôi thối này bất kỳ lúc nào, chỗ nào cũng sộc vào mũi, miệng nàng.

Trong hoàn cảnh này, Hồng Phu không thể nào thở được, không có cách nào ăn cơm được, không có cách nào uống nước được, cũng không thể ngủ được. Mấy ngày này Hồng Phu không ăn cơm. Cái đó còn dễ nói nhưng điều khiến Hồng Phu tức tới muốn hộc máu ra là cái mùi vị hôi thổi kia không những làm hại nàng mà còn làm các phòng giam khác trong nhà giam.

Bạn có thể nhẫn nhịn được một lần khi nghe những người đó mắng chửi: “Này, con mẹ đứa nào ỉa không lau bồn cầu”. Bạn có thể tưởng tượng được những kẻ phạm trọng tội thốt lên những ngôn ngữ uế tạp tới mức độ nào không?

Hồng Phu nàng là một cô gái trẻ nhưng là cô gái thì sao có thể chịu được tiếng xấu đi đại tiện không xổi nước bồn cầu không?

Mùi hôi thổi không chỗ nào không có. Cả nhà lao này giống như một cái hố phân vậy. Bất kỳ lúc nào cũng có người mắng chửi, lăng nhục mà đối tượng bị mắng chửi, lăng nhục chính là Hồng Phu nàng.

Hồng Phu không cãi lại cũng không phản kích lại bởi vì trong lòng mình, nàng cực kỳ tự trách chính minh.

Thật sự nàng không xối nước bồn cầu nhưng không phải là nàng không muốn xối nước mà nó đã bị chặn bên dưới.

Tới mức cuối cùng Hồng Phu thậm chí còn không dám đại tiểu tiện...

Bạn có thể tưởng tượng được đây là loại hình hành hạ bản thân tới mức độ nào không? Bạn có thể tưởng tượng cuộc sống lúc này như thế nào không?

Thậm chí Hồng Phu còn có cảm giác là ngay cả hơi thở của mình cũng tỏa ra mùi hôi thối, lời nói của nàng cũng phát ra hơi thối.

Nhưng kẻ nào đã tạo nên tất cả những chuyện này?

Tần Lạc!

“Hãy thả tao ra. Hãy mau thả tao ra. Mày đúng là còn không bằng cầm thú. Đồ vương bát đản, hạ lưu, khốn nạn” Cuối cùng Hồng Phu đã tìm được chính chủ, nàng không kiêng kỵ gì nữa, gào khóc mắng chửi loạn cả lên, giống như nàng muốn bộc phát tất cả nỗi uất hận trong lòng mình ra ngoài.

“Hình như cô ấy có ấn tượng đối với tôi” Tần Lạc quay người nói với Ly.

“Đã nhận ra” Ly nói mà vẻ mặt vẫn bình thản.

“Câm miệng” Đột nhiên Tần Lạc quát to.

Hồng Phu sửng sổt sau đó nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, đen sì, đẫm lệ của mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lạc.

“Với những gì các cô đã làm, đối xử với cô như này đã là tốt cho cô lắm rồi. Cô cho rằng cô làm như này tôi sẽ thương cảm cô hả? Cô cho rằng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng sao?”

Tần Lạc tàn nhẫn mắng Hồng Phu một trận.

“Có lẽ những người khác không thể chịu đựng được nhưng chỉ chút hôi thổi này đổi với cô mà nói hẳn là không có vấn đề gì, đúng không?” Tần Lạc cười nhạt, vạch trần màn kịch của Hồng Phu. “Tại sao cô có thể trở thành một Cổ Vương mới? Người khác có thể không hiểu rõ lắm nhưng cô đừng có mong lừa gạt tôi.”

“Mỗi một Cổ Vương khi còn sống đều tự tìm kiếm cho mình một đệ tử, cũng chính là người kế nhiệm minh. Người được lựa chọn làm đệ tử nhất định phải có “Tuệ căn” (tuệ căn – chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh). Nói cách khác phải có khả năng thiên phú điều khiển cổ độc sau đó dưới sự điều khiển của Cổ Vương phải ngâm mình mấy năm trong nước thuốc. Thứ nước thuốc này dùng độc xà cực độc nghiền nát đổ vào hay ném nguyên con. Thứ này về phương diện mùi còn khó ngửi hơn cả cái mùi này”.

“Sau mấy năm ngâm mình trong nước thuốc còn phải ăn ngủ với độc xà một thời gian dài để am hiểu quy luật cuộc sống và độc tính của nó để sau này các cô có thể điều khiển và thao túng chúng. Chẳng lẽ mùi hôi trên người độc xà còn dễ chịu hơn mùi này? Hay phân của những độc trùng kia ăn còn ngon hơn phân và nước tiểu của cô?”

Tần Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồng Phu nói: “Cô không ăn, không uống, không ngủ, khóc lóc thảm thiết khiến cho chúng tôi buông lơi cảnh giác để cô có cơ hội chạy trốn sao? Cô nghĩ rằng tôi sẽ để cho cô thực hiện được điều đó sao?”

Hồng Phu phá lên cười, tiếng cười cực kỳ điên cuồng, giọng nàng giống như tiếng khóc vừa rồi, the thé, pha lẫn sự thù hận và cả sự lạnh lùng như sương giá.

“Tần Lạc, tao lấy danh nghĩa Cổ Vương thề nếu như tao không chết, tao nhất định sẽ tìm mọi cách giết chết mày.”

“Trước kia cô không thề đã muốn giết tôi rồi thế nhưng cô không thành công mà thôi” Tần Lạc chế giễu: “Cô muốn thay đổi hoàn cảnh cũng được, chỉ cần cô cứu hai người cho tôi.”

“Cứu hai người thì có thể cải thiện hoàn cảnh của tao sao? Tần Lạc, mày cho rằng tao là kẻ ngốc sao?” Cổ Vương cười hì hì nói.

“Cô không có quyền mặc cả quyền lợi của mình" Tần Lạc nói: “Dù sao người trúng cổ độc không phải là tôi. Tôi vốn chỉ có tính nhân đạo mà cứu bọn họ, sống - bọn họ may mắn, chết - mệnh bọn họ đã hết. Tôi đã cổ hết sức rồi”.

“Được rồi, mày đã nói như vậy thì không cần. Hãy giao dịch đi thôi” Hồng Phu nói.

“Đương nhiên nếu như cô không cứu” Tần Lạc nhìn Hồng Phu cười ha hả nói: “Không phải cô ở trong hoàn cảnh này không nuốt nổi cơm sao? Từ nay trở đi không còn ai đưa cơm cho cô nữa”.

“Tần Lạc ...”

“Không cần phải gào to. Tôi có thể nghe thấy.”

Hồng Phu nhìn Tần Lạc chằm chằm, Tần Lạc cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Phu.

Sau đó Hồng Phu thản nhiên nói: “Ý của mày là tao không còn sự lựa chọn nào khác sao?”

“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ cứu hai người kia ngay lập tức” Tần Lạc nói.

“Bọn họ trúng cổ độc” Hồng Phu hỏi.

“Thật vậy sao?” Tần Lạc hỏi. Cô gái này đột nhiên phổi hợp khiến hắn không tin nổi. Nên nhớ rằng Hồng Phu không tiếp cận nhìn hai người, nàng chỉ liếc mắt nhìn qua mà đã có kết luận.

“Tin hay không là việc của mày” Hồng Phu trả đũa không chút khách khí.

“Cô đâu có nhìn qua bọn họ” Tần Lạc nói: “Mau đưa bọn họ tới gần đây”.

“Không cần nhử” Hồng Phu nói: “Tao có thể ngửi được. Bọn họ trúng cổ, thực thi thiện.”

“Thực thi thiện?” Văn Nhân Mục Nguyệt cau mày. Cái tên này khiến người khác nghe mà chỉ muốn ói.

“Không phải mày hiểu rõ về chuyện này sao? Vậy mày nhất định biết thực thi thiện là gì?” Hồng Phu nhìn Tần Lạc vẻ khiêu khích.

“Cái này tôi không biết” Tần Lạc nói.

“Thì ra cũng chẳng có gì hơn” Hồng Phu chọc Tần Lạc một câu rồi nói tiếp: “Trong núi sâu có một dân tộc sống trên nước vẫn còn duy trì tập tục thủy táng. Nếu có người chết, bọn họ sẽ làm một quan tài gỗ, đục nhiều lỗ nhỏ dìm vào trong hồ nước. Mục đích của bọn họ là để cho cá nhỏ chui vào trong ăn thi thể, dùng thi thể nuôi cá. Chờ sau thời gian hai tháng sẽ lấy quan tài gỗ lên mở ra. Bên trong đều là cá và lươn to, béo, Dùng chúng để nấu canh cá, lươ canh được nấu có mùi cực kỳ thơm ngon. Nhất định hôm nay các người đã từng nếm thử rồi?”

“Nôn……” Lần này tới lượt Tần Lạc khạc khan.

Mặc dù hắn không uống bát súp canh cá quái quỷ đó, một giọt cũng không uống nhưng khi nghe Hồng Phu giải thích xong Tần Lạc vẫn cảm thấy từ trong dạ dày bốc lên một cảm giác nôn nao, chỉ chực trào ra ngoài.

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không khá hơn hắn là bao. Nàng cầm một chiếc khăn lụa bịt chặt mồm.

Sắc mặt của các thành viên Long Tức đều vô cùng khó chịu. Bọn họ không ngờ lại có tập tục này.

“Sau khi người ta vớt hết cá lên, lại vất xương cốt vào trong nước. Đây là một tập tục rất quái lạ, phải không? Các người có ăn qua món lươn cá đó không? Nói không chừng là chúng được mở từ trong quan tài ra đó” Hồng Phu tiếp tục khoét sâu vào vết thương của người khác.

“Câm miệng” Tần Lạc trừng mắt nhìn Hồng Phu quát to.

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mấy người Tần Lạc, tâm tình Hồng Phu thoải mái hơn, cuối cùng nàng đã thu được chút lợi ích.

“Tao nghĩ mày cũng không biết nôn mửa là gì đúng không?” Hồng Phu phá lên cười nói.

“Cô không phải là đáng ghét mà là biến thái” Tần Lạc âm trầm nói: “Cô đã biết đây chính là trúng cổ vậy cô có biết cách giải cổ không?”

“Không có cách nào cả” Hồng Phu nói: “Trừ phi là bọn họ, bắt được cổ dẫn.”

“Bỏ đi” Tần Lạc nói: “Chúng ta đi.”

Nói xong Tần Lạc quay người đi ra ngoài.

“A … mày đã đồng ý điều kiện đổi phòng giam cho tao" Hồng Phu ở phía sau gào lên.

Tần Lạc dừng chân lại, hắn cười nói: “Cô có thể quên giao dịch cùa chúng ta đi. Tôi nói cô cứu hai người cho tôi, tôi giúp cô thay đổi hoàn cảnh. Cô không cứu được bọn họ, tôi cũng không có lý do gì giúp cô thay đổi hoàn cảnh”.

“Tần Lạc…. Hồng Phu lại gào lên. Nàng cảm thấy vô cùng đau đầu khi gặp phải gã đàn ông không biết giữ chữ tín này.

“Chậm rãi hưởng thụ đi” Tần Lạc khoát tay nói.

“Tao có thể cứu bọn họ” Hồng Phu gào lên.

“Tốt lắm" Tần Lac nói vẻ thắng: “Cứu như thế nào?”

“Tao muốn ra ngoài. Muốn nấu một nồi thuốc. Tao cần phải tới hiện trường để chỉ huy. Nói cách khác là không ai có thể nắm vững thời gian và độ lửa”.

“Lôi cô ta ra đây" Tần Lạc nói.

Ly đứng thủ thế. Cánh cửa sắt điều khiển bởi máy tính từ từ được mở ra. Mấy thành viên Long Tức nhanh chóng đi vào trong, tháo khóa xích trên người Hồng Phu.

Hồng Phu đi ra ngoài. Tất cả mọi người cuống quýt lui lại sau.

Quả thực Hồng Phu là một viên đạn thổi cực kỳ có uy lực. Ngay cả một người như Tần Lạc cũng không thể chịu được mùi vị trên người nàng.

“Ha ha ha” Hồng Phu nhìn thấy phản ứng của mọi nguời, cực kỳ đắc ý.

“Tao muốn tắm rửa” Hồng Phu đưa ra yêu cầu của bản thân mình.

“Tần Lạc, mày...”

“Tôi không có thời gian dây dưa với cô” Tần Lạc nói: “Nếu như cô muốn tắm thì bây giờ hãy cứu người đi. Mặc dù mùi vị trên người cô quả thực rất khó ngửi nhưng mấy tiếng đồng hồ thì tôi có thể chịu được.”

“ ... ” Hồng Phu phát hiện ra nàng không có cách nào phản kích ác ma này.