Chương 703: Tắm chung

Tần An cũng không biết Lê thúc (Thực ra Lê thúc là một nhân vật trong bộ phim nổi tiếng của Trung Quôc . Trong phim diễn viên hài nổi tiếng Trung Quốc Cát Ưu vào vai Lê thúc. Nhân vật này có câu thoại rất nổi tiếng: “Lê thúc tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng”. Câu thoại này lập tức trở thành câu nói cửa miệng của người dân Trung Quốc, hễ người nào cảm thấy tức giận là nói: ‘Lê thúc tức giận rồi đấy!’ Nói câu này là để nhắc nhở người khác bản thân người đó đang rất khó chịu, đừng có dại mà dây vào kẻo bị ăn tát. Câu nói này giống như câu nói của nghệ sỹ nhân dân Trịnh Thịnh của nước ta: ‘Biết rồi khó lắm nói mãi!’. Lệ Khuynh Thành nói câu này ra thực chất là để cảnh cáo. nhưng kh nỗi tên Lý Thừa Minh là người Hàn Quổc không hiểu sự tình nên không biết cứ ngỡ có vị nguyên thủ quốc gia Lê thúc nào ở trong phòng kia. Còn tên Tần An thì đúng là ngu dốt, đến bản thân hắn là người Trung Quốc mà không hiểu câu nói này. thì còn trách gì Lý Thừa Minh người Hàn Quốc được cơ chứ!) là nguyên thủ của nước nào. vì vậy mà đương nhiên là không thể trả lời được câu hỏi vừa rồi của Lý Thừa Minh, bèn nói: “Tôi cũng không rõ việc này. Để sau tôi sẽ cho người đi điều tra xem sao. Có điều là cái sảnh Đế Vương này ngày thường không mở cho người ngoài vào. những người có thể ngồi vào bên trong đó thì đều là những nhân vật có tầm cỡ hết cả_Chúng ta hay cứ nên đi ăn vịt quay thì hơn. Nếu anh thích minh tinh đó thế thì chúng ta ăn xong rồi sẽ hẹn cô ấy sau có được không?"

Hàn Quốc cũng có khá là nhiều nơi không mở cửa đối với những người thông thường, vì vậy mà Lý Thừa Minh hoàn toàn có thể hiểu được những lời Tần An nói. Hắn cũng không muốn chọc giận đối thủ tầm cỡ làm gì, liền gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Nói xong bèn dắt theo một đám người tiến về căn phòng riêng đã được đặt sẵn từ trước.

“Hy vọng là có cơ hội gặp lại.” Hứa Đông Lâm chào Tần Lạc một tiếng, rồi cũng rời đi cùng với đội ngũ.

Tần Lạc nhìn theo bóng dáng của bọn họ khuẩt dần phía xa, nụ cười đã nhịn nửa ngày trời cuối cùng cũng được phát tiết ra bên ngoài, hắn nói với Dương Tông Y: “Không ngờ là sảnh Đế Vương lại còn có tác dụng đuôi ruồi nữa.”

Dương Tông Y cũng nói với giọng đầy tự hào: “Cũng không thần kỳ đến vậy đâu, thỉnh thoảng nhà em cũng đến sảnh Đế Vương ăn cơm, có điều là cái phòng riêng này quá đúng là có không khí chính trị vô cùng thảm hậu. ngày thường không mở cửa cho người ngoài vào đâu. Cũng là do Lệ yêu tinh khá là lợi hại. lời nói dối nào cũng có thể nói ra được, hơn nữa còn hù dọa khiến cho người ta sững người ra từng hồi. căn bản là không thể hoài nghi được_”

“Đi thôi, cùng vào bên trong uống một chén.” Tần Lạc mời nói. “Vịt quay nơi đây đúng là rất tuyệt, tôi còn chưa ăn đã đâu.”

“Anh giúp em một việc lớn như vậy, bữa cơm này em mời anh." Dương Tông Y nói. sau đó bước lên trước hai bước, mở giúp Tần Lạc cửa phòng ăn riêng ra.

Khi Tần Lạc và Dương Tông Y trở lại phòng ăn riêng thì da vịt trên bàn đã nguội hết cả rồi. Dương Tông Y gọi cô phục vụ đến, bảo nhà bếp đưa một con mới lên.

Mọi người đều quen nhau hết cả rồi, nên nói chuyện với nhau cũng không có chướng ngại gì nữa. Cứ nói đển điển tích ‘Lê thúc vô cùng giận dữ' là mọi người lại cười nghiêng ngả hết cả lên. Một người kiêu căng ngạo mạn như Lý Thừa Minh thì căn bản là không bao giờ biết hắn đă trở thành trò cười trong lúc ăn cơm nói chuyện của mọi người.

Trong đám người này thì tửu lượng của Tần Lạc là kém nhất, là người bại trận đầu tiên. Đầu óc tây tây, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cũng bắt đầu đỏ lựng lên.

Không ngờ bốn người phụ nữ là Lệ Khuynh Thành, Trần Tư Tuyển. Mễ Tử An và Dương Tông Y tửu lượng lại ngang ngửa với nhau, Tần Lạc đã từng thấy được tửu lượng của Lệ Khuynh Thành, cho dù có uống rượu trắng đi chăng nữa thì cũng không kém mấy con sâu rượu là mấy. nhưng thật không ngờ Trần Tư Tuyền, Mễ Tử An lại cũng lợi hại như vậy.

Jesus lúc đầu cũng chuẩn bị tham gia cùng, nhưng về sau thấy mấy người phụ nữ này càng ngày càng ghớm, càng uống vào thì mắt càng sáng ra nên đành chủ động từ bỏ. Đại Đầu thì một giọt rượu cũng không động vào, giữ đúng bổn phận làm nghề vệ sĩ của mình.

Cuối cùng thì Dương Tông Y cũng không chịu nổi nữa, sau khi chạy thẳng vào nhà vệ sinh nguy nga lộng lẫy nôn thốc nôn tháo một hồi thì buổi tiệc rượu lúc này mới tan.

“Anh đưa Tử An về khách sạn đi.” Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc và Mễ Tử An tủm tỉm cười nói.

“Thế còn mọi người thì sao?” Tần Lạc không yên tâm hỏi. Lệ Khuyrih Thành và Trần Tư Tuyền đều uống không ít, hai người đó chẳng thể tự mình lái xe được.

“Bọn em ngồi xe của vệ sĩ về.” Lệ Khuynh Thành đáp lại.

Vệ sĩ của Lệ Khuynh Thành là do Tần Lạc sắp xếp. Vì nàng từng trải qua thời niên thiếu không giống ai, nên ban đầu nàng thường không thích vệ sĩ đến gần mình, nhưng sau đó Tần Lạc hết lần nọ đến lần khác nói cho nàng hiểu cái thế giới này nó đen tối như thế nào, con thỏ trắng bé nhỏ nên tự bảo vệ mình thế nào để cho sói không ăn thịt mình được, rồi lại lấy vụ bắt cóc mấy năm về trước làm ví dụ khuyên giải nàng, mãi rồi Lệ Khuynh Thành cũng miễn cưỡng chấp nhận.

“Thế cũng được.” Tần Lạc gật đầu nói. “Muộn một chút anh sẽ đến thăm em.”

“Chưa biết chừng em lại ngủ rồi cũng nên ấy.” Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc một cái nói. Trần Tư Tuyền chi đứng bên cạnh cười, còn Mễ Tử An thì đầu óc mơ màng, đứng ở một bên như đang ngủ gật rồi vậy, không để ý thấy hai người đang ‘liếc mắt đưa tình với nhau’.

Đại Đầu lái xe. còn Jesus ngồi bên cạnh ghế lái. Tần Lạc và Mễ Tử An thì ngồi ở ghế sau, men rượu nổi lên rất nhanh, Mễ Tử An đầu đau nhói, ngồi trên xe mà cứ có cảm giác muốn buồn nôn bất cứ lúc nào.

“Nào. nằm xuống đây, gối đầu lên đùi anh này.” Tần Lạc thấy nàng có vẻ khó chịu trong người, bèn lên tiếng nói.

“Để làm gì?” Mễ Tử An theo thói quen phản bác lại Tần Lạc một câu. nhưng lại không đợi Tần Lạc giải thích xem hắn định làm gì, mà làm luôn theo lời hắn nói, ngoan ngoãn nằm xuống rồi gối đầu lên đùi hắn.

Tần Lạc tháo bộ tóc giả đội ở trên đầu nàng xuống, khiến cho mái tóc đen óng ả của nàng xõa xuống dưới, sau đó hắn dùng hai bàn tay xoa bóp khắp đầu cho nàng.

Tần Lạc đă từng học qua xoa bóp. hơn nữa còn biết vị trí huyệt vị. lại càng hiểu rõ công hiệu của các huyệt vị này như thế nào hơn, vì vậy mà vừa mới thử nghiệm cái là Mễ Tử An liền cảm thấy thoải mái hết cả người, miệng nàng rên lên vì sung sướng.

“Thế nào? Tay nghề của anh không tồi chứ?” Tần Lạc đắc ý hỏi.

Mình còn rên lên thành tiếng rồi, nểu mà vẫn còn cố nói là không nữa thì giả dổi quá, nghĩ vậy Mễ Tử An liên ‘ừm' lên một tiếng rồi nhắm nghiền mắt lại hưởng thụ cái cảm giác dễ chịu hiếm có này.

“Có xe theo dõi chúng ta ở đằng sau.” Đại Đầu đột nhiên lên tiếng nói. Giọng cậu ta trở nên giỏng dạc lạ thường, lập tức phá tan không gian yên tĩnh vốn có trong xe.

Jesus đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở to mắt tìm chiếc xe theo dõi phía sau thông qua kính chiếu hậu, Mễ Tử An sắp ngủ đến nơi rồi nhưng sau khi nghe thấy vậy thì hoảng hốt bật người tỉnh dậy.

“Nhìn thấy rõ là xe gì chưa?” Tần Lạc hỏi.

“Một chiếc Mercedes Benz màu đen.” Đại Đầu nói.

Tần Lạc nghĩ một lát rồi nói: “Không cần phải để ý đến nó. cứ đến thẳng khách sạn đi.”

“Liệu có phải là Lý Thừa Minh không?” Mễ Tử An nói với giọng khó xử. Nàng vốn dĩ cho rằng đã đuổi khéo được tên nhãi ranh đáng ghét này đi rồi cơ. vậy mà không ngờ hắn ta lại cho người đuổi theo thế này.

Minh tinh thì cũng có cái khó của minh tinh, mặc dù Mễ Tử An rất không ưa Lý Thừa Minh, nhung cũng không thể đắc tội với hắn, dẫn hắn vào đường cùng được, vì nểu làm thế thì với khả năng của Lý Thừa Minh, thì việc vùi dập một minh tinh đối với hắn ta mà nói chẳng có gì là khó khăn cả. Chỉ cần vài cái ảnh nude, vài tin đồn nhảm như đại minh tinh Mễ Tử An ngược đãi cún con. mèo con_chỉ cần vài cái tin này được tung ra ngoài một cái

thì sẽ lập tức kéo tới một trận hồng thủy từ cư dân mạng.

“Cũng có thể.” Tần Lạc gật đầu nói.

“Thật là đáng ghét.” Mễ Tử An day day đầu. nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Không cần để ý đến cậu ta làm gì.”

Vì có người của Lý Thừa Minh đang theo dõi ở phía sau, nên Tần Lạ không yên tâm để cho Mễ Tử An đi một mình về, vì vậy mà hắn liền đưa nàng về tận phòng.

Trợ lý và người quản lý của Mễ Tử An không có đây. có lẽ là đều đã ra ngoài tham gia tiệc tùng ở đâu rồi cũng nên. Vì vậy mà cũng chẳng có ai vào bên trong giúp nàng rót nước pha trà mời khách cả.

“Em pha trà cho anh nhé.” Mễ Tử An nói, nhưng khi nàng bước đi thì nghiêng nghiêng ngả ngả. nhìn hình ảnh đều là đè lên nhau, chưa đi được vài bước mà đầu gối của nàng đã đập vào chân bàn, khiến cho nàng đau điếng phải kêu lên thành tiếng.

Tần Lạc vội vàng chạy lại ôm nàng đặt lên ghế salon, thấy đầu gối nàng bị trầy xước một mảnh da.

Tần Lạc sau khi tìm được thuốc sát trùng rồi sát trùng xong đâu đấy cho nàng, liền nói: “Em đừng làm gì nữa. để anh phục vụ em đi.”

Hắn chạy lại phía bàn pha hai tách trà, một tách nhạt hơn một chút, còn một tách thì đậm đặc. Tách đậm đặc thì hắn đưa cho Mễ Tử An, hy vọng có thể làm cho nỗi khổ sau khi say của nàng giảm đi phần nào.

Rồi hắn lại chạy vào nhà vệ sinh thả nước vào bồn để lát nữa cho Mễ Tử An vào trong ngâm mình cho ấm.

Mễ Tử An nằm cuộn tròn trên ghế salon, nhìn Tần Lạc chạy đi chạy lại trước mặt mình, dường như đầu óc có phần tỉnh táo hơn đôi chút, có một cái gì đó có tên gọi ‘hạnh phúc' đang tràn ngập khắp người nàng.

Đúng vào lúc nàv thì từ bên ngoài truyền vào tiếng chuông cửa.

Tần Lạc bước ra từ trong phòng tắm, thông qua mắt chống trộm trên cửa nhìn ra bên ngoài.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Lý Thừa Minh đang đứng ngoài cửa.

Rõ ràng là ở cửa thang máy có vệ sĩ mà. không hiểu sao bọn họ lại có thể để Lý Thừa Minh lên đây được.

“Em nằm nghỉ ngơi một lát đi. đừng lên tiếng, để tôi ứng phó với anh ta cho.” Tần Lạc bước tới gần khẽ nói với Mễ Tử An.

“ừm. vâng.” Mễ Tử An chẳng nghĩ ngợi gì liền đáp lại ngay. Nàng nằm yên trên ghế salon không nhúc nhích thật, vứt cả đống việc vụn này cho Tần Lạc xử lý.

Tần Lạc vốn dĩ định không ra mở cửa ra cơ, nhưng lại sợ hắn ta lượn lờ bên ngoài quá lâu. đánh thức những vị khách khác cùng tầng này. Đêm hôm khuya khoắt thế này lại có một người đàn ông đến thăm thì có ảnh hưởng cực kỳ không tốt đến danh tiếng của Mễ Tử An.

Tần Lạc mở cửa phòng ra rồi đứng chặn luôn ở cửa không cho hắn ta bước vào trong, nhìn vào gương mặt anh tuấn nhưng lại đáng ghét của Lý Thừa Minh nói: “Muộn thế này rồi, anh tới đây có việc gì không?”

“Tôi đến tìm Mễ Tử An để bàn một số việc hợp tác.” Lý Thừa Minh nói. Tên nhãi này học khôn rồi, nói năng khá là chu đáo, không cho Tần Lạc có cớ mà từ chối.

“Tử An uống say đã ngủ thiếp đi rồi.” Tần Lạc nói.

“Uống say rồi sao? Có sao không?” Lý Thừa Minh quan tâm hỏi. “Vừa đúng lúc trên người tôi có đem theo thuốc giải rượu, hiệu quả lắm. Cho Tử An uống một viên là được rồi.”

“Anh đưa thuốc cho tôi đi.” Tần Lạc đưa tay ra đón lấy nhưng nhận được sự từ chối từ Lý Thừa Minh.

“Không cần đâu. Tôi muốn vào xem xem Tử An thế nào rồi. nhân tiện đưa thuốc cho cô ấy uống.” Lý Thừa Minh nói. “Anh tốt nhất là tránh ra một bên. nếu không tôi sẽ cho người xông vào đấy.”

Hắn ta đã hạ quyết tâm rồi, nếu tối hôm nay mà không vào được căn phòng này. thì cũng phải nghĩ cách để lôi tên nhãi ranh đứng trước mặt mình ra ngoài cùng.

Trên thế giới này làm gì có mèo nào lại chê cá cơ chứ? Hắn ta không tin hai người cùng ở trong một căn phòng mà lại không có chuyện gì xảy ra mới lạ.

“Anh muốn đi thăm Mễ Tử An bây giờ sao? Không được tiện lắm thì phải.” Tần Lạc khó xử nói.

“Sao lại không tiện?” Lý Thừa Minh tức giận nói. Trong lòng thầm nghĩ, mày ở trong này thì tiện còn tao vào bên trong thì không tiện sao?

“Vừa rồi tôi đã nói với anh là cô ấy ngủ rồi.” Tần Lạc nói.

“Thế anh còn ở lại đây để làm gì?” Lý Thừa Minh cười nhạt vặn lại.

“Đây là việc riêng của chúng tôi. liên quan gì đến anh?”

“Vậy tôi tìm Mễ Tử An thì liên quan gì đến anh? Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi vào?”

Tần Lạc không ngờ tên ranh này lại kiên quyết như vậy, liền cho luôn hắn ta một liều thuốc mạnh.

Hắn nhìn Lý Thừa Minh cười nói: “Anh thực sự là muốn biết tôi vì sao lại không cho anh vào à?”

“Nói đi.” Lý Thừa Minh không khách khí nói.

“Nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh chưa?” Tần Lạc hỏi.

“Anh nói thế là ý gì?” Lý Thừa Minh nghe ngóng một hồi. quả đúng là nghe được tiếng nước ào ào chảy trong nhà vệ sinh.

“Là một người đàn ông hiểu lễ nghĩa, có tố chất thì không nên chạy đến làm phiền khi người ta chuẩn bị tắm chung chứ?”