Người nước ngoài đến Yến Kinh du lịch thì thường không thể bỏ qua được hai địa điểm, một là leo Trường Thành, hai là ăn vịt quay.
Lý Thừa Minh và Hứa Đông Lâm ngàn dặm xa xôi đến Yến Kinh, thì tất nhiên là không muốn mang theo niềm nối tiếc quay về chứ. Vừa đúng lúc có người bạn mới quen ở Yến Kirih mời cơm, nên đã định địa điểm ăn ở Toàn Tụ Đức.
Thế là áo quần xúng xính, người đưa người rước đi cùng. Lý Thừa Minh lại tìm thấy cái cảm giác cao cao tại thượng như khi còn ở Hàn Quốc rồi. Nếu Yến Kinh mà không có tên Tần Lạc không biết mình biết người chút nào thì hắn thậm chí còn cảm thấy yêu thích cái thành phố này nữa cơ.
Chỉ có điều, bất kể là hắn có thích hay không thi hiện giờ hắn vẫn là người giám sát thị trường toàn cầu. hơn nữa thị trường châu Á lại là thị trường được Samsung xem trọng nhất, vì vậy mà trong khoảng thời gian dài trong tương lai hắn sẽ định cư tại đây.
Người mời ăn là Tần An, người em họ nhỏ nhất của Tần Tung Hoành. Những người trẻ tuổi trong Tần gia đều lấy Tần Tung Hoành ra để làm gương sáng, nhân tài vô số, nhưng ngoại trừ tên Tần An này.
Hắn chẳng có tài cán, hay thiên phú gì trong việc làm ăn của gia tộc cả, nhưng lại rất biết ăn chơi trác táng, rượu chè. cờ bạc, trai gái, chẳng gì mà hắn không rành. Dưới sự chấp thuận của Tần Tung Hoành, thì rất nhanh, hắn đã trở thành một người bạn cùng hội cùng thuyền rất thân với Lý Thừa Minh.
Nhưng không ngờ hai nhóm người này lại đụng mặt nhau ngay ở cầu thang của Toàn Tụ Đức.
Dương Tông Y quen Tần An và cũng quen hầu hết số người trong nhóm này, nếu là ngày trước thì nàng đã sớm bước lên trước nghênh đón chào hỏi, nhưng lúc này nàng dường như là cảm thấy không khí có phần kỳ lạ. liền đứng im sau lưng Tần Lạc không nói không rằng.
Tần An cũng đã biết chuyện Tần Tung Hoành bị Tần Lạc bắt giữ. nên lúc này đây đụng mặt Tần Lạc thì tất nhiên hắn lộ rõ vẻ mặt hầm hằm giận dữ. hận đển thấu xương. Hắn hứ lên một tiếng lạnh lùng, nói: “Anh tôi đắc tội gì với anh mà anh năm lần bảy lượt hãm hại anh ấy thế?”
Tần Lạc từng gặp mặt Tần An trong bữa yến tiệc mừng thọ Tần Dã Hồ, biết hắn là thành viên trong chi chính nhà họ Tần. Vậy mà không ngờ vừa mới gặp mặt đã hùng hùng hổ hổ bước lên hỏi tội rồi, điều này có vẻ không được ăn khớp với tính cách đa mưu túc trí của những người từ lớn đến bé trong Tần gia cho lắm.
Tần Lạc cười cười, nói: “Tôi chỉ là một bác sỹ, làm gì có quyền mà bắt giữ người khác chứ. Người đem anh cậu đi là cảnh sát, điều đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Anh còn chối quanh hả? Tất cả mọi người đều biết là anh đem người tới đưa anh tôi đi.” Tần An nói với giọng giận dữ. “Nếu không phải anh đứng đẳng sau làm trò quỷ quái, thì bọn họ lại dám đưa anh tôi đi sao?”
Tất nhiên là Dương Tông Y biết anh của Tần An là ai, sau khi nghe hắn nói vậy thì nàng giật mình đánh thót, không ngờ Tần Tung Hoành lại một lần nữa bị cảnh sát dẫn đi, điều này vẫn được giữ bí mật trong giới kinh doanh.
Nhưng điều khiến cho nàng kinh hoàng hơn đó là sự thay đổi của Tần Lạc, người mà khi vừa đến Yến Kinh còn lúc nào cũng xẩu hổ, cứ bị người ta trêu đùa một cái là mặt lại đỏ bừng cả lên rồi vội vã rời đi, vậy mà giờ đây đã có thể làm kinh động đến Tần Tung Hoành rồi cơ đấy?
Người ngoài thì không thể biết rõ được trong giới kinh doanh có bao nhiêu là quan niệm nghiêm khắc, nhưng Dương Tông Y thì lại biết rất rõ. Dùng một câu nói quen thuộc nhất đó là bạn của phú ô thì đều là phú ông, con cháu nhà bộ trường thì chẳng bao giờ ngồi ăn uống chơi đùa với con cháu nhà một trưởng thôn cả. Bất luận là người lớn hay con trẻ thì trong lúc bọn họ cắn răng để vươn lên phía trước thì cũng đồng thời phải đề phòng bị người đứng dưới mình làm vật cản.
Trong mắt nàng thì Tần Lạc thực sự là phát triển một cách quá là nhanh chóng.
“Tôi chỉ là một công dân tốt trợ giúp cảnh sát phá án mà thôi.” Tần Lạc cười nói. “Là do cảnh sát nhận định anh cậu có tội. nên mới đưa anh cậu đi chứ. Tôi đâu có phải nhân viên công vụ gì đâu mà làm gì có quyền đưa anh cậu đi được? Cậu nói tôi hãm hại anh cậu. đây mới chính là một sự hãm hại trắng trợn, trần trụi nhất đó.”
Tần An không phải là đối thủ của Tần Lạc, hắn không tài nào nói lại được với Tần Lạc, không những thế còn bị Tần Lạc làm cho mất mặt trước bao nhiêu bạn bè thế này. thì nổi giận đùng đùng, định trừng mắt với hắn mấy cái rồi nói vài câu khó chịu sau đó bỏ đi. thì không ngờ người bạn Hàn Quốc ở bên cạnh lại lên tiếng.
“Tần Lạc tiên sinh, lâu lắm không gặp.” Hứa Đông Lâm bước lên trước, nhìn Tần Lạc cười nói.
Tần Lạc cũng đã sớm nhìn thấy Hứa Đông Lâm, không ngờ anh ta cũng đến Trung Quốc, hơn nữa lại còn đi cùng với Lý Thừa Minh nữa. Hắn thậm chí còn hoài nghi hai người này cùng đến Trung Quốc với nhau, chỉ là không rõ vì sao lại không xuất hiện trong buổi tối hôm tổ chức bữa tiệc tổ chức họp tác quốc tế nữa.
“ồ. vâng. Chào mừng anh tới Trung Quốc.” Người ta chào mình lễ phép như vậy. nên Tần Lạc cũng lễ phép đáp trả lại một câu.
“Tôi đến đây là vì anh đó.” Hứa Đông Lâm thẳng thắn nói.
“_'Tần Lạc suýt chút nữa thì sặc chết bởi chính nước bọt của mình, điều này được coi là thổ lộ trước đám đông hay không đây?
“Từ sau khi anh rời đi thì tôi rất lấy làm hứng thú đổi với văn hóa Trung Quốc, mặc dù đã đọc rất nhiều sách lịch sử. nghiên cứu cũng khá nhiều tài liệu, nhưng tôi vẫn thấy những thứ mà tôi tưởng tượng khác hoàn toàn với sáchvì vậy mà tôi đã quyết định đích thân đến đây một chuyến xem sao. Đến xem xem rốt cuộc là một đất nước như thế nào mà có thể đào tạo ra được một bác sỹ như anh, xem xem đồng ý có vị trí như thế nào trong Trung Quốc và người dân nơi đây”
“Cảm giác thế nào?” Tần Lạc cười hỏi.
“Mấy ngày nay tôi đi viếng thăm rất nhiều bệnh viện, cũng tìm hỏi khá nhiều người ở ngoài đường phố thì thấy bọn họ không được nhiệt tình với đông y cho lắm. thậm chí còn có rất đông người trong số đó không tin vào đông y, họ nói đó là học thuyết ngụy biện chẳng có căn cứ khoa học gì cả_những thứ mà tôi nhìn thấy thì cũng chẳng giống với những thứ tôi nghĩ chút nào.” Hứa Đông Lâm nói với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tần Lạc dẫn theo cao thủ của Nhị Môn Nhất Phái và Vương Tu Thân, cố Bách Hiền, Qúach Húc Sinh..v..v..và những tinh anh trong nước đến Hàn Quốc ứng chiến, đại sát lực chiến quần hùng tứ phương, thậm chí chỉ một mình mình độc chiến với gần một trăm bác sỹ của Hàn.
Người Hàn ngớ hết cả người ra, bọn họ không ngờ rẳng tài nghệ y thuật của nước láng giềng có thể cao siêu đến nhường đó.
Và thế là trong lòng người Hàn thì ngoài tây y ra thì đông y đã trở thành y thuật lợi hại nhất trên thế giới, và mỗi một người Trung Quốc đều đang ủng hộ, khích lệ một cách nhiệt tình y thuật của nước mình_
Nhưng Hứa Đòng Lâm đến đây với bao nhiêu là nghi vấn, vậy mà kết quả mà anh ta nhìn thấy lại khác hoàn toàn so với những gì mà người Hàn nghĩ.
Tần Lạc chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa, bị người ta bóc trần bộ mặt thì quả là một việc khiến cho người ta đau lòng, hắn liền nhìn thẳng vào mắt Hứa Đông Lâm nói: “Tạm thời đông y bị người ta hiểu lầm. nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ vực dậy được thôi. Có rất nhiều người đã ý thức được sự suy giảm và phân rã của nó. vì vậy mà tất cả đang phấn đấu. cố gắng đồng tâm hiệp lực hoàn thành cái lý tường này. Tất nhiên là tôi cũng là một trong những thành viên đó.”
“Đám người này là do anh tập hợp lại phải không?” Hứa Đông Lâm nhìn Tần Lạc hỏi.
“Tại sao anh lại nói vậy?” Tần Lạc hỏi lại.
“Tôi không những đã nghiên cứu qua lịch sử phát triển của nền đông y Trung Quốc, mà còn nghiên cứu tất cả các tài liệu có liên quan đến anh nữa, tất cả các tin có liên quan đến anh tôi đều xem qua cả rồi, và tôi thấy rằng, tình trạng đồng ý khi trước không được tốt cho lắm. tốc độ phát triển chậm chạp, thậm chí có thể nói là dậm chân tại chỗ. nhưng từ khi anh đến Yến Kinh thì nó đột nhiên lại leo đốc. cho đến khi anh đến Hàn Quốc_Sau khi quay về anh lại một lần nữa đặt nền móng đông y trong lòng người dân Trung Quốc, từ đó sự phát triển của đông y mới xuất hiện được bước nhảy đầu tiên.”
“Sau đó anh còn đi rất nhiều nơi. mỗi lần đi đến một nơi. anh lại mượn một việc gì đó để tạo nên dư luận công chúng, sau đó gây sự ảnh hưởng đến vô số người dân Trung Quốc để rồi họ sẽ kề vai sát cánh bên anh_Khi bọn họ đứng về phía anh thì cũng đồng nghĩa với việc họ đã đứng về phía đông y rồi. Đã quyết định chọn anh thì có nghĩa là chọn đông y. Có phải như vậy không?”
“Không tồi chút nào.” Tần Lạc gật gù nói. “Nhưng anh có một điểm sai rồi, đó là tôi không hề cổ tình trong việc hình thành dư luận công chúng ở nước ngoài, mà là bị ép buộc, hoặc cũng có thể nói là thuận thế mà làm.”
“Điều đó thì có gì khác biệt đâu? Vì dù sao thì anh cũng đạt được mục đích rồi.” Hứa Đông Lâm cười nói. “Tôi nghĩ là chuyến đi này của tôi khá là có ích, tôi học được rất nhiều thứ từ anh.”
“Đó là niềm vinh hạnh của tôi.” Tần Lạc cười nói.
“Tôi sẽ khiêu chiến một lần nữa với anh.” Hứa Đòng Lâm nói. “Dùng phương thức mà anh đã từng dùng qua rồi để khiêu chiến với anh.”
“Tôi sẽ đợi anh.” Tần Lạc gật đầu đáp lại. Có cạnh tranh thì mới có áp lực. Hắn thực sự hy vọng có được sự xuất hiện của một đối thủ đáng ghờm. sau đó sẽ làm cho tất cả các thầy thuốc đông y trong ngành phải cảm thấy áp lực. Có áp lực rồi thì sẽ có động lực để phấn đấu vươn lên.
Những lý luận và phương thuốc hiện giờ trong đông y đều do tiền bối để lại, nếu những người trong ngành này mà không biết suy nghĩ, không biết sáng tạo. chỉ biết sống dựa vào những gì đã có thì sớm muộn vào một ngày nào đó cũng sẽ bị đông y của Hàn Quốc vượt lên mà thôi, hoặc là sẽ bị đào thải bởi tây y_Tần Lạc có thể cứu được một thời nhưng cũng không thể cứu được cả đời. mười đời hay thậm chí là một trăm đời chứ.
Đúng vào lúc này thì cánh cửa của sảnh Đế Vương được kéo ra.
Ba người phụ nữ là Lệ Khuynh Thành, Trần Tư Tuyền và Mễ Tử An đợi lên đợi xuống mà vẫn không thấy Tần Lạc quay lại thì lo lắm. sợ có chuyện gì xảy ra liền quyết định ra ngoài xem sao.
Vừa mới kéo cánh cửa gỗ cách âm ra thì thấy có một đám người đứng ở bên ngoài hành lang, Tần Lạc và Dương Tông Y cũng đứng cùng với đám người đó. không biết là bọn họ đang nói chuyện gì nữa.
Lệ Khuynh Thành sợ sẽ có xung đột xảy ra giữa Tần Lạc với người ta, liền bước nhanh lên trước. Trần Tư Tuyền và Mễ Tử An thì không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhanh chân bước theo gót Lệ Khuynh Thành tiến lên trước.
Jesus và Đại Đầu cũng bước ra ngoài, nhưng đi chầm chậm ở phía sau làm đúng bổn phận của một vệ sĩ.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lệ Khuynh Thành bước đến trước mặt Tần Lạc khẽ hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là gặp mấy người bạn.” Tần Lạc cười nói.
Thấy một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Lệ Khuynh Thành bước ra thì ai nấy đều mờ to mắt ra nhìn chẳm chẳm, nhất cử nhất động của nàng đều khiển cho người ta phải hồn siêu phách lạc, còn hai người phụ nữ đứng hai bên cũng không kém nàng chút nào. một người đẹp chân dài, còn một người thì_
“Tử An?” Lý Thừa Minh vừa nhìn đã nhận ra ngay Mễ Tử An rồi. Cho dù nàng có ngụy trang bằng gì lên người đi chăng nữa thì cũng không thể lừa được đôi mắt của Lý Thừa Minh, không những thế mà hắn còn là người đàn ông tiếp xúc với nàng nhiều lần và có tình ý đặc biệt với nàng nữa.
“Lý đại thiếu gia cũng ở đây à?” Mễ Tử An thờ ơ chào Lý Thừa Minh một tiếng.
“Ha ha, không ngờ lại gặp em ở đây. Tôi nghe nói em đến Yến Kinh, thật là trùng hợp. Bây giờ em ở đâu vậy? Đã ăn gì chưa thế? Mấy người chúng tôi đã đặt phòng ăn rồi, cùng ngồi ăn luôn nhé?” Lý Thừa Minh vừa nhìn thấy Mễ Tử An là lập tức lại tấn công dồn dập.
Lệ Khuynh Thành hiểu được tâm tình của Mễ Tử An, liền hứ lên một tiếng, nói: “Anh là ai thế? Anh dựa vào cái gì mà vừa mới tới đã đòi đưa Tử An đi? Anh có biết hôm nay ai là người mời Tử An ăn cơm không? Đứng ở ngoài ồn ào thế này, Lê thúc đã tức giận lắm rồi đây.”
Nói xong thì nàng liền kéo tay Mễ Tử An bước vào trong sảnh Đế Vương.
Lý Thừa Minh bị nàng giáo huấn cho một bài mà không biết phải làm sao. thấy Mễ Tử An bị con hồ ly tinh kia kéo đi vào trong phòng riêng thì hắn chuẩn bị xông lên để hỏi cho ra nhẽ.
Tần An thấy vậy thì hoảng quá. vội ngăn Lý Thừa Minh lại nói: “Đại thiếu gia, căn phòng này anh không được vào đâu.”
“Vì sao vậy?" Lý Thừa Minh tức tối hỏi.
“Đây là sảnh Đế Vương, chuyên dùng để chiêu đãi lãnh đạo quốc gia và nguyên thủ nước ngoài đó.” Tần An thấp giọng giải thích.
“Thì ra là như vậy.” Lý Thừa Minh cũng giật mình kinh hãi. Hắn chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất. cũng không tự kiêu tự đại đến mức chạy vào làm phiền nguyên thủ một nước đang ăn vịt quay.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi khẽ nói: “Vị Lê thúc này là nguyên thủ quốc gia nào vậy?”