Chương 67: Bảo bối của chúng ta

Vương Tu Thân không chỉ giúp Tần Lạc tháo biển xuống, còn đặc biệt sai người giúp hắn gọi xe vận chuyển.

Chẳng có cách nào khác, tấm biển này thực sự là quá nặng. Xe taxi căn bản không thể chở nổi, cũng ko nhét vào được.

Nhìn tấm biển của tiệm thuốc bị người ta tháo xuống, các nhân viên bên trong đều chạy ra. Còn có khách cũ chạy ra xem náo nhiệt, khiến cho cửa tiệm chật kín người.

Dưới sự giúp đỡ của bốn công nhân, mới đưa được tấm biển lớn này vào trong xe bao.

Tần Lạc bước tới trước mặt Vương Tu Thân, chắp tay rất có phong phạm, nói: "Vương lão, tôi chờ ông đại giá quang lâm."

"Ha ha, nhất ngôn vi định." Vương Tu Thân sảng khoái nói." Tôi cũng rất mong chờ được chứng kiến tuyệt kỹ Thái Ất thần châm."

Tần Lạc gật đầu với Vương Dưỡng Tâm, sau đó ngồi sang ghế phú của chiếc xe tải, vẫy vẫy tay với người bên ngoài, rồi bảo lái xe nổ máy.

Đợi khi bóng của chiếc xe biến mất trong dòng người nhộn nhịp, Vương Dưỡng Tâm mới ngẩng đầu lên nhìn cửa nhà trống trơn, trong lòng giống như vừa mất đi một thứ gì đó.

"Gia gia, chúng ta nên mua lại tấm biển từ tay hắn." Vương Dưỡng Tâm nói với gia gia đang dõi mắt nhìn ra xa.

Vương Tu Thân quay lại nhìn cháu trai, thở dài nói: "Ài, Dưỡng Tâm. Cháu quả nhiên vẫn không hiểu, so với tên tiểu tử đó, cháu còn kém xa lắm."

"Gia gia, cháu đã khiến ông thất vọng rồi." Vương Dưỡng Tâm xấu hổ nói. Trấn gia chi bảo của Vương gia là do hắn để mất cho người khác, trong lòng tất nhiên tràn đầy hổ thẹn.

"Ta quả thật là thất vọng vì con." Vương Tu Thân nói: "Ta thất vọng không phải bởi vì châm kỹ của con không bằng người ta. Mà là con muốn dùng tiền để mua lại tấm biển Thần Chân vương là hành động ấu trĩ.

"Gia gia, loại chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp thành phố. Thanh danh của Vương gia chúng ta..." Vương Dưỡng Tâm có chút không phục nói. Hắn làm vậy, cũng là nghĩ cho thanh danh của Vương gia.

"Dưỡng Tâm, danh tự Thần Châm vương có thể dùng tiền để mua lại sao? Nếu là như vậy, hư danh của Thần Châm vương chúng ta cũng không cần nữa. Nếu có bản sự, thì dùng chân tài thực học mà thắng tấm biển đó về. Nếu như không có bản sự, tấm biển này theo lý lên chắp tay dâng lên người khác. Treo ở cửa chỉ khiến lão già ta thêm ngượng."Vương Tu Thân dạy bảo.

Nếu nó vẫn không nghĩ thông điểm này, vậy thì, thành tựu của nó cũng chỉ đến được đây mà thôi.

"Gia gia. Con biết sai rồi." Vương Dưỡng Tâm cúi đầu nói.

"Ừ. Đây cũng không phải là chuyện xấu."Vương Tu Thân nói: "Cương quá dịch thiết, thuận quá dịch kiêu. Trải qua đả kích lần này, có lẽ có thể kích phát lòng vươn lên của người nhà chúng ta."

"Vâng. Gia gia. Con nhất định sẽ nỗ lực.

Dưới sự chỉ huy của Tần Lạc, xe tải tiến vào trong cửa của Lâm gia.

Tần Lạc nhảy xuống xe, phân phó cho ba công nhân đi theo xe giúp khênh biển vào trong Lâm gia.

Lâm Thanh Nguyên từ trong nhà bước ra, nhìn thấy đang ra sức khênh tấm biển vào, nói: "Tấm biển này từ đâu mà có thế?"

Rồi dùng tay sờ sờ, kinh ngạc nói: "Không tồi. Làm từ gỗ hoa lê chính tông. Đây chính là thứ tốt đó."

Tần Lạc bảo công nhân đặt tấm biển vào trong phòng khách, móc tiền ra trả phí vận chuyển, rồi mặt mày thần bí nói với Lâm Thanh Nguyên: "Lâm gia gia, nói ra dài lắm. Tấm biển này có lai lịch lớn lắm đó."

"Ừ? Lai lịch gì? Nói tôi nghe xem." Lâm Thanh Nguyên dùng tay sờ sờ chữ khắc trên tấm biển, khen không hết lời.

Chỉ cần là người hơi có kiến thức, đều có thể nhìn ra tấm biển này không phải là vật tầm thường.

Tần Lạc nhớ lại lời khoe khoang của Vương Dưỡng Tâm, nói: "Tấm biển này do một khối gỗ hoàn lê hoàn chỉnh làm thành, chỉ tài liệu này thôi bản thân đã có giá trị liên thành. Chữ này là nhất đại thư pháp đại sư Khải Trí thiền sư tự mình viết. Đây là do một vương gia thời tiền Thanh vì chịu ơn huệ của một danh y, tự mình sai người mang tặng. Nếu bán tấm biển này, đủ để ăn uống no đủ cả một đời."

"Trân quý vậy ư?" Lâm Thanh Nguyên nói. "Cậu từ đâu mà có được bảo bối này vậy?"

"Tỷ thí y thuật với người ta thắng về đó." Tần Lạc cười nói.

"Tỷ thí y thuật với người ta? Người đó là ai vậy?" Ánh mắt của Lâm Thanh Nguyên di chuyển lên chữ trên tấm biển, kinh ngạc hỏi: "Thần Châm vương? Yến Kinh có thể được xưng là Thần Châm vương, cũng chỉ có Châm vương Vương Tu Thân thôi!"

"Quả thật là của nhà đó. Có điều, không phải thắng lão ta, mà là thắng Vương Dưỡng Tâm, cháu của ông ta."

"Vương Dưỡng Tâm? Cái tên này nghe quen quen." Lâm Thanh Nguyên nói.

"Lần trước từng theo Uông lão tới bái phỏng." Tần Lạc cười nói.

"Ồ, là hắn? Các cậu về sau lại gặp mặt ư?"

Tần Lạc gật đầu, nhưng không đem chuyện hắn và Vương Dưỡng Tâm vì Lâm Hoán Khê mà đánh cuộc.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe. Thò đầu ra nhìn, chỉ thấy chiếc xe màu xanh lá của Lâm Hoán Khê từ từ tiến vào vườn.

Lâm Hoán Khê buổi trưa không có tiết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì về ngay. Xách túi vào trong nhà, thấy tấm biển lớn đặt trong phòng khách, mặt cũng đầy kinh ngạc. Nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh thực sự đi tìm hắn tỷ thí ư?"

"Đúng, dù sao thì hôm nay cũng chẳng có việc gì." Tần Lạc cười cười, gật đầu.

Nhìn tấm biển lớn, Lâm Hoán Khê không cần hỏi cũng biết, Tần Lạc nhất định đã thắng Vương Tu Thân.

"Lợi hại." Không kìm lòng được, Lâm Hoán Khê trong lòng không khỏi vui mừng.

Anh ấy là vì mình mà chấp nhận khiêu chiến, hơn nữa còn dành thắng lợi. Loại cảm giác này khiến người ta vô cùng hoan hỉ.

"Há chỉ là không tồi thôi à." Lâm Thanh Nguyên mày mặt kiêu ngạo nói." Vương Dưỡng Tâm ở kinh thành cũng khá có danh khí. Được người ta tôn là Tiểu Thần châm. Tần Lạc có thể chiến thắng hắn, bản thân đã chứng tỏ năng lực của mình."

Lâm Thanh Nguyên biết rất rõ, vật này vô cùng trân quý. Chuyện Tần Lạc tháo biển Thần Châm vương của Vương gia rất nhanh đã truyền khắp Yến kinh, tới lúc đó, tên tiểu tử này muốn không nổi tiếng cũng khó.

Ài, đáng tiếc là, cháu gái của mình vẫn chưa thể trói được hắn.

"Tối hôm đó, mình nếu không xông vào thì tốt biết mấy."Nghĩ tới cảnh Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nằm trên giường, Lâm Thanh Nguyên trong lòng tràn ngập hối hận.

Chính vào lúc này, di động trong túi Tần Lạc đổ chuông.

Tần Lạc rút ra nhìn, là yêu nữ Lệ Khuynh Thành gọi,

Điều này khiến Tần Lạc rất đau đầu, do dự không biết có nên nhận hay không.

Nhận ư, hắn biết Lâm Hoán Khê không có hào cảm với thanh danh xấu của Lệ Khuynh Thành.

Không nhận ư, vậy càng khiến Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê hoài nghi.

Hơn nữa, thủ đoạn của cô nàng Lệ Khuynh Thành hắn đã lĩnh hội. Thà đắc tội với tiểu nhân, chứ đừng đắc tội với nữ nhân.

"Tần Lạc, có điện thoại sao không nhấc?" Lâm Thanh Nguyên thấy Tần Lạc ngơ ngẩn cầm điện thoại, không nén nổi nên nhắc nhỏ.

"Vâng, nhấc đây." Tần Lạc ấn nút nghe, mặt mày nghiêm túc nói chuyện với đối phương.

"Cậu em, sao lâu vậy mới nhấc điện thoại? Muốn để chị chờ dài cổ hả?" Đầu kia điện thoại, giọng nói lẳng lơ của Lệ Khuynh Thành truyền tới.

Ta vốn thuần lương, sao hiện thực lại bức người tốt làm gái điếm.

Chỉ một câu này, ánh mắt nhìn Tần Lạc của Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê tràn đầy dị dạng.

Bọn họ từ trong điện thoại của Tần Lạc nghe thấy nội dung mà Lệ Khuynh Thành nói, tất nhiên bắt đầu nghĩ rằng quan hệ của hắn và mụ đàn bà này rất thân mật.

Tần Lạc ủy khuất nhìn Lâm Hoán Khê, nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi. Muốn nghe giọng của cậu." Lệ Khuynh Thành yêu kiều nói.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi dập máy đây." Tần Lạc nói.

"Đợi đã."Giọng nói của Lệ Khuynh Thành cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ bình thường. Nói: "Cậu đúng là không có lương tâm, chẳng lẽ ghét nhận điện thoại của người ta như vậy ư? Chuyện của chúng ta cậu không quan tâm chút nào à? Cho cậu nửa tiếng, lập tức tới thẩm mỹ viện gặp tôi. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. Không được phép nói buổi chiều có tiết, tôi vừa kiểm tra lịch dạy học của cậu rồi. Cũng không cho phép nói không rảnh. Tôi biết cậu hiện tại đang rảnh. Mau tới đây đi. Nếu không, tôi không dám đảm bảo là mình sẽ không làm ra chuyện khác người đâu."

Gác điện thoại, Tần Lạc phát hiện Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Chúng tôi thực sự không có gì." Tần Lạc giải thích.

"Em lên lầu." Lâm Hoán Khê nói.

Lâm Thanh Nguyên nhìn bóng lưng của cháu gái, khẽ thở dài một tiếng, nói với Tần Lạc: "Chúng tôi đương nhiên biết cậu không có gì. Đối với nhân phẩm của cậu, tôi cũng có chút lý giải."

Câu này, thoáng cái đã lấp kín con đường lệch lạc sau này của Tần Lạc.

Sau này, nếu Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành có gì đó, vậy thì chứng minh nhân phẩm của Tần Lạc rất không đáng tin cậy.

Gừng càng già càng cay!

Tần Lạc ngồi xe tới Khuynh Thành Quốc Tế, dưới sự dẫn đường của tiểu Uyển, trực tiếp lên phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành ở tầng ba. Điều này cũng giúp Tần Lạc bớt đi được nhiều phiền phức, nếu vào tầng hai, kiểu gì cũng bị đám lưu manh nữ đó ăn đậu hủ.

"Tần tiên sinh, Lệ tổng đang ở trong phòng. Anh tự mình vào đi." Tiểu Uyển dừng bước trước cửa phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành.

"Cám ơn." Tần Lạc cười cười cảm ơn. Đợi tiểu Uyển rời đi, hắn mở gõ cửa phòng.

"Mời vào." Bên trong truyền tới giọng nói không chút cảm tình của Lệ Khuynh Thành.

Nữ nhân này lúc bình thường vẫn rất uy nghiêm.

Thấy người đẩy cửa bước vào là Tần Lạc, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm nghị của Lệ Khuynh Thành lập tức biến thành lẳng lơ, giọng nói ẽo ẹt: "Ái chà, còn cho rằng là cấp dưới tới báo cáo công tác. Nếu biết là Tần đệ đệ, tôi đã nhiệt tình hơn một chút rồi."

"Tìm tôi có việc gì?" Tần Lạc bực bội nói. Lệ Khuynh Thành này giống như là cảm thấy khi phụ mình vui lắm vậy, vừa gặp đã bắt đầu lẳng lơ. Mình thật sự bất lực với ả.

"Đáng ghét. Chúng ta có quan hệ gì? Không có chuyện thì không được tìm cậu à? Người ta..."

Tần Lạc quay người muốn đi, nói: "Nếu không có chuyện thì tôi đi trước."

"Quay lại." Lệ Khuynh Thành giận dỗi quát. "Đồ ngốc, ko biết nói đùa. Tôi tìm cậu có chuyện đấy."

"Chuyện gì vậy?" Tần Lạc lại hỏi. Không làm găng thì không biết ả đàn bà này còn dây dưa đến bao giờ

Lệ Khuynh Thành từ trên ghế đứng dậy, tư thái kiều mị lúc lắc cái hông.

Ả đi rất thong dong, đẩy cái áo lót màu trắng bên trong lên, lộ ra cái eo nhỏ nhắn và cái rốn tròn trịa đáng yêu. Mà hai toà núi trước ngực cũng nhô cao, như muốn xé toạc cái áo lót đang làm chúng bị gò bó vậy.

"Chị có dễ nhìn không?" Lệ Khuynh Thành hạ tay xuống, phát hiện ánh mắt ngây ngốc của Tần Lạc, cười hi hi hỏi.

"Có." Tần Lạc gật đầu thật mạnh. Hắn không thể nói lời trái với lương tâm.

"Ừ, cậu đã nói vậy, thì chị sẽ có phần thưởng đặc biệt cho câu." Lệ Khuynh Thành chớp chớp mắt, nói.

"................"

Thấy Tần Lạc không dám tiếp lời, Lệ Khuynh Thành trợn mắt nhìn hắn, nói: "Đúng là thằng nhóc chán chết."

Ả mở ngăn kéo, rút ra một cái bình gốm đáy trắng, hoa văn màu xanh, tạo hình tinh trí điển nhã cho Tần Lạc, nói: "Cậu là cha cũng nên nhìn đi. Bảo bảo của chúng ta đã sinh ra rồi."

Tần Lạc tay run run, suýt chút nữa thì đánh rơi cái bình trong tay xuống đất.