Chương 607: Đàn ông không giống với số đông còn lại

Thân phận quyết định bè cánh, hạng người gì ở cùng hạng người gì, bạn vè của trăm vạn phú ông toàn bộ cũng là trăm vạn phú ông.

Bạch Phá Cục và Tần Tung Hoành đến lập tức thu hút được số đông trở thành tâm điểm chú ý. Người biết người không biết cũng lũ lượt tiến tới hỏi thăm hai người. Sự xuất hiện đầy khí thế của hai người bọn họ xác thực được chú ý nhiều hơn Tần Lạc.

Đương nhiên, theo lời giải thích bạn học Tần Lạc: “Đại ca là người đàn ông trầm tính. Thế nên hắn mới không thích cái kiểu khoe mẽ của Hắc Bạch Song Sát.”

Cừu Yên Mị tiến lên tiếp đón, cười hi hi rồi nói gì đó với hai người. Bạch Phá Cục đối với sự chào hỏi của người khác coi như không. Ngược lại Tần Tung Hoành nói chuyện với nàng ta rất vui vẻ.

“Ngưỡng mộ?” Vương Cửu Cửu cười hi hi hỏi. Hai người bọn họ có lẽ là nhóm người duy nhất không lên trước hỏi han Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục. Những người khác bất luật là yêu thích Tần Tung Hoành hay là Bạch Phá Cục, thỉ rốt cuộc cũng lên lôi kéo hỏi thăm.

“Có gì đáng để ngưỡng mộ nào?” Tần Lạc cười nói: “Không phải là mỗi người đều có thể trở thành người vượt trội sao? Làm tốt bản thân mới là bổn phận.”

“Anh cũng là người vượt trội” Vương Cửu Cửu cười nói: “Bọn họ được yêu mến trong này, còn anh được yêu mến ở bên ngoài. Bọn họ được những người này nịnh nọt, nhưng cũng rất nhanh rồi sẽ bị quên lãng. Những người được anh trị bệnh, những người theo anh du lịch ở Châu Âu, những con người của Hoa Hạ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không quên anh.”

“Quần chũng cũng dễ quên” Tần Lạc cười nói: “Mọi người có thể nhớ, đều là những nhân vật được tô đậm bằng ngòi bút lịch sử.”

“Rất đúng. Quần chúng cũng dễ quên.” Một giọng nói lớn cất lên. Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Phá Cục đã phát hiện ra hai người bọn họ, còn chủ động đi đến chào hỏi.

Hành động này của Bạch Phá Cục một lần nữa đẩy Tần Lạc vào con mắt của mọi người. Còn người con gái xinh đẹp có thể khiến người đàn ông bên cạnh trở thành kẻ thù chung của tất cả. Những người đàn ông có năng lực đều có chung cách nghĩ vậy.

Nhìn lại xem sự tranh giành của quyền thần qua các triều đại rồi sẽ rõ, có vô số kẻ hao tổn tâm cơ tranh đoạt không phải đều là muốn một vị trí bên cạnh hoàng đế đó sao?

“Việc anh làm rất nhiều, nhưng chỉ cảm động nhất thời, nhưng không làm cảm động được cả một thời. Anh hùng cũ già đi, anh hùng mới sẽ lại xuất hiện. Bọn họ không nhớ nhiều, củi gạo muối ăn mới là vấn đề bọn họ để tâm đến.” Bạch Phá Cục nói tiếp: “Mặc dù anh biết được tâm tư của bọn họ, tại sao còn muốn lựa chọn thành một anh hùng?”

“Có thể lưu danh vào sử sách chỉ có hai loại người: anh hùng và gian hùng. Có người nói tôi nhất nhất không được làm gian hùng, do vậy chỉ có thể nỗ lực làm một anh hùng tốt thôi.” Tần Lạc cười nói.

“Nói rất hay. Tôi rât thích cái suy nghĩ ngốc nghếch này.” Bạch Phá Cục vỗ vỗ vai của Tần Lạc cười lớn “Lúc nhỏ, tôi cứ nghĩ mắng ai là ngốc liền mắng kẻ đó là ngốc. Lớn rồi, tôi cả ngày bị kẻ ngốc nghếch gọi là ngốc. Cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực làm một người ngốc cũng rất tốt.”

“Có rất nhiều người cổ vũ kẻ khác đi làm chuyện ngốc nghếch, bản thân chỉ dám nấp sau mà phất cờ hò reo. Đến khi kẻ ngốc đó ngã rồi, thì bắt đầu dậu đổ bìm leo.” Vương Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào Bạch Phá Cục.

“Hắc hắc, tiểu công chúa Vương gia, tôi rất thích.” Bạch Phá Cục nhếch miệng cười “Tôi cũng giống với Tần Lạc, làm một kẻ ngốc vui vẻ.”

“Chủ đề mọi người nói chuyện thật thú vị.” Tần Tung Hoành đứng ngay bên cạnh Bạch Phá Cục nói cười ha ha.

“Đã ra rồi?” Tần Lạc cười cười hỏi.

“Ra rồi.” Tần Tung Hoành đáp.

“Tuy biết kết quả là vậy, nhưng trong lòng vẫn hơi tiếc nuối.”

“Không sao cả. Thất bại chính là mẹ của thành công. Chứng cứ lần sau phải đầy đủ hơn mới được, nhất định mới có thể đưa tôi vào đại lao lần nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

“Cố gắng lên.”

Hai người này vừa gặp nhau đã đấu nhau rồi, không khí lúc này chợt trở nên kì dị.

Nhưng vẻ mặt của hai người vẫn giữ một nụ cười điềm đạm và khoan khoái, không thể nào nhìn giống như cừu địch của nhau.

Bạch Phá Cục nhép nhép miệng, rồi rút từ trong túi ra một điếu xì gà ngậm vào miệng, nhưng không lập tức đốt luôn nói: “Trận chiến này rất có ý nghĩa. Nếu là đàn ông không bằng ra ngoài đánh một trận. Kẻ mắng qua người mắng lại thế này thì chả ai thiếu một miếng thịt cả, còn quá lãng phí nước bọt. Em gái nói có đúng không?”

Vương Cửu Cửu chỉ cười, ko nói gì.

Nàng biết, làm một người con gái thông minh, lúc người đàn ông của mình làm việc bản thân có thể không giúp, nhưng nhất định không nên xen vào.

“Chúng tôi chỉ đang thảo luận kinh nghiệm thất bại trước.” Tần Lạc cười cười “Đâu có đánh qua đánh lại đâu. Lại nói, cái chuyện đánh nhau tôi không thể nào bằng các anh được rồi.”

“Nhưng tôi lại nghe người ta nói anh là thành viên ngoài biên chế của Long Tức.”

Giọng điệu của Tần Tung Hoành giễu cợt nói: “Đến cô quét rác ở Long Tức sau khi đi ra cũng có thể đánh khắp Yến Kinh mà chả có ai là địch thủ. Tần huynh đệ phải chăng là quá khiêm tốn rồi?”

“Nếu đánh không lại, chúng ta sẽ uống rượu.” Bạch Phá Cục gọi bồi bàn bưng rượu ở giữa đại sảnh tới, nâng lên hai ly rượu đỏ. Một ly đưa cho Vương Cửu Cửu, còn ly kia một hơi uống hết sạch nói tiếp: “Đánh nhau không vui sướng, uống là vui sướng nhất. Làm người đơn giản chỉ cần hai chữ mưu cầu vui sướng.”

“Đúng vậy” Tần Lạc cũng bưng lên một ly rượu đỏ “Vì sự vui sướng.”

Mấy người cùng hưởng ứng, đều tự bưng rượu đỏ chạm cốc.

“Trời ạ, nàng ta vậy mà đến đây.”

“A, đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, quả nhiên khí chất bất phàm.”

“Quá đẹp. Không phải là nàng ta rất ít khi đi dự yến tiệc sao? Còn nhớ lần trước đã gặp nàng ta ở đại lễ thượng thọ Tần lão gia 80 tuổi không?”

Theo quy luật, lúc có nhân vật quan trọng đến, lúc đầu rất yên tĩnh giống như có người đang dùng thuật ma quỷ nào đó. Sau đó một đám người sẽ bước đến hỏi thăm. Lần này không giống những lần khác. Khi nàng ta đến, không có yên tĩnh cũng không có sự ngừng nghỉ nào, giống như mỡ đang sôi đổ vào một chậu nước vậy, toàn đại sảnh càng sôi sùng sục. Đến mấy vị công tử lão luyện và mấy nàng thục nữ đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ và ngạc nhiên.

“Vừa nghe tiếng kinh hô này biết ngay là Mục Nguyệt đến đây.” Bạch Phá Cục cười ha hả nói. Hắn liếc nhìn Tần Lạc rồi lại Tần Tung Hoành. Hắn biết hai vị họ Tần đây cảm tình mập mờ với Văn Nhân Mục Nguyệt.

Bây giờ vai nữ chính đã tới, bọn họ sẽ có biểu hiện thế nào?

Trong lòng Bạch Phá Cục âm thầm mong đợi chờ xem.

Hắn một khi mà kích động thì cực kì thích uống nhiều rượu. Cho nên đây là lần thứ sáu bồi bàn nhận ly rượu không từ hắn. Hắn không thích bình luận về phẩm cấp rượu, càng không thích uống mà nhâm nhi nhâm nhi, hắn chỉ thích cụng ly.

Tần Tung Hoành không nói lời nào, chỉ nhìn theo nữ thần của mình đang chậm rãi đi vào.

Tần Lạc cũng không nói gì, chỉ có điều nụ cười trên mặt hắn trông rất khổ sở. Bởi vì tay của Vương Cửu Cửu đang dịu dàng vuốt ve cánh tay hắn.

Tần Lạc rất muốn hỏi nàng, Văn Nhân Mục Nguyệt đến thì có quan hệ gì với mình? Tại sao muốn trừng trị mình?

Chú tâm suy nghĩ hai phút, cảm thấy vấn đề này thực sự rất ngu xuẩn. Do vậy thôi.

Đã là phụ nữ như Vương Cửu Cửu, nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt nhận được nhiều kinh hô hoan nghênh, thì tức khắc trong lòng cũng chả có chút tư vị gì. Huống chi người phụ nữ này với người đàn ông mình thích có quan hệ không rõ ràng.

Nàng ta véo Tần Lạc không phải là có ý kiến với Văn Nhân Mục Nguyệt mà là có ý kiến đối với Tần Lạc hoặc có lẽ đối với cả hai đều có ý kiến.

Loại cảm tình này rất tế nhị lại rất phức tạp. Một người đàn ông rất mạnh đầy cơ bắp như Tần Lạc rất khó lý giải nói hết được loại cảm tình này.

Văn Nhân Mục Nguyệt không mặc lễ phục hoặc cũng có thể nói nàng ta mặc bất kì loại quần áo nào thì trong mắt mọi người cũng đều là lễ phục cả.

Thân trên mặc một chiếc áo màu đen mỏng, vạt dưới áo được nhét gọn gàng vào chiếc quần cạp cao màu trắng. Không dùng thắt lưng, bên ngoài mặc một áo vest tơ tằm trắng. Phối hợp đen trắng kinh điển, rất nổi bật phong cách trung tính, nét đẹp lạnh lùng.

Nhưng, bộ quần áo này được mặc trên người nàng lại đầy vẻ phong tình xinh tươi.

Nàng sẽ khiến đàn ông yêu mến, và cũng khiến phụ nữ yêu mến.

Cho dù không thích nàng, thì tuyệt đối cũng không bài xích nàng.

Vẻ đẹp của nàng quả thật kinh thế hãi tục, không thể ngưỡng mộ và cũng không thể ghen ghét, giống như nữ thần trong chốn phàm nhân, những người phụ nữ khác còn cách khá xa.

Đi bên cạnh nàng là Văn Nhân Chiếu cũng phải chú tâm ăn mặc, áo sơ-mi trắng kết hợp cùng nơ bướm đen, làm hắn giống như một tinh linh vương tử. Phía sau đầu dùng dây màu tím buộc thành cái đuôi ngựa, trông rất ưa nhìn, có thể làm cho bất kì người con gái nào nhìn thấy cũng phải điên cuồng.

Hai chị em tay nắm tay cùng sánh vai bước vào, giống như đang thấy Kim Đồng và Ngọc Nữ. Thật đúng là cảnh đẹp say sưa ngắm nhìn không chán.

Nét mặt của Văn Nhân Mục Nguyệt không màng danh lợi bình thản, không cao ngạo mà cũng không dễ để lại gần, giống như là trong đại sảnh này ngoài mình ra không còn có ai khác. Nàng không cố gắng biểu hiện vẻ kiêu ngạo, bởi vì nàng khinh thường. Nàng không cố gắng làm ra vẻ dễ gần, bởi vì nàng không biết.

Ngược lại ánh mắt của Văn Nhân Chiếu đảo qua đảo lại khắp đại sảnh, dường như là đang tìm ai đó.

Tiếp đó, trái tim của tất cả mọi người như đã tan vỡ từng mảnh khi tiếng gọi đó cất lên.

“Anh rể, anh rể kia rồi.” Văn Nhân Chiếu chỉ hướng Tần Lạc đang đứng, vẻ mặt vui sướng.

Văn Nhân Mục Nguyệt vậy mà cũng không sửa lại lời của em trai, cứ thế nắm tay Văn Nhân Chiếu đi về hướng Tần Lạc.

“Mục Nguyệt hôm nay thật xinh đẹp.” Bạch Phá Cục cười ha hả nói.

“Cảm ơn.” Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu.

“Bộ quần áo này rất hợp với em.” Tần Tung Hoành cũng híp mắt nói.

“Cảm ơn.” Văn Nhân Mục Nguyệt một lần nữa gật đầu.

“Khí sắc rất tốt, xem ra độc tố trong cơ thể đã bị bài trừ sạch sẽ rồi.” Tần Lạc cười nói.

“Ừ. Phương thuốc của anh rất có hiệu quả.” Văn Nhân Mục Nguyệt dịu dàng nói.

Toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều chỉ chăm chăm nhìn vào vẻ đẹp của em. Chỉ có anh là quan tâm đến sức khỏe của em.