Chương 606: Bác Sĩ Thiên Tài Chương 610 Tác giả: Liễu Hạ Huy Nguồn: Sưu Tầm Đả tự: alone - Lương Sơn Bạc

Hoàng Thiên Trọng mỉm cười quay đầu lại phía sau, nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở cửa ra vào, khóe miệng nhếch lên ra vẻ khó chịu, cất giọng mỉa mai: “Tại sao? Mới gặp hắn có một lần mẹ đã “nhớ cõi trần” rồi cơ đấy? Để mẹ chịu đựng làm quả phụ bấy nhiêu năm nay, thật là làm khó cho mẹ rồi.”

“Con muốn chọc giận ta à?” Bước chân uyển chuyển đi đến trước mặt Hoàng Thiên Trọng. Đôi giày cao gót thạch anh bạc gõ xuống mặt thảm dày không phát ra chút tiếng động nào. Bộ lễ phục màu bạc chữ V bó sát này càng làm người phụ nữ nổi bật đường nét cơ thể kiều diễm và vong ba đầy đặn, để lộ bộ ngực trắng nõn như tuyết. Quả thật người phụ nữ này vô cùng quyến rũ người khác.

Ít nhất từ vẻ ngoài không ai có thể tưởng tượng được đây là mẹ của người đàn ông hơn hai mươi tuổi này. Thậm chí hai mẹ con họ đứng cạnh nhau, nói là tình nhân cũng chả có ai nghi ngờ.

“Mẹ việc gì phải chế nhạo con?” Hoàng Thiên Trọng nhìn khuôn mặt kiều diễm của mẹ mình không thể bắt bẻ được gì: “Mẹ yêu thích đàn ông, con không ý kiến. Mẹ không nên hạ thấp thể diện của mỹ nữ đệ nhất Yến Kinh năm đó. Con có thể giúp mẹ tìm người mẫu, minh tinh điện ảnh, quân nhân, trong nước ngoài nước đều được…nhưng tại sao phải là hắn ta? Một kẻ què bị bại liệt ngồi trên xe lăn muốn đi cũng không đi được?”

“Kẻ què đó có thể bảo vệ con không bị bắt nạt ở Yến Kinh này”. Người phụ nữ ngẩng mặt lên nhìn đứa con trai, đau lòng thương tiếc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng pha chút tiếc nuối: “Nếu con cứ giữ cái tính tình vậy, thì mãi mãi con không thể trưởng thành được. Trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ông ta là người mà con cần, và ông ấy cũng bằng lòng đảm nhận như vậy. Nhưng con lại hận ông ấy”.

“Con rất đồng ý lời của mẹ1. Trên thế giới này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Con vẫn làm theo điều này. Nhưng câu nói này với hắn ta thì hoàn toàn không có hiệu lực. Hắn là kẻ thù giết cha. Hắn trục xuất con khỏi Long Tức, hắn không để một chút thể diện nào cho con. Hắn còn bắt con ở cái nơi quỷ quái Lan Đình đó đến 5, 6 năm. Thế mà để che giấu cái sự thật này mẹ lại nói rằng con có bệnh. Con có bệnh sao? Con có bệnh tâm thần”. Tốc độ lời nói của hắn ngày càng nhanh, ngữ khí cũng càng ngày càng gay gắt, cuối cùng giống như đã đứt hơi khản tiếng, gầm lên giận dữ “Mẹ tại sao còn bắt con yêu thương lão đấy? Tại sao còn để con đi thân cận lão, còn để con phải chấp nhận chuyện mẹ và hắn ta ôn lại tình xưa?”.

Bốp!

Bà ta đột nhiên giơ tay lên. Một cái tát vào giữa mặt của Hoàng Thiên Trọng.

Gọn gàng mà dứt khoát.

Sau khi đánh xong, bà ta lập tức vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt hắn, dường như lo sợ vết đỏ trên mặt hắn trước bao quan khách sẽ rất mất mặt.

“Ông ta chỉ có thể sống được vài năm. Con còn con đường rất dài để đi”. Bà ta nhẹ giọng an ủi hắn. “Nếu con không học được cái khôn, con nhất định còn phải chịu nhiều thua thiệt. Con nói Tần Tung Hoành cơ trí có thừa dã tính không đủ, xem Bạch Phá Cục lỗ mãng bỉ ổi không biết mưu lược, cũng không xem Tần Lạc ra gì, coi hắn như thằng đàn bà (nương tử quân). Nhưng bọn họ đều có những ưu điểm mà con khó có thể với được. Bọn họ càng có thể nhẫn nại hơn con. Con tuy được phong làm Thái Tử, nhưng thực là không có đủ chí khí, không có phép tắc. Làm sao có thể tập hợp bên mình những kẻ sẵn sàng bán mạng sống vì mình? Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục nổi lên, kết giao bạn bè ít nhất cũng làm nên trò trống gì đó. Còn tên Tần Lạc dựa vào y thuật hơn người, dựa vào sự nâng đỡ của đám đàn bà. Nhưng, thực lực của hắn thì không thể coi thường được. Thậm chí đã có dấu hiệu thành một thế lực mới”.

“Thiên Trọng, con bao giờ mới thực sự trưởng thành đây? Lúc nào mới trở thành người ta có thể tin tưởng đây? Trên đời này mẹ chỉ có mình con là người thân, con cũng vậy. Tất thảy những việc mẹ làm đều là muốn tốt cho con. Con không hiểu những việc mẹ làm có ý nghĩa gì sao?”.

“Không cần làm việc gì cả”. Hoàng Thiên Trọng vươn tay nắm chặt tay mẹ “Con đã lớn rồi. Cái con cần, con sẽ tự mình đi lấy. Mẹ cứ yên tâm ở nhà uống trà đọc sách, ngâm mình trong sữa không phải là rất tốt sao? Mẹ biết không? Con không thích người phụ nữ nào quá cơ mưu. Kể cả đó là mẹ, cũng không ngoại lệ”.

“Xem ra, chúng ta không cách nào có cùng suy nghĩ”. Bà ta than nhẹ một cái.

“Nhưng. Con rất cảm ơn những gì mẹ đã làm”. Hoàng Thiên Trọng liếc nhìn hầu hết những nhân vật có máu mặt ở Yến Kinh xuất hiện càng ngày càng đông ở ngoài mặt kính kia, rồi cười nói: “Con sẽ sống tốt với bọn họ. Nếu bọn họ sẵn sàng”.

“Đừng có gây phiền phức cho Tần Lạc nữa”. Mẹ hắn dặn dò.

“Ài!” Hoàng Thiên Trọng nhẹ nhàng lắc đầu “Con thực sự không muốn làm mẹ nghĩ con vẫn là một đứa trẻ đang ở giai đoạn ngỗ ngược chưa lớn. Nhưng mà, mẹ không nghĩ cho con, mẹ làm vậy lại càng làm con thêm tức giận. Con chỉ mới thua một lần, lẽ nào con thực sự kém hơn hắn chứ?”.

“Vua cũng thua thằng liều”. Bà ta nói “Ta đã từng tiếp xúc với hắn. Mặc dù quanh năm suốt tháng chỉ mặc áo dài bộ dạng hào hoa phong nhã, nhưng mà hắn còn có tính xảo quyệt lưu manh. Những chuyện hắn làm con không nhất định đủ sức làm được. Con là quý tộc. Nhưng càng phải đề phòng trí khôn của tiểu thị dân. Số nhân vật lớn bị “lật thuyền trong mương” nhiều không kể xiết, mỗi kẻ này đều trở thành trò cười cho thiên hạ. Con còn không phải là đại nhân vật, nếu bị lật thuyền thì đến cả cơ hội để người ta cười cũng không có”.

“Tính xảo quyệt và lưu manh?” Hoàng Thiên Trọng nhìn qua tấm kính thấy gương mặt thanh tú của Tần Lạc khi bị đám con gái vây quanh dường như có chút ngại ngùng, bẽn lẽn, liền nói: “Xem ra chúng ta cùng một loại người”.

“Được rồi. Chuẩn bị đi rồi còn ra ngoài tiếp đãi khách nữa”. Bà ta buông tay đứa con trai.

Hoàng Thiên Trọng nhìn mẹ mình õng ẹo vòng ba rời đi, nụ cười trên miệng càng ngày càng đậm, đôi mắt xinh đẹp híp lại, từ giữa khe hở mắt có thể nhìn thấy sự tàn độc.

“Ta không thích người khác giống ta.” Giọng nói cay nghiệt vang lên.

﹡﹡﹡﹡﹡

Cừu Yên Mị là bà chủ của Danh Viện hội. Hoàng Thiên Trọng chọn nơi đây tổ chức tiệc đãi khách. Nên nàng ta cũng tự nhiên kiêm luôn trọng trách nửa phần chủ nhân đi khắp nơi tiếp đãi khách. Hơn nữa, khách của tối nay đều có lai lịch lớn. Những mối quan hệ này cũng cần thiết cho Danh Viện hội.

Vui cười tức mắng, tán thưởng nhẹ nhàng khoa trương, khiến cho mỗi một người khách tiếp xúc với nàng giống như đang được thưởng thức gió xuân.

Đúng là mẫu người phụ nữ ưu tú. Nữ cướp trong kinh doanh.

Nàng ta và Lệ Khuynh Thành không giống nhau ở phương diện này, nhưng vẫn có rất nhiều điểm giống nhau. Nếu mà đôi hoa tỷ muội này bổ sung cho nhau, thì có lẽ sẽ trở thành giai thoại của Yến Kinh này.

Nhưng nghĩ đến Lệ Khuynh Thành không thể cởi bỏ khúc mắc, Tần Lạc hiểu khả năng này thật sự là rất xa vời.

“Đại sắc lang, đang nhìn gì thế?” Hổ Nữu nhìn thấy ánh mắt Tần Lạc đang dán chặt vào Cừu Yên Mị đứng ở giữa sảnh, không nhịn được phải lấy lại công bằng cho chị hai Vương Cửu Cửu của nàng.

Vương Cửu Cửu thích sư phụ của nàng, đây đã không còn là tin tức mới mẻ gì ở Quân Khu đại viện nữa. Có thời gian, tin tức này còn được tranh cãi xôn xao, thậm chí còn đăng lên “nhật báo Hoa Hạ”.

“Không nhìn người, mà đang nghĩ vài việc.” Tần Lạc cười cười nói. Cô bé Hổ Nữu này rất thẳng thắn, nhưng không hề làm người ta thấy ghét. Ngược lại còn đưa lại một cảm giác vô cùng đáng yêu ngây ngô.

Tần Lạc không phải là đàn ông quá thông minh, càng không thể gọi là người cơ mưu. Nhưng sau khi đến Yến Kinh, hắn đã phải tổn hao rất nhiều trí lực còn hơn cả hai mươi năm trước cộng lại.

Có lúc, hắn rất nhớ hồi còn ở Dương Thành đi dạo cùng ông nội uống trà, rồi có khi cả ngày ở Tàng Thư thất thỉnh thoảng mới ra ngoài, rảnh rỗi xem bệnh cho người ta.

Cuộc sống như vậy, một đi không trở lại sao?

“Mới là lạ.” Hổ Nữu nói tiếp “Thật không hiểu nổi lòng dạ xấu xa của lũ đàn ông. Lớn tuổi thì thích tiểu Loli (những cô bé vẫn chưa trưởng thành), tuổi nhỏ thì lại thích bộ ngực lớn của chị. Chị Cửu Cửu cũng rất đẹp nè. Tuy giờ bộ ngực không bằng, mông cũng không lớn cũng không vểnh (o.0!), nhưng mà chị Cửu Cửu còn trẻ. Về sau cũng có thể như vậy.”

“……” Vẻ mặt Tần Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn lại cô bé mập mà bị hắn gọi là ‘tư duy đơn giản’ này, không ngờ một câu nói lại có thể trúng phóc vào đúng tâm tư của đàn ông.

Lớn tuổi yêu thích tiểu Loli, chính là để tìm lại năm tháng thanh xuân của mình. Chả trách các đại thúc yêu thích tiểu Loli, đấy là chuyện thường tình của con người mà. Còn tuổi nhỏ thì yêu thích các chị các cô. Đấy là bởi vì kết hợp với vẻ ngoài cơ thể trưởng thành với chút lưu luyến tình mẫu tử.

Bản thân hắn thích thế nào nhỉ?

Tần Lạc vụng trộm nghĩ đỏ cả mặt.

“Hổ Nữu không được phép nói lung tung thế.” Vương Cửu Cửu ấn vào cánh tay của Hổ Nữu.

Lúc ở Paris, thân thể hai người phóng khoáng tiếp xúc, nhưng tâm hồn thì rất trong sáng, tuy rằng thật sự không phát sinh chuyện gì. Nhưng mà, như vậy cũng hết sức mập mờ rồi. Bị Hổ Nữu vạch trần chuyện này, Vương Cửu Cửu mặc dù da dày lớn mật cũng hơi khó chống đỡ.

“Em có nói bậy đâu? Lúc chị thay quần áo em đâu phải là không nhìn thấy, bộ ngực của chị thật sự là không nhỏ mà.” Hổ Nữu phản bác lại.

“……”

Tần Lạc và Vương Cửu Cửu cùng nhìn nhau, sau đó rất ăn ý cười to lên.

Tiếng náo nhiệt xôn xao vừa nãy tự nhiên biến mất. Thay vào đó là sự yên tĩnh lạ thường. Theo suy đoán của Tần Lạc ắt hẳn là một đại nhân vật hoặc nhân vật nổi tiếng tới.

Nhưng khi Tần Lạc nhìn hai người tiến vào, lại có cảm giác hãi hùng.

Một kẻ mặc đồ vest trắng trông thật thô lỗ dũng mãnh là Bạch Phá Cục, còn người kia là mặc đồ tây đen vô cùng anh tuấn tuyệt luân, rất phong độ cử chỉ nhẹ nhàng. Cả hai người cùng nhau đi đến, lại vừa nói vừa cười giống như một đôi tri kỉ lâu năm.

“Bọn họ thế nào lại đi cùng với nhau?” Tần Lạc nghĩ “Lẽ nào, hai người cùng tham gia bữa tiệc là muốn thông báo tin tức gì tới công chúng? Nếu như hai nhà Bạch Tần liên thủ với nhau, Văn Nhân Mục Nguyệt phải làm sao bây giờ? Thù của Mục Nguyệt và ông báo hay không báo?”

Không tự giác, Tần Lạc cũng bắt đầu dùng tư duy “âm mưu luận” để suy nghĩ từng chuyện.