Chương 58: Xin trả thầy Tần lại cho bọn em.

Thầy Chu bị học sinh đuổi, gây áp lực rất lớn cho Quách chủ nhiệm. Gã biết, nếu như mình ra tay cũng không được, vậy, không cần những người khác gọi điện nói hộ nữa, chính gã phải nghĩ cách mời Tần Lạc về.

Nếu không, cũng không có cách gì nói rõ với trường. Mình có thể nói vì Tần Lạc không có giấy chứng nhận tư cách giáo viên mà sa thải hắn. Lệ Vĩnh Cương cũng có thể lấy cớ không có năng lực để điều chỉnh sự phân công quản lý của mình.

Phải biết rằng, hai ngày nay Lệ Vĩnh Cương một mực bôn ba vì chuyện của Tần Lạc. Nghe nói còn tự mình chạy đến nhà lão hiệu trưởng nói giúp cho hắn, lão hiệu trưởng vì đứa cháu chịu ủy khuất, mà mặt trầm từ chối lão. Hai bên có vẻ không được thoải mái.

Quách chủ nhiệm đã lâu không dạy, thỉnh thoảng cả năm chỉ dạy tư tưởng chính trị một lần.

Lúc này, Quách chủ nhiệm quyết định tự mình đến dạy môn "Trung y chẩn đoán học" này. Gã phải cho những học sinh kia thấy chút uy phong. Muốn đàn áp tư tưởng phản kháng và vẻ kiêu ngạo của bọn chúng.

Nói cách khác, phải làm cho khí thế của bọn chúng giảm sút, nếu không chuyện sẽ càng ngày càng khó thu thập.

Lúc Quách chủ nhiệm đi vào phòng 722, ngoài ý liệu của gã chính là, bên trong phòng rất đông. Gần trăm người, số người thực tế cao hơn danh sách mà gã đang nắm trong tay nhiều.

Điều này khiến kế hoạch ban đầu của Quách chủ nhiệm là định điểm danh, sau đó ra oai phủ đầu bọn chúng bị hẫng, gã không thể biết rõ từng khuôn mặt của những học sinh này, cho dù ngẫu nhiên có một học sinh chưa tới, những học sinh này cũng sẽ điểm danh hộ.

"Quái thật, cảnh này có chút không hợp với tình huống thầy Chu nói. Hắn không phải nói thực tế học sinh rất kích động, đều không muốn nghe giảng bài sao? Bây giờ xem thì, bọn nó rất bình tĩnh mà". Quách chủ nhiệm lộ vẻ nghi hoặc mà đi lên bục giảng.

Chẳng lẽ là do bọn chúng đã biết trước mình sẽ đứng lớp sao?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Quách chủ nhiệm sinh ra một cảm giác thỏa mãn vô cùng mãnh liệt.

"Các em học sinh, tôi là Quách Nhân Hoài ". Quách chủ nhiệm đứng trên bục mặt mày hớn hở, tự giới thiệu.

"Chủ nhiệm của viện phải không. Bọn em biết cả rồi". Vương Cửu Cửu giật earphone trên lỗ tai xuống, bĩu môi nói.

Nàng không ngờ Quách chủ nhiệm lại đích thân tới dạy, đấu tranh càng về sau càng gian nan.

Nhưng mà, vì Tần Lạc, bọn họ nhất định phải kiên trì. Cho dù trường có phái tới chủ nhiệm hay là hiệu trưởng đi chăng nữa.

Quách chủ nhiệm nhìn nữ sinh ngồi hàng đầu, có loại cảm giác kinh diễm trong nháy mắt. Cười ha hả nói: "Em nữ này nói sai rồi. Nếu tôi đi vào phòng này, vậy chứng minh tôi là thầy của các em. Trách nhiệm của tôi chính là phải cho các em học được thứ chân chính hữu dụng, về phần hư danh chủ nhiệm gì đó mọi người có thể quên đi. Nếu các em đồng ý, có thể gọi tôi là thầy Quách. Nếu các em không vui, cũng có thể gọi thẳng tôi là lão Quách thôi. Tôi biết, ở sau lưng các em đều gọi tôi như vậy".

Không thể không nói Quách chủ nhiệm rất có nghề làm công tác với học sinh. Lời vừa nói ra liền kéo gần quan hệ với học sinh của mình. Nói ra chuyện lý thú học sinh sau lưng gọi gã là "Lão Quách", tự lộ việc xấu trong nhà, càng khiến người ta sinh ra cảm giác thân cận đối với lão.

Đáng tiếc, lần này lão đối mặt lại chính là bọn quái thai lớp 722 này.

"Lão Quách. Lão mời thầy Tần về đây đi. Chúng tôi phải nghe thầy ấy dạy". Vương Cửu Cửu tùy tiện nói.

Ông không phải bản thân không biết tự trọng bảo người ta gọi ông là "Lão Quách" sao? Tôi thỏa mãn ông.

Sắc mặt Quách chủ nhiệm cứng đờ, thiếu chút nữa không nhịn được mà phát hỏa.

Ngoại trừ một vài lãnh đạo hoặc các chủ nhiệm đồng cấp khác trong học viện, còn ai dám kêu lão Quách ở trước mặt mình chứ?

Càng khiến người ta hộc máu chính là, bây giờ người học mình như thế lại là một học sinh học viện Trung y dược. Học sinh của mình.

Khiêm tốn. Đây chẳng qua chỉ là sự khiêm tốn của mình.

Những học sinh này rốt cuộc có IQ không vậy? Trời, ngay cả lời nói khiêm tốn của mình mà nghe cũng không hiểu sao?

Quách chủ nhiệm có một loại xúc động muốn vỗ bàn rời đi, cuối cùng gã đã có thể lý giải vì sao lão Chu sầm mặt chạy đến tố khổ với mình.

Bây giờ, gã chỉ muốn ôm bộ ngực lớn cỡ 36D mà khóc một trận thôi.

Sắc mặt Quách chủ nhiệm biến đổi trong nháy mắt, từ đen sang tím, từ tím sang đỏ. Rồi từ đỏ trở lại bình thường.

"Ha ha, tôi nghĩ các em học sinh còn chưa hiểu rõ tình huống rồi. Thầy Tần Lạc bởi vì không có giấy chứng nhận tư cách giáo viên, cũng không qua đào tạo của viện y học chính quy. Bị cấp trên chỉ đích danh phê bình. Ngay cả tôi cũng bị cảnh cáo. Ài, tiểu Tần là thầy giáo tốt, tôi cũng rất thích hắn. Đuổi việc hắn, trong lòng tôi cũng vô cùng luyến tiếc".

Quách chủ nhiệm quét mắt khắp toàn trường, cười nói: "Có điều, cũng may hắn còn trẻ. Rất có tiềm lực phát triển. Lúc đi, tôi đã từng nói chuyện với hắn một lúc. Khuyên hắn đi tìm một trường học để bổ túc, sau khi tốt nghiệp kỳ thi chứng nhận tư cách giáo viên. Học viện Trung y dược chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh hắn trở về. Thầy tiểu Tần cũng đã đồng ý. Hắn nói hắn sẽ cố gắng".

"Trước khi thầy Tần trở về, mọi người cần phải cố gắng học tập. Đừng để thầy Tần phải thất vọng về các em".

"Lão Quách, chúng tôi cảm thấy thầy Tần dạy rất tốt. Nếu thầy ấy mà đi bổ túc ở trường học khác, ai còn có thể làm giáo viên của thầy ấy chứ?"

"Đúng đấy. Nếu thầy Tần còn lợi hại hơn cả giáo viên của thầy ấy. Vậy không phải là khiến cho giáo viên kia khó xử sao?"

"Lão Quách, mời thầy Tần của chúng tôi về đây đi. Tất cả chúng tôi mời lão đi uống rượu hầu".

Rầm!

Quách chủ nhiệm miếng lau bảng nện mạnh lên bục giảng, mặt âm trầm quát: "Quá láo xược. Các em có một chút bộ dạng học sinh nào không? Hay các em không phải là học sinh? Nhà các em cho các em đi học dễ lắm sao? Có phải muốn tôi mời phụ huynh của các em tới không hả? Hay muốn tôi đuổi các em ra hết".

Một lãnh đạo của viện đột nhiên phát biểu, sẽ rất uy nghiêm. Các học sinh nhìn nhau, lúc này không ai dám đứng ra chống đối gã.

"Quách chủ nhiệm, bọn em chỉ muốn một giáo viên giỏi mà thôi. Chẳng lẽ bọn em dốc lòng cầu học đề xuất ra yêu cầu như vậy là quá mức sao? Em chưa thấy ai vĩ đại hơn thầy Tần cả". Vương Cửu Cửu cũng không thèm nể mặt gã, cho dù đối phương đang nổi nóng, nàng cũng dựa vào lý lẽ để tranh biện, quyết không nhượng bộ.

"Không có là vì trước mặt vẫn chưa tìm được giáo viên thích hợp dạy "Trung y chẩn đoán học" cho các em, tạm thời tôi dạy môn này cho các em. Tôi sẽ đem hết khả năng, cũng xin các em học sinh tin tưởng tôi".

Con mắt Vương Cửu Cửu đảo tròn, nói: " 'Trung y chẩn đoán học' yêu cầu tính thực tiễn cao. Chi bằng như vậy đi. Bọn em ra ba đề. Nếu Quách chủ nhiệm có thể trả lời hết được toàn bộ. Bọn em sẽ không nhắc lại yêu cầu mời thầy Tần trở về nữa. Thầy thấy sao? Bọn em cũng không chấp nhận một giáo viên tầm thường lừa bọn em".

"Phải là ở trong sách "Trung y chẩn đoán học". Quách chủ nhiệm nói.

"Đương nhiên". Vương Cửu Cửu gật đầu.

"Được rồi. Các em cứ ra đề". Quách chủ nhiệm nói. Tuy rằng gã đã nhiều năm không đứng lớp, nhưng mà, với kinh nghiệm dạy học nhiều năm của lão, cùng với hiểu biết về ngành học, đề những học sinh này ra không chắc có thể làm khó lão.

Một bác sĩ giỏi sẽ bị vấn đề của người bệnh làm khó sao? Xác suất này cực kỳ nhỏ.

"Quách chủ nhiệm, thầy đọc thuộc lòng một lần "Thang đầu ca quyết" (bài ca sắc thuốc) đi".

Vương Cửu Cửu nói.

"Thang đầu ca quyết?" Quách chủ nhiệm lộ vẻ kinh ngạc. Ai lại rảnh tới mức nhớ mấy thứ này chứ? Trước kia gã đọc qua không ít lần, nhưng mà đã sớm quên sạch rồi.

"Sao? Quách chủ nhiệm không đọc được à?"

"Thứ căn bản như vậy, bình thường tôi thật đúng là không để ý tới. Cá nhân tôi chú trọng thực tiễn của học sinh hơn, tri thức mang tính lý luận như vậy tôi cảm thấy không cần phải học vẹt. Hiểu là được". Quách chủ nhiệm cười xấu hổ. Cơ mặt sắp co giật.

Vương Cửu Cửu xoay người búng tay một cái, nói: "Dự bị. Lên".

Tứ quân tử thang trung hòa nghĩa tham thuật phục linh cam thảo bỉ

Ích dĩ hạ trần danh lục quân khư đàm bổ khí dương hư nhị

Trừ khư bán hạ danh dị công hoặc gia hương sa vị hàn sử...

(Trong thang Tứ Quân Tử gồm sâm, thuật*, phục linh, cam thảo

Bỏ thêm hạ, trần** gọi là Lục Quân: trừ đàm, bổ khí dương hư nhược

Ngoại trừ bán hạ có công dụng đặc biệt có thể thêm hương, sa* trị hàn)

(DG: sâm, thuật: nhân sâm, bạch thuật. Hạ, trần : bán hạ, trần bì. Hương, sa: mộc hương, sa nhân. Tất cả đều là dược thảo Đông y)

Càng hiếm có chính là, ngay cả những học sinh dự thính cũng đọc làu làu, Tần Lạc trước khi đi có nói hy vọng bọn họ có thể học thuộc lòng bài vè này, cũng nên hao phí tâm tư khắc bài vè này vào trong lòng.

Đọc xong, cả phòng lặng ngắt như tờ.

Bọn họ ngồi im, vẻ mặt rất trang nghiêm.

"Đứng dậy". Vương Cửu Cửu hô.

Xôn xao!

Tất cả học sinh đều đứng dậy, thân người thẳng tắp tắp, ánh mắt dồn lên người Quách Nhân Hoài ở bục giảng.

Quách Nhân Hoài không kìm lòng nổi lui về phía sau từng bước, bọn học sinh này muốn làm gì đây?

"Cúi đầu".

Bá!

Tất cả học sinh cúi khom mình chín mươi độ, Quách Nhân Hoài - đối tượng được học sinh cúi đầu - lộ vẻ sợ hãi.

Vương Cửu Cửu ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Quách chủ nhiệm, thầy không thể hiểu ý nghĩa của thầy Tần với bọn em đâu. Một người anh tốt, một người bạn đáng tin cậy. Một thầy giáo thiên tài. Bọn em tin tưởng, chỉ cần thầy Tần đồng ý dạy bọn em. Bọn em có thể trở thành thầy thuốc Trung y ưu tú nhất".

"Quách chủ nhiệm. Xin trả thầy Tần lại cho bọn em". Vương Cửu Cửu nói.

"Xin trả thầy Tần lại cho bọn em". Học sinh cả lớp nói.

Quách Nhân Hoài nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi nghiêm túc cố chấp của những học sinh kia, nhẹ thở dài một tiếng, trầm mặc đi xuống bục.

Hóa ra, hắn đã đứng quá cao, nên người khác khó có thể trèo lên.

Lúc này Tần Lạc không biết chuyện đang xảy ra ở trường, hắn đang chơi cờ tướng với Lâm Thanh Nguyên. Lúc ở Tần gia, hắn cũng thường xuyên chơi với ông. Cũng coi như luyện được một tay chơi cờ kha khá.

Vừa văn hôm nay Lâm Thanh Nguyên được nghỉ, hắn cũng ngứa nghề. Một già một trẻ này liền sát phạt nhau.

Trong tay Tần Lạc cầm con "Mã", đang chuẩn bị ăn tốt của lão thì di động để bên cạnh lại vang lên.

Là tiếng tin nhắn. Một dãy số lạ, trên đó viết: "Hì hì, đoán thử coi tôi là ai".

Dựa vào hai chữ "Hì hì", Tần Lạc đã biết đối phương là nữ nhân.

"Vương Nhị tẩu nhà kế bên?". Tần Lạc nhắn trả.

"Đáng ghét. Tôi là Tư Tuyền". Di động lại vang lên.

"Hả. Có việc gì sao?" Tần Lạc trả lời.

"Không có việc gì thì không thể tìm anh à? Tôi là muốn cảm ơn thịnh tình khoản đãi lúc ở Yến Kinh. Nếu có thời gian, nhất định phải tới Đài Loan chơi nha. Được rồi. Không quấy rầy anh nữa. Anh bận gì thì làm tiếp đi".

"Đi mau. Đi mau". Lâm Thanh Nguyên thúc giục nói. Ngoại trừ cháu gái của mình, lão không thích thấy Tần Lạc tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào.

"Dạ". Tần Lạc ăn tốt của lão, cũng đồng dạng bị lão ăn lại một con tốt.

Vừa mới đi được hai nước cờ, di động trên bàn lại vang lên. Lần này là cuộc gọi, trên màn hình di động hiện dãy số của Lệ Khuynh Thành.

"Tần đệ đệ. Mau tới đây. Có một khách hàng lớn đến chỗ chúng ta. Người ta muốn gặp cậu". Lệ Khuynh Thành ở bên trong điện thoại thét to.