Chương 57: Tâm tư người đẹp.

Hôm nay Tần Lạc không ra ngoài, ở lỳ trong phòng học kiến thức về máy tính. Buổi sáng Lâm Hoán Khê dạy hai tiết xong, thì buổi chiều ở nhà làm cô giáo dạy máy vi tính cho hắn.

Không thể không nói, Tần Lạc là thiên tài ở phương diện y thuật. Nhưng mà, ở kỹ thuật máy tính mà nói, hắn tuyệt đối là gà mờ trong gà mờ.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa lý giải được vì sao mình lại trúng độc.

Máy tính này chỉ có mình chạm tới, người khác không dùng. Làm sao có thể trúng độc chứ? Là ai hạ độc?

Là một bác sĩ giỏi, Tần Lạc hiểu rõ, có nhân, mới có quả. Nếu như là người bị trúng độc, vậy, tất nhiên do người ta hạ độc hoặc là ăn nhầm thực vật gì đó.

Vậy máy tính trúng độc trường hợp nào nhỉ?

Sau một phen giải thích của Lâm Hoán Khê, Tần Lạc mới giật mình tỉnh ra. Mắt hắn trợn tròn, lộ vẻ khó tin hỏi: "Chúng ta cách nhau xa như thế, người khác cũng có thể hạ độc sao?"

"... vi-rút là truyền thông qua inte. Nếu có lên mạng, thì sẽ có khả năng bị nhiễm vi-rút".

"Tôi làm sao biết tôi có bị trúng độc hay không?"

"Cài phần mềm diệt vi-rút. Nếu có vi-rút xâm lấn, phần mềm diệt vi-rút sẽ nhắc cậu loại bỏ".

"Có phần mềm diệt vi-rút thì sau này sẽ không trúng độc nữa à?" Tần Lạc lộ vẻ kinh hỉ. Thứ này quả là "Linh đan diệu dược Đại Hoàn đan" thịnh truyền trong chốn giang hồ.

"Đại khái là thế. Có điều, sau này cậu cố gắng vào loại trang web ** kia đi".

"... tôi không cẩn thận kích vào". Tần Lạc xấu hổ giải thích.

"Cậu nên nghĩ kỹ làm sao giải thích với học sinh của cậu đi". Lâm Hoán Khê nói.

"Tôi đã nói là bị trúng độc. Bọn họ chắc chắn sẽ hiểu". Tần Lạc cười nói.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Cuộc gọi này là số của Vương Cửu Cửu, không biết nàng sao lại gọi điện tới.

Tần Lạc vừa mới ấn phím nghe, bên trong liền truyền tới giọng nói của Vương Cửu Cửu. "Thầy Tần, thầy quan hệ rất tốt với Maria Ozawa sao?"

"Maria Ozawa? Tôi không biết nàng".

"Thầy không biết nàng? Không biết nàng sao thầy lại quảng cáo giúp nàng? Em còn tưởng thầy quan hệ rất tốt với nàng chứ". Vương Cửu Cửu ở đầu dây bên kia cười khanh khách.

"Tôi không có quảng cáo giúp nàng mà". Tần Lạc nghi hoặc. Hắn sao lại quảng cáo giúp người khác được?

Lâm Hoán Khê không nghe nổi nữa, nhẹ nhàng đóng cửa chạy ra ngoài.

Nghe được vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Tần Lạc, tiếng cười của Vương Cửu Cửu đột nhiên ngừng lại. Có loại cảm giác bị nghẹn.

"Thầy Tần, thầy thật không biết nàng là ai à?"

"Thật không biết. Nghe tên hình như là người Nhật? Tôi chưa từng tiếp xúc với người Nhật, ngay cả những người mắc bệnh cũng không có ai là người Nhật cả".

"... nam nhân đều liên hệ với nàng".

"Nhưng, tôi thật không quen mà".

Vương Cửu Cửu bị Tần Lạc đánh bại, nói: "Maria Ozawa chính là cô gái trong ảnh mà thầy gửi tin nhắn cho chúng em đó".

"..." Lần này, đến lượt Tần Lạc suýt bị nghẹn chết.

"Thầy Tần, thầy lạc hậu thật. Em tìm người kha khá dạy thầy một khóa nha". Vương Cửu Cửu trêu chọc nói.

"Ha ha, chỉ là do máy tính của tôi bị trúng độc thôi. Chuyện không phải như các ngươi tưởng tượng đâu".

"Ồ. Em cứ làm bộ tin thầy vậy. Bằng không, thầy không phải khó xử sao? Làm gì có thầy giáo nào lại gửi cho học sinh đường link như vậy chứ?" Vương Cửu Cửu ở đầu dây bên kia cười sặc sụa.

"Trò Vương Cửu Cửu, có chuyện gì không?" Tần Lạc nghiêm mặt hỏi. Hắn định lúc Vương Cửu Cửu nói không có chuyện gì cả xong, hắn liền lập tức cúp điện thoại.

"Đường nhiên là có chuyện rồi. Thầy Tần, hôm nay sao thầy không đến trường vậy?" Vương Cửu Cửu lúc này mới khôi phục đứng đắn, không giỡn nữa.

"Tôi bị trường sa thải. Còn tới trường làm gì?" Tần Lạc cười khổ nói.

"Nhưng bọn em đều tới mà".

"Các bạn là học sinh, lên lớp là chuyện đương nhiên. Cho dù là ai dạy các bạn môn này, các bạn cũng phải đi học". Tần Lạc nói.

"Bọn em là đi nghe thầy giảng bài". Vương Cửu Cửu tức giận nói.

Tần Lạc trầm mặc. Sự kiên trì của học sinh thật ngoài dự liệu của hắn.

"Thầy không tới, thầy Chu trước kia dạy "Nội kinh tuyển đọc" tới. Ông ta nói, học sinh không muốn nghe ông ta giảng bài có thể đi ra ngoài. Kết quả toàn bộ bọn em đi hết sạch. Chân Lý Quang hôm qua đá cầu gãy xương, phải hai nam sinh khiêng đi. Ha ha, cười chết em mất". Nói đến phần sau, Vương Cửu Cửu ở đầu dây bên kia cười rộ lên.

"Ài. Các bạn không cần phải như vậy. Các bạn là học sinh, cho dù là ai dạy các bạn, chỉ cần có thể truyền đạt để các bạn học được thứ gì đó là tốt rồi". Tần Lạc cảm thán nói.

"Thầy Tần, thầy đừng khuyên bọn em nữa. Bọn em đều là người trưởng thành rồi, biết mình đang làm cái gì mà. Trước kia lúc thầy chưa tới, bọn em cũng đã gọi thầy Chu là "Mẹ Chu", gọi tiết của ông ta là "Khúc hát ru của mẹ Chu". Còn có người cố ý chạy tới lớp ông ta để ngủ, là vì muốn để ông ta thôi miên mình. Thầy giáo như vậy có thể dạy bọn em cái gì chứ?"

"Các bạn ầm ĩ như vậy, bên trường nói sao?"

"Trường? Em mặc kệ trường nói thế nào. Mời thầy về khi nào thì bọn em đi học khi đó".

"Vương Cửu Cửu, em không nên kéo mọi người trốn học theo". Tần Lạc nghiêm khắc. Hắn lo việc bỏ học này là do một tay Vương Cửu Cửu bày ra, hắn biết rõ cô bé này rất có ảnh hưởng đến học sinh trong lớp.

"Tần Lạc, thầy không nên bỏ lại mọi người mà đào tẩu". Vương Cửu Cửu cũng cố chấp nói. "Bọn em chờ thầy trở lại. Tạm biệt".

Không để cho Tần Lạc có cơ hội nói chuyện, bên kia đã cúp điện thoại.

Trong phòng làm việc của Quách chủ nhiệm lượn đầy khói, Quách chủ nhiệm vốn bảo trì hình tượng hôm nay lại chủ động tìm thầy Chu xin một điếu Hoàng Hạc Lâu.

"Quách chủ nhiệm, tôi thấy, hạ thành tích một người không đủ. Ít nhất cũng phải mười mấy người". Thầy Chu ngồi ở sô pha, vừa nhả khói, vừa nói. Giống như làm vậy có thể nhả sạch sự khó chịu trong lòng gã vậy.

"Mười mấy người mà chưa đủ ư? Vậy thì bốn mươi năm mươi người". Quách chủ nhiệm mặt âm trầm nói.

Thầy Chu giật mình từ trên ghế salon ngồi bệch xuống, nói: "Chủ nhiệm, vậy không được đâu. Thế sẽ phải gánh trách nhiệm đó".

"Nói thừa. Tôi đương nhiên biết phải gánh trách nhiệm. Hạ thành tích mười mấy người, với hạ thành tích mấy chục người có gì khác nhau hả? Tất cả trách nhiệm không phải đều do tôi gánh sao?" Quách chủ nhiệm tức giận nói. Lão Chu này thật đúng là không có đầu óc. Ngay cả lời nói mát của mình mà cũng không hiểu.

Thấy Quách chủ nhiệm phát hỏa, thầy Chu trái lại trở nên khiêm cung một chút, nói: "Vậy làm thế nào bây giờ? Đám học sinh kia không nghe lời tôi. Tôi cũng không còn nào để dạy tiếp. Chỉ đành để ngài mời người giỏi khác".

"Tôi định tự mình đi dạy bọn chúng đây. Tôi không tin bọn học sinh này có ba đầu sáu tay". Quách chủ nhiệm hung hăng dí đầu mẩu thuốc lá đã rít hai hơi vào gạt tàn thuốc, nói.

***

Trong phòng làm việc rộng lớn xa hoa, Văn Nhân Mục Nguyệt dựa nghiêng vào ghế xoay. Đầu hướng về cửa phòng làm việc, dáng vẻ lười biếng nhìn ngọn đèn trơ trụi của thành phố qua cửa sổ lớn.

"Tằm dệt sợi vàng trên cây tuyết liễu, tiếng cười dịu dàng trôi đi như hoa mai tàn. Tìm hắn đã trăm ngàn chuyến, đột nhiên quay đầu, người nọ đang ở chỗ ngọn đèn trơ trụi". Không kìm lòng nổi, Văn Nhân Mục Nguyệt liền ngâm ra một câu kinh kịch như vậy.

"Tiểu thư, cô đang nói gì thế?" Mã Duyệt đang cầm tập văn kiện báo cáo công việc với nàng lộ vẻ kinh ngạc, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên nhớ tới một câu kinh kịch mà thôi. Cô tiếp tục đi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nhưng vẫn không quay sang nhìn Mã Duyệt.

"Tập đoàn Khải Toàn đã đồng ý bán cho chúng ta, có điều giá yêu cầu so với giá chúng ta đưa ra hơn năm phần trăm".

"Cho hắn ba phần trăm".

"Vâng. Hoa viên Cửu Trọng Thiên mà Kim Thành Bác Nhã hợp tác với chúng ta đã làm xong, dự định đạt tới ba mươi phần trăm".

"Bảo phòng thị trường tăng vốn quảng cáo. Trong vòng ba tháng mức tiêu thụ phải đạt tới bảy mươi phần trăm".

"Đàm phán với công ty Boeing đã lâm vào cục diện bế tắc. Chính phủ Mỹ lấy danh nghĩa có khả năng tiết lộ cơ mật quốc gia tham gia vào tổ đàm phán. Trung tâm kỹ thuật đã từ chồi cung cấp phi cơ tư nhân cho chúng ta".

"Mua. Mua kỹ thuật. Đồng thời mua chuộc cả nghị sĩ của bọn họ".

"Vâng. Tôi sẽ bảo người tiếp tục thao tác". Mã Duyệt nói. Nhìn sau ót Văn Nhân Mục Nguyệt, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.

"Còn chuyện gì nữa không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Có lẽ chỉ mấy chuyện này".

"Có là có. Không có là không có. Tôi không thích nghe từ 'có lẽ' ". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vâng. Tiểu thư. Còn một việc cần báo cáo với cô, Tần Lạc đã gặp chút phiền toái". Mã Duyệt nói.

Mũi chân Văn Nhân Mục Nguyệt điểm nhẹ, ghế xoay theo, cuối cùng khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của nàng cũng đối diện với Mã Duyệt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Vì hắn không có giấy chứng nhận tư cách giáo viên, bị học viện Trung y dược của đại học y sa thải". Mã Duyệt báo cáo ngắn gọn.

"Phì" một tiếng, Văn Nhân Mục Nguyệt vội che miệng cười duyên.

Giờ khắc này, cô gái vốn cực kỳ xinh đẹp này càng xinh đẹp không gì sánh được.

"Tiểu thư". Mã Duyệt kinh ngạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, không biết nàng vì sao đột nhiên bật cười.

"Cô nói thử xem, đây là hắn tự làm khổ mình phải không?" Văn Nhân Mục Nguyệt giương mắt nhìn Mã Duyệt hỏi.

"Không biết". Mã Duyệt thành thật trả lời. Một nam nhân từ chối kế thừa tài sản gia đình có thể đến hàng tỉ, muốn làm một thầy giáo mà cũng bị sa thải. Nói ra thật không ai tin nổi. "Tiểu thư, có cần gọi điện cho Bộ giáo dục không?"

Cô biết, cô chủ trước mắt muốn cho Tần Lạc nợ "ân tình" của nàng.

"Không cần. Nếu hắn ngay cả chuyện như vậy cũng không giải quyết được, vậy cũng phụ lòng cô cho hắn sáu mươi lăm điểm rồi".

"Ừm. Chúng tôi đã lập ra sơ bộ kế hoạch tiếp xúc của tiểu thư với hắn rồi. Không biết mục tiêu tiểu thư mong muốn đạt được là gì?"

"Mục tiêu?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười nhẹ lắc đầu. "Đây không phải là buôn bán đầu tư. Tôi chỉ muốn gặp mặt hắn, xem thử, hắn là người như thế nào thôi".

Văn Nhân Mục Nguyệt từ ghế xoay đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ngọn đèn vạn nhà ở bên ngoài.

Có những nữ nhân. Khiến người ta cảm thấy, trên thế giới không người nào có thể nhẫn tâm mặc kệ nàng.

Nhưng mà, cô gái này. Cứ mặc kệ thì nàng lại luôn trông đợi.

Nếu nam nhân gặp một cô gái như thế, vậy, có phải nên luân hãm một phen không?