Tần Lạc cũng không biết hắn ngủ gật lúc nào nữa, trong một ngày mà hai người thân thiết bên hắn liên tiếp bị thương, hơn nữa còn có một trận đấu với Thảo Cổ Bà (Người phụ nữ hạ thảo cổ---thảo cổ là cổ độc thực vật), thực sự là làm cho hắn kiệt hết cả sức, toàn thân không còn một chút sức lực nào nữa.
Hắn bị đánh thức bởi một cơn ác mộng.
Trong mơ, Văn Nhân Mục Nguyệt liên tục nôn ra máu, cuối cùng thậm chí nàng nôn cả lục phủ ngũ tạng ra bên ngoài, hắn chỉ có thể ôm nàng mà khóc nhưng lại không thể làm gì được.
Còn ông nội thì bị trúng cả vô số viên đạn vào người, khi hắn đến thì thấy thi thể của ông đã lạnh ngắt từ lâu_Đúng là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó.
Đây là hai việc mà hắn lo lắng nhất, vậy mà lại có một kết quả xấu nhất nhận được ở trong mơ.
Khi hắn mở mắt ra nhìn thấy ông vẫn đang nằm trên chiếc giường bệnh trong căn phòng sơn màu vàng nhạt, thì mới thở phào một cái.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện ra toàn thân mình ướt nhẹp, mồ hôi đầm đìa, áo mặc trên người đã ướt đẫm cả rồi.
Tần Lạc đi đến phòng vệ sinh biệt lập trong phòng bệnh rửa mặt, khi hắn quay lại giường bệnh thì thấy Tần Tranh đang mở to mắt nhìn hắn.
“Ông?” Tần Lạc không dám chắc hỏi.
Hắn có cảm giác như không tin vào mắt mình sự thật sờ sờ ra đấy.
Hắn sợ rằng đây là ảo giác do hắn mệt quá sức nên có.
Tần Tranh chớp chớp mắt, nhưng lại không nói được câu nào.
Bởi vì trên miệng ông còn đang đeo một bình dưỡng khí.
“Ông? Ông khỏe rồi sao?” Tần Lạc xúc động quá nhảy bổ đến bên ông mình, giơ tay ra nắm lấy cổ tay của Tần Tranh hỏi.
Hai bàn tay của Tần Tranh đều bị đạn bắn xuyên qua, vì vậy mà sau khi phẫu thuật xong thì đã được bao lại kín mít.
Nghe được câu hỏi của cháu, ông cố gắng động đậy rồi nhấc cổ tay của mình lên.
Nhưng làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Nhưng, Tần Lạc đã biết được ý đồ của ông.
“Ông đừng có động đậy.”
“Cháu biết ông không sao rồi, ông đừng có động đậy như thế.”
Tần Lạc vui mừng nói.
Hắn giơ tay ra nắm lấy cổ tay Tần Tranh, sau khi bắt mạch cho ông thì hắn có phần không dám tin kỳ tích y học như thế này lại xuất hiện.
Tần Tranh sau khi phẫu thuật thì sức khỏe vẫn còn rất yếu, phải cần đến thuốc kích thích và bình dưỡng khí để duy trì sinh mệnh.
Hơn nữa, nhịp tim của ông cũng vô cùng chậm, những đường cong uốn lượn trên điện tâm đồ cũng hiện ra không được rõ ràng cho lắm, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể bị cắt rời ra vậy.
Nhưng, vừa rồi khi Tần Lạc bắt mạch cho Tần Tranh, thì thấy nhịp tim và mạch đập của ông vẫn hết sức bình thường.
Mặc dù vẫn còn suy yếu, vẫn còn chưa đạt được đến tiêu chuẩn của người bình thường, nhưng so với những hiểm nguy của ngày hôm qua, thì đã tốt hơn cả trăm nghìn lần rồi.
Tần Tranh à Tần Tranh, đến cả lão Diêm Vương cũng không tranh nổi với ông.
Tần Lạc nghĩ bụng, mạng sống của ông đúng là cứng còn hơn cả thép nữa.
Không ngờ ông lại chạy ra khỏi được cánh cửa tử thần nhanh như hơn người ta tưởng rất nhiều__Miệng của Tần Tranh hơi động đậy, nhưng không tài nào phát ra thành tiếng được.
“Không sao!”
“Không sao đâu!”
Tần Lạc giống như đang chăm sóc cho trẻ em vậy, hắn nói với vẻ mặt hiền từ: “Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi!”
“Đến lúc đó ông muốn nói gì thì nói__Chửi mắng cháu cũng được.”
Mỗi lần Bối Bối bị ốm mà muốn ăn kẹo, Tần Lạc đều dùng vẻ mặt và giọng nói như như thế này để an ủi bé: Bối Bối ngoan.
Bối Bối phải nghe lời nhé.
Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi, đến lúc đó em thích ăn gì thì ăn, thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu__Ăn cả hộp kẹo luôn cũng được.
Tần Tranh chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghe hiểu lời của Tần Lạc rồi.
Ông nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lạc, cứ nhìn như vậy được hồi lâu thì khóe miệng ông bỗng nở một nụ cười.
Tìm được đường sống từ trong cõi chết, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đứa cháu nội mà mình yêu quý nhất thì còn có gì hạnh phúc bằng được đây? Tần Lạc cũng nhếch miệng cười lớn.
Cười được một lúc thì nước mắt đã trào ra.
Ông không chết.
Ông lại sống lại rồi_ Sự lo lắng, sợ hãi cộng thêm với niềm hạnh phúc khôn nguôi, bao nhiêu là cảm giác pha trộn với nhau, khiến cho tuyến lệ của Tần Lạc nhảy cảm khác thường.
Đến lúc này Tần Lạc mới gọi cho Lâm Hoán Khê biết chuyện ông vào thành phố và chuyện ông bị thương.
Chỉ một lát sau, Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê sau khi vừa biết tin cái là tới đây liền.
“Ông làm sao rồi?” Lâm Hoán Khê không nói những lời xã giao mà vừa mới bước chân tới đã đi thẳng vào vấn đề.
“Tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm!” Tần Lạc nói.
Sau đó hắn nhường vị trí cho Lâm Hoán Khê đến bên Tần Tranh.
Lâm Thanh Nguyên chạy đi xem hết một lượt các loại thông số của cơ thể Tần Tranh, sau khi xác định không có gì đáng lo ngại thì mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tần Lạc, không phải ông nói cháu đâu, nhưng chuyện ông nội cháu vào thành phố, một chuyện lớn như vậy, sao cháu không nói sớm cho chúng ta biết? Trong mắt cháu còn có người ông như ông nữa không? Chúng ta còn có phải là người một nhà nữa không? Còn nữa, sao Tần lão ca vừa mới đến đã xảy ra một chuyện lớn như vậy? À, đúng rồi, đã báo cảnh sát chưa? Hung thủ bắt được chưa?”
“Cháu xin lỗi ông.” Tần Lạc áy náy nói.
Chuyện ông vào thành phố, thì về tình về lý hắn đều nên nói cho người nhà một tiếng mới phải.
Vì nói gì thì nói, Lâm Thanh Nguyên và Tần Tranh là hai người bạn tốt lâu năm của nhau, còn Lâm Hoán Khê thì lại là vợ chưa cưới đã ra mắt cả nhà của mình.
Nhưng, việc ông quyết định vào thành phố đột ngột như vậy, đến cả bản thân hắn cũng trở tay không kịp, vì vậy mà căn bản là không thể nghĩ tới những việc như thế này.
“Ông ơi, bây giờ không phải là lúc để trách cứ anh ấy.” Lâm Hoán Khê quay lại nhìn Lâm Thanh Nguyên một cái rồi nói.
Vì đã trải qua bao nhiêu năm đau khổ, nên Lâm Thanh Nguyên rất nể mặt cô cháu gái này của mình.
Thấy nàng lên tiếng nói giúp cho Tần Lạc thì ông cũng chỉ có thể thở dài một tiếng mà không nói thêm gì nữa.
“Phiền ông giúp đỡ chăm sóc ông nội cho cháu, cả Hoán Khê nữa!” Tần Lạc nói.
“Anh ra ngoài một chút.” Tần Lạc quay ra nhìn Lâm Hoán Khê nói.
“Vâng!”
Lâm Hoán Khê khẽ đáp lại.
Chuyện mà Tần Lạc không chủ động nói ra thì nàng tuyệt đối không bao giờ hỏi.
Điều này gần như đã trở thành một sự ăn ý ngầm giữa hai người.
“Chúng ta chăm sóc cho Tần lão ca là chuyện đương nhiên mà. Nhưng ông cháu đã bệnh đến nông nỗi này rồi, cháu còn muốn đi đâu?”
“Vẫn còn một người nữa chưa thoát khỏi hiểm nguy.” Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
Lúc này đây ông nội coi như đã thoát khỏi nguy hiểm, lại còn có Lâm Thanh Nguyên, Lâm Hoán Khê và các bác sỹ trong bệnh viện săn sóc, trông nom, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nhưng còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì sao, nàng bị trúng phải trùng độc, ngoài mình ra thì chẳng có ai có thể giải cứu được cho nàng.
Hắn không thể chỉ chăm chăm lo cho ông mình mà không đoái hoài gì đến sự sống chết của Văn Nhân Mục Nguyệt cả.
Cũng giống như giấc mơ vừa rồi vậy, bọn họ đều vô cùng quan trọng đối với mình_Bất luận ai có mệnh hệ gì thì hắn đều khó mà có thể chấp nhận được.
“Vẫn còn một người nữa?” Lâm Thanh Nguyên kinh ngạc hỏi.
“Ông cứ để anh ấy đi đi!”
Lâm Hoán Khê nói.
“Ừ, thế thì đi đi!” Lâm Thanh Nguyên vẫy vẫy tay nói.
“Về sớm một chút nhé! Nếu Ông mà tỉnh dậy, thì chắc người ông muốn gặp nhất là anh đấy.”
Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê với ánh mắt cảm kích, sau đó bước nhanh ra bên ngoài.
Đi ra đến ngoài hành lang thì quay ra nói với Đại Đầu không rời mình nửa bước: “Đi thôi, chúng ta đến nhà Văn Nhân.”
Đại Đầu im lặng tỏ vẻ đồng tình, sau đó đi sát theo gót Tần Lạc.
Khi xe của bọn họ tiến vào sân nhà Văn Nhân, thì thấy chiếc Mercedes Benz của Tần Tung Hoành đã đỗ ở đó từ khi nào rồi.
Không biết là hắn ta về rồi lại đến, hay căn bản là hắn ta chưa rời khỏi đây nữa.
Điền Loa ngồi chồm hỗm ở cạnh vườn hoa hút thuốc, thấy Tần Lạc và Đại Đầu đi vào thì giơ tay lên, mỉm cười chào hỏi.
Tần Lạc chỉ gật gật đầu mà không nói gì, sau đó đi thẳng vào bên trong, còn Đại Đầu thì như không nhìn thấy người này vậy, cứ thế là đi ngang qua mặt hắn ta mà không thèm để tâm gì.
Điền Loa nghĩ một lát rồi quăng luôn đót thuốc trong tay mình đi, sau đó đi theo hai người vào bên trong.
Tần Lạc đi thẳng lên lầu hai, còn chưa bước tới căn phòng phía đông thì đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Căn phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt chật cứng người, hai bác của Văn Nhân Mục Nguyệt và các con trai, con dâu, con gái, cháu trai, cháu gái của bọn họ đều có mặt ở đây
Ngay cả Văn Nhân Tiệp, người mà rất hiếm khi người ta nhìn thấy mặt cũng đứng ở cạnh giường với bộ dạng bi thương.
Như vậy có thể thấy được rằng, bọn họ tập trung nhau lại để cùng đến thăm Văn Nhân Mục Nguyệt ngày hôm nay.
Tần Tung Hoành đứng giữa đám người, đang thấp giọng giải thích điều gì đó cho mọi người.
Những người ở đây không thấy có thái độ thù địch gì với Tần Tung Hoành cả, mà trái lại, thay vào đó thì có phần như muốn lôi kéo.
Bọn họ đều rất muốn Tần Tung Hoành trở thành con rể của gia tộc Văn Nhân, nếu mà như thế, thì Văn Nhân Mục Nguyệt tất yếu sẽ phải bỏ luôn cái ghế gia chủ của nhà Văn Nhân lại rồi.
Con gái là con nhà người ta. Gia tộc Văn Nhân sẽ không bao giờ cho phép con dâu nhà họ Tần được phép quản lý sản nghiệp to lớn của gia tộc Văn Nhân cả.
Còn về vấn đề xem vị trí lúc đó thuộc về ai thì đến lúc đó lại thương lượng sau.
Tần Lạc len qua người của Văn Nhân Liệt và Văn Nhân Hữu Chí, hắn cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái hai cô nàng Văn Nhân Huyên và Văn Nhân Nhã Ca ăn mặc, chải chuốt hết sức bắt mắt kia, mà bước thẳng đến trước mặt Tần Tung Hoành, sau đó cho hắn ta một cú đấm trời giáng vào mặt.
Bốp! Tần Tung Hoành không kịp né tránh nên đã ăn đủ đòn này của Tần Lạc.
Quai hàm đau tê tái, khóe miệng rớm máu, trên mặt đọng lại một vệt màu đỏ thẫm, nhìn bộ dạng hắn ta hiện giờ trông vô cùng thảm hại.
Tần Lạc không hề nương tay trong cú đấm này chút nào.
“Á a a a.....” “Này...Anh làm cái gì thế?” “Sao lại đánh người như vậy? Người gì không biết?” “Gọi bảo vệ tống cổ anh ta ra ngoài_ Cũng không xem xem đây là nơi nào mà lại chạy đến đây để giở trò chứ?” Tần Tung Hoành còn chưa kịp lên tiếng gì thì những người xung quanh đã bắt đầu lên tiếng trách móc hành vi thô bạo của Tần Lạc.
“Sao anh lại hạ độc thủ với một người già cả như vậy chứ?” Tần Lạc tức giận chất vấn.
“Tôi không hiểu ý anh là gì?” Tần Tung Hoành nói.
“Những người nào biết chuyện Mục Nguyệt bị trúng trùng độc?” Tần Lạc hỏi.
“Không ít những người đứng ở đây đều biết cả.” Tần Tung Hoành lướt mắt nhìn một lượt mọi người rồi nói.
“Thế những ai biết tôi gọi điện thoại bảo người đem thuốc đến?” Tần Lạc hỏi tiếp.
Lúc đó trong phòng chỉ có mấy người là Văn Nhân Đình, Văn Nhân Chiếu, Mã Duyệt và Tần Tung Hoành. Tần Lạc khi đó đưa đơn thuốc cho Văn Nhân Mục Nguyệt ở trước mặt những người này, sau đó còn gọi điện thoại bảo người nhà mình đem thuốc tới.
Văn Nhân Đình và Văn Nhân Chiếu không thể hãm hại Văn Nhân Mục Nguyệt được, còn Mã Duyệt là trợ lý đắc lực và vô cùng trung thành của Mục Nguyệt, từ nhỏ đã được gia tộc Văn Nhân nuôi dưỡng, tiếp nhận sự quản lý và giáo huấn của gia tộc, vì vậy mà cũng không thể nào phản bội lại Mục Nguyệt được.
Thế thì ai đã để tin tức này lộ ra ngoài được chứ? Chỉ duy nhất một người khả nghi nhất, và cũng là người có khả năng làm ra việc như thế này nhất.
“Chính anh là người đã làm cho Mục Nguyệt bị trúng độc, và cũng chính anh là người đã cho người bắt cóc, uy hiếp ông nội tôi!” Tần Lạc chỉ vào mặt Tần Tung Hoành nói.
“Anh chính là hung thủ!”