Bất luận là giết người hay là cứu người, thì đều nên tìm đến một người chuyên nghiệp.
Và những người có sở trường làm hai việc này nhất Trung Quốc chính là quần thể Long Tức.
Sau khi Tần Lạc biết được tin ông nội mình bị bắt đi thì hắn lập tức gọi điện cho sư phụ mình là Long Vương để cầu cứu.
Bởi vì chỉ có như thế mới có thể tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất và cứu được con tin với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi nghe Tần Lạc thuật lại sự tình, Long Vương giận điên người, ông lập tức phái một đội ngũ cho Tần Lạc toàn quyền sử dụng, tuy bọn họ chưa được đưa đi thi hành nhiệm vụ bao giờ, nhưng lại đã tham gia qua một giai đoạn luyện tập vô cung nghiêm ngặt, nên về cơ bản những người này đều là tay chân đắc lực đáng tin cậy.
Và lúc sau có ba người đàn ông mặc quần áo rằn ri chuyên dụng xuất hiện trước mặt Tần Lạc.
Hỏa Dược thì đã quen Tần Lạc từ trước, thậm chí giữa hai người còn xảy ra một vài xích mích nhỏ nữa.
Nhưng do sau này Tần Lạc chữa trị cho thương tích ở chân của Long Vương có kết quả khá tốt, thì Hỏa Dược đã tặng luôn khẩu súng yêu quý của mình là ‘Tiểu Hắc’ cho Tần Lạc.
Hòa Thượng là một cao thủ trong việc truy tìm tung tích đối phương trong tập đoàn Long Tức, anh ta rất tinh thông máy vi tính và là một cao thủ trong việc hóa giải mật mã phức tạp.
Câu nói mà anh ta thích nhất đó là ‘Tốc độ tìm người của tôi nhanh ngang với tốc độ giết người của các anh’.
Còn câu nói mà những người khác thích nói đó là ‘Tốc độ giết người của tôi nhanh ngang với tốc độ tìm người của Hòa Thượng’.
Hiển nhiên, điều này nói lên việc thừa nhận thực lực của những đồng đội khác giành cho anh ta.
Lần này nhanh chóng tìm ra được manh mối như vậy, đều là do công lao của Hòa Thượng hết cả.
Còn người lúc nào cũng há miệng cười lớn thì được gọi là ‘miệng rộng’ kia là một cao thủ ám khí vô cùng lợi hại.
Ông ta còn có một biệt hiệu đó là ‘Tiểu Lý Thám Hoa’(Tiểu Lý Phi Đao), những ám khí trong tay của ông nhiều vô kể, còn thủ pháp thì xuất quỷ nhập thần, sâu xắc khó dò.
Và điều quan trọng hơn hết, ông là một thành viên lão làng của Long Tức, đồng thời cũng là sư phụ của Ly.
Cái tật xấu động một chút là vung dao ra chĩa vào cổ Tần Lạc là hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi người sư phụ của cô mà ra cả.
Nhưng khác biệt ở chỗ đó là Ly chỉ ném dao.
Còn cái mà ‘miệng rộng’ ném ra thì là đủ mọi thứ, thậm chí là một viên đá hay một chiếc lá cây thôi cũng đủ để giết người rồi.
Vì vậy mà ông ta đã cho hai tên bận đồ đen ra đi chỉ trong chớp mắt mà không kèm theo bất kỳ tiếng động nào, thời gian tiêu tốn thậm chí còn ít hơn cả Hỏa Dược và Đại Đầu.
Đại Đầu là do Tần Lạc gọi điện gọi về, lúc đó anh ta còn đang lần dò theo vết máu ở hiện trường.
Sau khi nhận được điện thoại của Tần Lạc thì lập tức quay về đây.
Và cuối cùng là Tần Lạc đem theo một nhóm đặc chiến tinh anh vốn dùng để bảo vệ non sông đất nước, xử lý những việc trọng đại ở trong nước và quốc tế đi để giải cứu cho ông mình.
Thấy Tần Lạc tiến lại thì những người ở cửa tự động tách ra.
“Ông”.
Tần Lạc chỉ thoáng một cái là nhìn ra ngay Tần Tranh đang nằm trong vũng máu, hắn liền chạy vội đến bên ông mình.
Sau đó hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay ông thì thấy mạch vẫn đập nhưng yếu ớt vô cùng.
Đưa tay lên ngực thì vẫn thấy tim đập bình thường.
“Ông vẫn còn sống”.
“Ông vẫn còn sống_” Tần Lạc kêu lên mừng rỡ.
Do quá xúc động mà nước mắt hắn sắp trào cả ra ngoài.
Hắn moi ra một cây ngân châm từ trong túi, cũng chẳng quan tâm đến việc đã khử trùng hay chưa, châm liên tục vào mấy huyệt cầm máu và huyệt hỗ trợ tim cho ông, sau đó ôm lấy thân thể của ông chạy ra bên ngoài.
“Đại Đầu”.
“Lái xe giúp tôi.”
Tần Lạc hét lên.
Việc mà hắn cần làm nhất bây giờ đó là cứu chữa cho ông.
Thậm chí hắn còn không thèm nhìn những kẻ bắt ông mình làm con tin nữa.
Những thứ này cứ để đấy từ từ tính sổ sau cũng chưa muộn, thời gian còn rất nhiều để cho hắn xử lý từng đứa một.
Đại Đẩu nghe Tần Lạc hét lên như vậy, liền lập tức chạy đi khởi động xe.
Tần Lạc sau khi đi được một đoạn xa rồi nhưng vẫn cố nói với lại: “Không được để bọn chúng chết.”
Hỏa Dược liếc mắt nhìn Tiểu Lý Thám Hoa, nói: “Đây là sở trường của anh!”
“Tất nhiên!”
Tiểu Lý Thám Hoa hề hề cười nói.
Ông ta đi đến trước mặt tên thủ lĩnh mặc đồ đen, giật chiếc mặt nạ đen trên đầu hắn ta, một khuôn mặt màu đen cung với râu quai nón lồ lộ hiện ra.
Trên mặt còn có một vết thẹo ở ấn đường, làm cho người ta có một ấn tượng khá là sâu đậm.
Tiểu Lý Thám Hoa hơi động đậy cổ tay, một con dao găm đâm thẳng vào miệng của gã râu quai nón này.
Sau đó vòng một vòng sang trái, rồi lại vòng một vòng sang phải.
Sau một hồi âm thanh ghê rợn phát ra, thì cả hàm răng của tên thủ linh mặc đồ đen đã ra đi không còn cái nào.
Sau đó Tiểu Lý Thám Hoa lại móc trong túi mình ra hai sợi dây màu bạc thoạt nhìn có vẻ mong manh, buộc chặt chân tay tên này lại, động tác nhanh lẹ lạ thường.
Loại dây màu bạc này là công nghệ mới nhất trong nền quân sự Trung Quốc, còn gọi là ‘Tử Tỏa’(khóa chết), sau đó chói chân tay tên đó lại với một thủ pháp riêng biệt, phạm nhân càng vẫy vùng thì lại càng bị trói chặt hơn.
Đến một mức độ nào đó thì có thể làm cho tư chi của người ta bị đứt đoạn ra.
Đừng thấy sợi dây nhỏ thế mà khinh thường, vì nó có thể cắt đứt xương một cách dễ dàng nhất.
Hơn nữa loại dây này lại dễ đem theo, bề ngoài nhìn cũng không khác gì những sợi dây thừng thông thường khác là mấy.
Một người mặc đồ đen khác cho tay vào lồng ngực, lấy ra một quả bom mini, chuẩn bị cùng sống chết với mấy người này.
Tiểu Lý Thám Hoa bước tới, cũng lại biến tên bận áo đen không nghe lời này thành vật thí nghiệm.
“Có phải chúng ta nên kết thúc công việc ở đây không?” Tiểu Lý Thám Hoa hỏi.
“Đi thôi.”
Hòa Thượng nói.
Vừa nói dứt lời, Hòa Thượng lại mở chiếc laptop trong tay mình ra, nhìn vào chấm đỏ không ngừng di chuyển trên màn hình, nói: “Bọn họ đã đến khu vực thành phố rồi!”
Tên này có một cái tật, đó là lúc nào cũng thích lần theo dấu vết của người khác.
Bất luận đó là quân địch hay quân mình thì cũng hành động như vậy.
Có lẽ, thành công đến từ sở thích của bản thân đối với một việc nhất định nào đó cũng nên.
__Người trúng sáu phát đạn.
Hai bên tay trái và phải mỗi bên trúng một phát đạn, đùi một phát, đầu gối một phát, bụng và bắp chân mỗi chỗ một phát nữa__Mấy thằng khốn đúng là mất hết tính người, bọn chúng có thể bắn cả sáu phát đạn vào một ông già hơn sáu mươi tuổi thế này.
Vì bọn chúng bắn ra những phát đạn có sức công phá khá nặng, vì thế đầu gối của Tần Tranh bị bắn nát ra, có lẽ là không còn khả năng chữa trị lành vết thương được nữa.
Nói cách khác, về sau Tần Tranh sẽ không thể nào đứng thẳng người như ngày trước được.
Tất nhiên, điều này không phải là điều quan trọng nhất.
Mà điều quan trọng nhất đó là bảo toàn tính mạng.
Chỉ cần ông còn sống, thì cho dù ngày sau chỉ có thể sống dựa vào xe lăn đi chăng nữa, thì Tần Lạc sẽ vẫn cảm tạ Quan Thế Âm Bồ Tát và Phật Tổ Như Lai__Cảm tạ tất cả thần thánh mà hắn biết, bất kể đó là ở trong nước hay ở nước ngoài.
Sau khi phẫu thuật, Tần Lạc bèn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh trông ông.
Bất luận cho ai khuyên nhủ thì hắn cũng không muốn rời đi.
May mà đây là bệnh viện tư của gia tộc Văn Nhân, vì vậy mà không có ai có thái độ gì để yêu cầu Tần Lạc tuân thủ điều lệ thăm viếng bệnh nhâncủa bệnh viện.
Tất nhiên, cho dù có ở trong những bệnh viện thông thường khác, thì giả sử thân phận của bạn đã đạt đến một mức độ nào đó thì cũng sẽ không ai đuổi bạn đi cả.
nói cho chúng ta biết, năng lực của một người càng lớn bao nhiêu thì trách nhiệm của người đó càng lớn bấy nhiêu.
Tình hình trong nước Trung Quốc nói cho chúng ta được biết, quyền lực của một người càng cao thì những quy tắc mà người đó sẽ không cần phải tuân thủ theo sẽ càng nhiều.
Tần Lạc cũng không biết mình đã ở đây mấy giờ đồng hồ rồi.
Từ lúc đưa ông nội lên bàn mổ cho đến giờ, hắn chưa một phút nào rời khỏi đây.
Thậm chí, hắn từ chối việc để bác sỹ tiêm thuốc mê cho ông, mà tự mình dùng ngân châm để kích thích huyệt vị, thay thế cho công việc này.
Hắn cũng không biết đã bao lâu rồi mình chưa có gì vào bụng.
Trưa, tối, và cho đến tận bây giờ_Bây giờ mấy giờ rồi? Hắn cũng chẳng buồn đi xem, cũng chẳng muốn hỏi.
Thậm chí hắn cũng chẳng còn tâm trí nào mà đi kéo rèm cửa ra nữa.
Hắn cho rằng, cứ ngồi bên cạnh như thế này với ông cũng là tốt lắm rồi.
Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay của ông, không hề dùng sức và cũng không dám dùng.
Cũng giống như khi hắn còn bé, ông cầm tay hắn trèo đèo lội suối đi khắp nơi tìm bác sỹ chữa bệnh cho hắn vậy.
Lúc đó ông cũng vô cùng cẩn thận, chẳng khác gì hắn bây giờ, vì sợ nếu dùng lực quá sẽ làm cho hắn bị đau.
Sự đổi chỗ thân phận của một già một trẻ như vậy, giống như là đã trải qua một kiếp luân hồi dài lê thê.
“Nhớ khi xưa có một lần chúng ta đến Hoa Sơn viếng thăm một vị ẩn y, ông ta sau khi bắt mạch cho cháu thì nói rằng, cháu bé muốn ăn gì thì cho nó ăn, muốn gì thì mua cho nó_ chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu. Lúc đó ông liền giận dữ chửi mắng ầm lên, rồi hung hãn tranh cãi với ông ta một hồi.”
“Thực ra ông biết tình trạng sức khỏe của cháu thế nào mà, nhưng khi người khác nói ra sự thật này, thì vẫn làm ông rất ư là không vui.”
“Ông không chịu thua, lại tiếp tục đưa cháu đến Hoàng Sơn, Yến Sơn......... còn đến cả những nơi
“Chỉ cần có một tia hy vọng thôi là ông không muốn bỏ qua.”
“Lúc nào ông cũng mạnh mẽ, quật cường như vậy, và lúc nào cũng cố chấp như thế.”
“Nếu không phải ông kiên trì đến cùng, nếu không phải chúng ta lại đi đến Thang Sơn, thì cháu có lẽ đã không gặp được sư phụ, và cũng không có được rồi.”
“__Nếu không có thế thì cháu cũng đã chết từ lâu rồi, cũng chẳng có Tần Lạc của ngày hôm nay.”
“Sư phụ cứu cháu là Quả, nhưng ông cứu cháu là Nhân_Không có cái Nhân này thì cũng không thể gặp được Qủa của sư phụ.”
“Nếu tự hỏi lòng mình là biết ơn ai nhiều hơn, thì đến bản thân cháu cũng không tìm ra được đáp án.”
“Nhưng, đôi khi sự mạnh mẽ, quật cường đó cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gìÔng cứ đáp ứng theo yêu cầu của bọn chúng thì làm sao chứ? Bọn chúng bảo ông gọi điện cho cháu thì ông cứ gọi điMấy tên khốn đó, bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của cháu nội ông được chứ? Bọn chúng làm sao có thể làm tổn thương cháu được?” Tần Lạc nhìn khuôn mặt trắng bệch, cắt không một giọt máu của Tần Tranh mà lòng đau như cắt. Hắn chỉ còn biết ngồi cạnh ông mình lẩm bẩm.
Vì mất máu quá nhiều, nên cho dù phẫu thuật có thành công thì cũng chỉ có thể lấy được đạn ra mà thôi.
Còn tính mạng của ông thì vẫn rất nguy hiểm.
Máu là gốc rễ của một sinh mạng.
Hơn nữa tuổi của ông lại cao như vậy, cho dù có biết chăm sóc, điều dưỡng tốt đến mấy thì những chức năng cơ thể vẫn sẽ bị thoái hóa, khả năng tái tạo lại máu không thể bằng người trẻ tuổi được_ “Thực ra hồi bé cháu rất sợ ông. Vì ông quá nghiêm khắc với cháu.”
“Cháu không học thuộc lòng được , ông liền đánh cháu.”
“Cháu không cắt thuốc được là ông đánh cháu.”
“Cháu học sai đơn thuốc, ông cũng đánh cháu.”
“Thậm chí viết thiếu một chữ, nghịch trộm di dộng một chút hay chạy ra ngoài quá lâu không về_Ông đều đánh cháu rất ghê.”
“Cháu luôn thấy rằng phương pháp giáo dục của ông quá lỗi thời, quá lạc hậu, đợi đến khi cháu làm giáo viên, thì những biện pháp cháu dùng đều là những thứ mà ngày trước ông dạy cháu.”
“__Thật không ngờ cháu vẫn đi vào con đường mà ông đã từng đi.”
“Bà vẫn thường nói, từ trong ra ngoài cháu chẳng có điểm nào giống bố cả, còn thì giống ông như đúc từ trong một cái khuôn mà ra. Ông rất ít khi khen ngợi cháu, thậm chí trong ký ức của cháu, ông chưa một lần khen ngợi gì trước mặt cháu cả.”
“Nhưng tất cả những lời mà ông nói ra, thì cháu đều khắc ghi trong lòng.”
Ông bảo cháu cứu rỗi trung y, ông bảo cháu làm người cho tốt, ông dạy cháu ngước lên không hổ thẹn với trời, cúi xuống không hổ thẹn với ai, sống mà không có lỗi với chính bản thân mình.......Cháu đều nhớ cả.”
“Chắc chắn là ông không biết một việc. Đó là cả cuộc đời này cái làm cho cháu kiêu ngạo, tự hào nhất không phải là có người sùng bái y thuật của mình, không phải đại thắng trước y thuật của Hàn Quốc, cũng không phải là đã giải quyết vấn đề trung y ở Paris hay trở thành thần tượng của người dân Trung Quốc__Mà việc làm cháu cảm thấy kiêu ngạo, tự hào nhất, đó là cháu là cháu của ông.”