Chương 564: Chẳng lẽ đây là sự thật các người muốn sao?

Trong lễ mừng thọ tám mươi tuổi của Tần lão gia, Tần Túng Hoành chính thức tiếp nhận quản lý gia sản của Tần gia vì vậy Trí công tử chính thức ngang hàng với Văn Nhân Mục Nguyệt.

Sau khi Tần Túng Hoành đảm nhiêm quản lý gia sản một thời gian, hắn không tạo được một thành tích nào làm người ta trợn mắt há hốc mồm. Thậm chí trong một vài lĩnh vực, còn xuất hiện vấn đề trượt dốc quy mô nhỏ lẻ.

Thế nhưng Tần lão gia, người đứng đầu Tần gia lại tương đối hài lòng với biểu hiện của Tần Túng Hoành. Một người chưa quen với hoạt động buôn bán của cả gia tộc. Hơn nữa xét về phương diện tuổi trẻ, làm được như vậy cũng đã rất khó khăn, đáng được khen ngợi, rất đáng khen ngợi.

Từ khi Tần Túng Hoành đảm nhiệm tới nay, hắn cũng không vội vàng quyết định mở rộng hướng làm ăn vì hắn chỉ tập trung vào củng cố sản nghiệp, thị phần trong thương trường cùng giữ lấy khách hàng. Hắn có thể kìm nén tâm lý tạo nên sự đột phó làm nên công tích để những người đang dõi mắt theo hắn không cụp mắt, ngậm miệng không dám nói gì nhưng hắn lại thực hiện một loạt công việc thực dụng, không ai biết tới nhưng rất hiệu quả, rất xứng đáng với cái tên "Trí công tử".

"Ổn thoả" Đây là đánh giá của Tần lão gia với Tần Túng Hoành.

Đúng vậy Tần Túng Hoành rất thông minh.

Điều khủng khiếp hơn là hắn biết làm thế nào phát huy trí thông minh của mình.

Khi Tần Túng Hoành đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc thì điện thoại nội bộ vang lên.

Sau khi Tần Lạc ấn nút nghe, trợ lý riêng Văn Thanh nói qua điện thoại: "Tần đổng, Văn Nhân Chiếu thiếu gia nói có chuyện muốn gặp".

"Ừ" Tần Túng Hoành nhìn đồng hồ rồi nói: "Để cậu ta vào".

"Dạ" Văn Thanh nói.

Binh!

Cánh cửa phòng làm việc của Tần Túng Hoành bị đẩy tung ra. Văn Nhân Chiếu phẫn nộ vọt vào nói: "Tần đại ca…".

Ngay lúc đó hắn mới thầm nghĩ. bản thân mình tới hỏi tội anh ta. Tại sao còn gọi anh ta là "đại ca".

Thế nhưng hai người quen biết nhau đã nhiều năm. Bình thường hắn ở suốt ngày chỗ Tần Túng Hoành. Hắn vốn nghĩ rằng Tần Túng Hoành là một người anh lớn đáng tôn trọng, rất tin tưởng. Nếu như hắn gọi thẳng tên "Tần Túng Hoành' trước mặt mọi người thì hắn không làm được.

Vì nghĩ mãi không biết nên xưng hô thế nào nên Văn Nhân Chiếu không nói tiếp được.

Hắn ngơ ngác đứng ở cửa, giống như một gã ngu ngốc.

Tần Túng Hoành đã kịp phản ứng trước. Hắn hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Văn Nhân Chiếu nhưng lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh. Hắn cười nói: "Tiểu Chiếu, sao lại có thời gian tới công ty gặp anh?"

"Tôi có chuyện muốn hỏi anh" Văn Nhân Chiếu ghi nhớ mục đích tới đây của mình nên hắn nhìn Tần Túng Hoành chằm chằm nói.

"Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Túng Hoành nhìn thấy ánh mắt khác thường của Văn Nhân Chiếu, hắn lại nghĩ tới hành động đẩy cửa vừa rồi. Dù Văn Nhân Chiếu khá ham chơi, lại cũng coi làm mê gái nhưng vẫn là người hiểu lễ nghĩa. Với xuất thân của bọn họ như vậy, bình thường không bao giờ làm ra chuyện vượt quá lễ nghĩa.

"Có phải chính anh đã hạ cổ không?" Văn Nhân Chiếu hỏi.

"Hạ cổ? Hạ cổ gì?" Tần Túng Hoành càng nghi ngờ.

"Chính là cổ độc, hạ cổ độc đối với chị gái tôi" Văn Nhân Chiếu nói to. Chính bản thân hắn cũng không thể nào giải thích rốt cuộc "cổ độc" là gì. Hắn cũng chỉ ở cạnh gnhe Tần Lạc nói mấy câu nên nhớ được. Bây giờ nói mấy câu đó với Tần Túng Hoành hắn cố làm ra vẻ rất chuyên nghiệp.

Tần Túng Hoành là một người rất nhạy cảm, chỉ với mấy câu hàm hồ của Văn Nhân Chiếu, hắn đã đoán ra sự việc.

"Em nói là Mục Nguyệt đã bị người ta hạ cổ độc sao?" Tần Túng Hoành âm trầm hỏi.

"Đúng vậy. Chính là anh hạ cổ độc. Chính là do chậu cây Phật Đà của anh mà ra" Văn Nhân Chiếu nói.

"Phật Đà? Cái đó thì có liên quan gì tới Phật Đà?' Tần Túng Hoành vội nói. Hắn chỉ hận không thể xé toang đầu của Văn Nhân Chiếu để xem trong đó có những thứ gì.

"Anh rể nói là cổ độc thông qua chậu cây Phật Đà. Chậu Phật Đà đó là do tôi lấy ở chỗ anh. Cổ độc này nhất định là do anh hạ" Ánh mắt Văn Nhân Chiếu tràn ngập thù hận.

"Nếu anh hại chết chị gái tôi, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh".

"Đủ rồi" Tần Túng Hoành quát to. Gương mặt anh tuấn của hắn co rúm. "Anh không hiểu rốt cuộc em đang nói gì nhưng anh có thể nói cho em biết, anh tuyệt đối không hạ cổ độc với chị em. Tại sao anh phải hại chị em? Em hãy cho anh biết một lý do".

Uy thế nhiều năm quen biết vẫn còn sót lại. Văn Nhân Chiếu vẫn có chút kiêng rè Tần Túng Hoành nên khi bị Tần Túng Hoành quát mắng hắn cực kỳ kinh hãi.

"Tôi…'.

"Chị gái em giờ đang ở đâu?"

"Ở nhà cũ".

"Hãy dẫn anh tới đó" Tần Túng Hoành kéo chiếc áo khoác trên giá áo rồi chạy nhanh ra ngoài phòng.

Văn Nhân Chiếu thấy vậy ngẩn người rồi chạy theo sau.

Điền Loa đang đỗ xe ở trước cửa building, hắn thấy Tần Túng Hoành chạy tới liền hỏi: "Đại thiếu, gọi xe vội đi đâu vậy?"

"Tiên Nữ sơn. Nhàn của Văn Nhân lão gia" Tần Túng Hoành nói.

"Có chuyện gì vậy?" Điều Loa vừa nổ máy một cách thuần thục vừa hỏi.

"Mục Nguyệt trúng độc" Tần Túng Hoành nói.

"Trúng cổ độc sao?" Điền Loa kích động tới mức điếu thuốc đang ngậm trong miệng của Điền Loa suýt chút nữa rớt xuống. "Tại sao lại trúng cổ độc? Kẻ nào lại có thâm thù đại hận với cô ấy vậy? Đó chính là chuyện mất mạng. Nếu đệ nhất mỹ nữ ở Yến Kinh của chúng ta xong đời vì cái đó thì thật đáng tiếc".

"Câm miệng" Tần Túng Hoành khẽ quát: "Tao nói mày biết. Cô ấy là người con gái tao thích. Mày phải tôn trọng cô ấy".

Điền Loa cười gật đầu nói: "Đại thiếu đừng tức giận. Là tôi quen miệng nói theo thói quen".

Tần Túng Hoành vuốt mặt rồi hỏi: "Mày có cách nào chữa trị cổ độc không?"

"Đại thiếu, anh làm khó tôi rồi. Tôi chỉ là một thằng đàn ông qua ngày. Uống rượu, tán gái đánh nhau, chém người có thể tìm tôi. Sâu cổ độc gì đó sao tôi có thể hiểu được?"

Dừng lại một chút rồi Điền Loa nói tiếp: "Điều này nhất định là do tình địch của anh muốn làm náo loạn. Anh nói xem liệu cổ độc có phải do hắn hạ không nhỉ? Hắn mơ ước sắc đẹp và gia sản của Văn Nhân Mục Nguyệt. Vì muốn được ẵm mỹ nhân về nên hắn đã hạ cổ độc sau đó đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, ra vẻ đau khổ giải trừ cổ độc. Tới khi đó liệu hắn có thể hoàn tan núi băng Văn Nhân Mục Nguyệt không? Ai, chiêu thức này quả thật rất âm hiểm. Chỉ có kiểu người đó mới làm được".

""Sẽ không có chuyện đó" Tần Túng Hoành nói.

"Anh tin tưởng vào nhân phẩm của hắn vậy sao?" Điền Loa ngạc nhiên hỏi.

"Văn Nhân Chiếu đã chạy tới nói ta là người hạ cổ độc. Hìng như cổ độc đó có quan hệ gì đó với chậu cây Phật Đà. Chậu cây Phật Đà đó là Văn Nhân Chiếu lấy ở chỗ ta, không ngờ nó lại đưa tặng Mục Nguyệt".

"Vậy sao?" Điền Loa cười gượng nói. "Nếu vậy đại thiếu đã rơi vào vũng bùn ở đũng quần rồi".

"Có ý gì?"

"Không phải phân thì cũng đã là phân".

"…"

Tần Túng Hoành thở dài nói: "Ta không biết là ai hãm hại mình. Ta cũng không biết người đó có mục đích gì. Bây giờ ta chỉ cần biết Mục Nguyệt được an toàn".

"Đúng là tình yêu" Điền Loa cười nói. Bàn tay hắn đánh mạnh vô lăng, chiếc xe lập tức giống như một đạo cụ cực phẩm, phóng như bay, tả xung hữu đột.

Khi Tần Lạc và Mã Duyệt tới toà building của công ty Tần Túng Hoành, thì nhìn thấy đuôi chiếc xe màu đỏ của Văn Nhân Chiếu vừa mới rời khỏi đó.

"Anh ta đi rồi" Mã Duyệt nói.

Tần Lạc ngẩng đầu nhìn toà nhà như muốn xác định xem Tần Túng Hoành có ở trong đó hay không rồi nói: "Chạy theo sau".

Không ngờ Văn Nhân Chiếu lại lái xe quay về nhà. Sau mấy khúc cua bọn họ lại quay về chốn cũ.

Sau khi xe dừng lại, hai người thấy trong sân còn có một chiếc Mercedes Benz khác đang đậu trong sân. Điền Loa đang đứng dựa vào xe hút thuốc, khi hắn nhìn thấy xe của Tần Lạc chạy vào thì vẫy tay cười với Tần Lạc, lộ ra hàm răng ám vào bởi khói thuốc.

"Tần Túng Hoành tới" Mã Duyệt nói.

Tần Lạc mở cửa xe, hắn chạy nhanh vàp khuê phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Khi Tần Lạc bước vào trong phòng hắn nhìn thấy Tần Túng Hoành đang đứng trước giường Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngủ say với vẻ đau buồn.

"Bệnh mấy ngày rồi?" Tần Túng Hoành hỏi.

"Sáu ngày rồi" Văn Nhân Chiếu nói.

"Vậy tại sao không gọi điện thoại cho anh sớm hơn?" Tần Túng Hoành hung tợn nói.

"Tôi cứ tưởng chị ấy chỉ bị cảm bình thường".

"Đồ ngốc" Tần Túng Hoành mắng.

Tần Túng Hoành đi tới trước mặt Văn Nhân Đình an ủi: "Lão gia, người không cần lo lắng. Mục Nguyệt sẽ không sao. Cho dù phải trả một cái giá lớn như nào, chúng ta cũng phải cứu được cô ấy".

"Ta hiểu" Văn Nhân Đình nói: "Tần Lạc đang rất nóng vội, cậu ấy sẽ nghĩ ra cách".

Nhìn thấy Tần Lạc bước vào ông liền vội vã hỏi: "Có thu hoạch được gì không? Có tìm được vật dẫn cổ không?"

"Vật này tìm thấy trong phòng của Mục Nguyệt" Tần Lạc đưa ra chậu cây Phật Đà ở trong tay mình ra.

"Nó chính là vật dẫn cổ sao?" Văn Nhân Đình lão gia cực kỳ kinh ngạc hỏi. Một chậu hoa bình thường có thể hạ độc hại người thành dạng này sao?

"Đúng vậy" Tần Lạc dùng ngón tay bẻ lá cây rồi hắn chỉ vào chất lỏng màu nâu nói: "Đây chính là đặc điểm đặc thù của chất dẫn nhưng cổ độc này là từ bông hoa màu vàng ở bên dưới. Mùi hoa này nhè nhẹ nhưng lại bền lâu không tan. Mục Nguyệt ngửi thấy mùi hoa này nên bị trúng cổ độc".

"Đây là hoa gì? Mục Nguyệt chưa bao giờ trồng hoa. Sao trong phòng của nó lại có chậu hoa này?" Văn Nhân Đình tức giận nhìn Mã Duyệt hỏi. Cuộc sống hàng ngày của Văn Nhân Mục Nguyệt đều do Mã Duyệt phụ trách. Bây giờ xảy ra chuyện này nên đương nhiên nàng không thể thoát trách nhiệm.

"Vật này là Văn Nhân Chiếu thiếu gia tặng cho tiểu thư" Mã Duyệt thẳng thắn nói.

"Văn Nhân Chiếu, cháu lấy thứ này ở đâu?" Văn Nhân Đình nhìn Văn Nhân Chiếu chằm chằm hỏi.

"Cháu…".

"Là lấy từ chỗ tôi" Tần Túng Hoành nói tiếp lời Văn Nhân Chiếu. "Xem ra chân tướng của sự việc chính là tôi là thủ phạm của màn hạ độc thủ giết Mục Nguyệt. Có phải các người muốn chân tướng đó không?"