Đây là lần đầu tiên Tần Lạc đi tới Ánh Nguỵêt sơn trang, nơi ở riêng của Văn Nhân Mục Nguyệt. Mặc dù tâm trạng của hắn lúc này cực kỳ nóng vội. Hắn thực sự không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ở đây, hắn chỉ vội vàng nhìn lướt qua nhưng vẫn cảm nhận được nơi này thực sự là tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên với khả năng về tài chính, nhân lực của Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng muôn xây dựng một nơi ở riêng tư như thế này cực kỳ đơn giản.
Sau khio xuyên qua tầng vệ sĩ trùng trùng điệp điệp ở cổng, mấy người đi tới một biệt thự nhỏ màu trăng. Ngôi biệt thự này giống như lăng Taj Mahal mà một vị Hoàng đế Ấn Độ đã xây cho người vợ quá cố của mình.
"Phòng ngủ của tiểu thư ở bên trong" Mã Duyệt nói. Dưới sự chỉ dẫn của nàng, Tần Lạc và mấy người đi thẳng vào trong. Những vệ sĩ đi theo chủ động đứng ngoài, không vào trong phòng.
Sau khi đi ngang qua phòng khách, tiến vào một hành lang uốn lượn rồi tới một căn phòng ở phía đông.
Mã Duyệt nhập mật mã ở cửa. Sau khi ngọn đèn ở cửa hiện lên ánh sáng màu xanh, nàng mở đẩy cửa ra.
Cánh cửa phòng mở ra. Bên trong là một phòng đọc, một chiếc giường ngủ và cả nơi tập Yoga riêng.
"Tìm vật gì vậy?" Mã Duyệt hỏi.
"Vật khả nghi" Tần Lạc trả lời.
"Vật khả nghi nào?"
"Tôi không biết".
Trong khi nói chuyện, Tần Lạc đã đi vào trong phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Phòng tập Yoga rất sạch sẽ ngăn nắp, liếc mắt một cái cũng thấy hết, không phát hiện ra vật gì khả nghi. Kết quả tìm kiếm bàn đọc giá sách cũng không có gì đáng ngờ.
Sau đó Tần Lạc đi tới cạnh giường ngủ của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Ga giường màu trắng thuần khiết, ga giường bằng nhung màu vàng sẫm, thoạt nhìn rất mềm mại, khi nằm ngủ nhất định rất thoải mái.
Người còn chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi hương thơm mát.
Mùi thơm này lan toả như hương hoa lan, thấm vào lòng người.
Nhìn thấy Tần Lạc dùng mũi ngửi tới lui trong phòng, Văn Nhân Chiêu đi theo cũng ngửi rồi hỏi: "Anh rể, có phải là do mùi hương này không?'
"Không phải" Tần Lạc lắc đầu.
"Vậy tại sao lại có mùi thơm như vậy?'
"Đây là hương thơm từ người của chị em" Tần Lạc nói. Đây chính là hương thơm của xử nữ. Đương nhiên đứa trẻ hư Văn Nhân Chiếu không hiểu điều này.
Mã Duyệt liếc mắt nhìn Tần Lạc nhưng rồi nàng kìm nén không nói gì.
Tần Lạc đi tới đầu giường. Hắn cầm lên một cuốn sách có nẹp ở giữa. Cuốn sách có tên là "Đại chiến tình yêu". Đây là một cuốn sách nói về kinh nghiệm tình yêu cho thanh thiếu niên, sau nhiều thăng trầm đã trở thành một cuốn sách tình yêu rất nổi tiếng.
Tần Lạc mở cuốn sách theo kẹp. Đúng trang giữa quyển sách. Có thể biết được mỗi tối khi rảnh rỗi, Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn chưa đi ngủ, nàng dùng cuốn sách này để giết thời gian.
"Mục Nguyệt đọc cuốn sách này hả?"
"Đúng vậy" Mã Duyệt trả lời. Sách này có chuyện sao?"
"Có chuyện" Tần Lạc nói: "Mục Nguyệt không thích hợp hi đọc loại sách này".
"Đây là cuốn sách tôi chọn để quan gia đi mua giúp. Nghe nói trên thị trường cuốn sách này bán rất chạy" Mã Duyệt nói. "Tiểu thư muốn bổ sung lĩnh vực kiến thức tình yêu".
"Thảo nào" Tần Lạc nói. Mã Duyệt cũng là một cô gái không hiểu chuyện tình yêu nên việc nàng lựa chọn cuốn sách này cho Văn Nhân Mục Nguyệt đọc cũng không làm người khác ngạc nhiên.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có" Tần Lạc trả lời. Hắn để cuốn sách vào vị trí cũ và nói: "Chúng ta hãy tới phòng làm việc của Mục Nguyệt một chút".
Tần Lạc đi tới phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt. Hắn nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Nhưng phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt dù rất rộng như lại trống trải lạ thường. Không có ghế sa *, không có giá sách, không có phóng phi tiêu, cũng không có sân gôn thu nhỏ. Trong phòng chỉ có một cái bàn, hai cái ghế. Trên bàn có một cái máy tính, thậm chí không có cả kẹp tài liệu. Nếu như có chuyện gì, Mã Duyệt ôm tài liệu tới sau đó lại ôm đi.
Tần Lạc đã từng thấy qua, cũng từng thấy căn phòng làm việc rộng nhất, nhưng cũng đơn sơ nhất. Điều này có vẻ rất phù hợp với tính cách làm việc nhanh chóng không thích phô trương của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Nhưng tại sao trên mặt bàn không có vật gì lại có một chiếc khăn lụa màu trắng và con dao nhỏ.
Đây chính là con dao gọt hoa quả.
Tần Lạc cầm con dao gọt hoa quả lên nhìn rồi lại nhẹ nhàng để xuống.
"Ngăn kéo bàn có thể mở ra không?" Tần Lạc hỏi.
"Không thể" Mã Duyệt nói. "Đó là khoá mật mã. Chỉ tiểu thư mới có thể mở'.
Tần Lạc gật đầu. Hắn ngồi xuống ghế của Văn Nhân Mục Nguyệt, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Vật dẫn cổ độc ở đâu nhỉ?
Vật dẫn cổ độc bắt nguồn từ nơi nào?
Chẳng lẽ không có trong phòng làm việc sao? Hay chúng đã thông qua thức ăn và nước uống để hạ độc?"
Đột nhiên ánh mắt Tần Lạc bị hút vào chậu cây để ở cửa sổ.
Đó là một loại cây có hoa màu tím giống như trúc tía, lá dài màu tím. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu dọi một bông hoa nở trông rất đẹp.
"Đây là cái gì?" Tần Lạc chỉ vào chậu cây trúc tía hỏi.
"Nó là Phật Đà" Văn Nhân Chiếu.
"Tại sao em biết?" Tần Lạc nghi ngờ nhìn Văn Nhân Chiếu. Cho tới lúc này hắn vẫn không nghĩ Văn Nhân Chiếu là người tài cao học rộng.
"Bởi vì…cái cây này là do em tặng chị ấy" Khi nghi tới bệnh của chị gái mình, hai mắt Văn Nhân Chiếu lại đỏ hoe nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của Tần Lạc, hắn lại vội vàng cúi đầu xuống, ngăn không cho nước mắt chảy suống.
"Phật Đà?" Tần Lạc nói nhỏ cái tên quái dị này. "Em lấy cây này ở đâu?"
"Em nhìn thấy ở nhà anh Tần Túng Hoành, em thấy hoa của nó nở rất đẹp. Tên lại có ý tứ nên muốn tặng chị Mục Nguyệt' Văn Nhân Chiếu giải thích.
"Nhà Tần Túng Hoành sao?" Sắc mặt Tần Lạc tái mét.
"Đúng vậy" Văn Nhân Chiếu nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tần Lạc vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ cây cảnh này có chuyện sao?"
Tần Lạc không trả lời.
Hắn cầm con dao gọt hoa quả cắt một cành lá cây Phật Đà.
Một chất lỏng màu nâu chảy ra, giống như chất nôn mửa của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Mã Duyệt kinh ngạc, sững sờ nhìn Văn Nhân Chiếu.
"Không phải em…không phải em" Văn Nhân Chiếu tái mặt, hắn cuống quýt khoát tay nói: "Thật sự không phải em. Em…em sao có thể làm hại chị gái của mình? Em thật sự không biết cây Phật Đà này hại người".
Mã Duyệt tức giận nói: "Không phải lúc cậu tặng tiểu thư có nói là mua ửo bên ngoài sao?"
"Nếu em không nói mua ở bên ngoài, chị ấy nhất định sẽ không nhận" Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Lạc, dáng vẻ cực kỳ oán ức nói: "Chị ấy chỉ thích anh rể. Chị ấy không thích những người đàn ông khác. Em chỉ còn cách là nói mình mua thì chị ấy mới nhận".
"Cậu muốn hại tiểu thư" Mã Duyệt chỉ hận không thể xông tới cho gã ngu này mấy cái bạt tai. Tiểu thư thông minh như vậy sao lại có em trai ngốc nghếch tới vậy? Hai người bọn họ thực sự là chị em ruột sao?
"Em không có. Em không muốn hại chị gái mình" Văn Nhân Chiếu liên thanh nói. Hắn không dám nhìn vào hai mắt Mã Duyệt.
"Anh biết không phải là em" Tần Lạc nói. "Em không có gan đó, càng không thông minh như vậy".
"Đúng đúng, không phải là em. Em nhất định không làm như vậy" Nước mắt của Văn Nhân Chiếu lại rơi xuống: "Em không bao giờ làm hại chị gái của mình. Chị ấy là người thân duy nhất của em…".
Tần Lạc vỗ vỗ vai Văn Nhân Chiếu cười hỏi: "Chậu cây Phật Đà này là em hỏi xin Tần Túng Hoành hay anh ta chủ động đưa cho em".
"…là em chủ động hỏi anh ta" Văn Nhân Chiếu khóc nói. "Em thấy chậu cây đó rất đẹp. Em nghĩ chị Mục Nguyệt sẽ thích nó. Em hỏi anh ta…em thực sự không biết".
"Lòng dạ độc ác" Mã Duyệt lạnh lùng nói. "Bề ngoài giả vờ nhã nhặn ra vẻ quân tử, trong lòng lại làm ra những chuyện độc ác như này".
"Không được. Em phải đi tìm ạnh ta tính sổ. Em muốn hỏi anh ta tại sao lại hại chị gái em" Lúc này Văn Nhân Chiếu mới có phản ứng. Hắn gào lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
"Văn Nhân Chiếu…Văn Nhân Chiếu…" Tần Lạc gọi theo sau.
Nhưng lúc này Văn Nhân Chiếu còn nghe thấy Tần Lạc gọi không? Hắn bỏ chạy như người điên, điên cuồng lao vào thang máy.
Khi Tần Lạc đuổi ra tới nơi thì cửa thang máy đã đóng cửa.
"Tần Túng Hoành thường lui tới chỗ nào?" Tần Lạc hỏi.. Văn Nhân Chiếu bỏ chạy trong tình trạng như vậy, Tần Lạc lo lắng hắn sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm bên ngoài. Hắn tới gây chuyện với Tần Túng Hoành. Hắn không phải là đối thủ của anh ta.
Bây giờ Văn Nhân Mục Nguyệt đang nằm trên giường bệnh. Hắn phải có trách nhiệm quan tâm tới người em ngốc nghếch của nàng.
'Lúc này anh ta đang làm việc ở công ty" Mã Duyệt nói. Nàng không thể không có những thông tin quan trọng của những đối thủ cạnh tranh. "Cũng có khả năng anh ta ở Thiên Ba phủ".
"Hãy đưa tôi đi tìm anh ta" Tần Lạc nói. Nếu không có ai đưa hắn đi, hắn không thể lái xa.
"Được" Mã Duyệt trả lời rồi nàng bước nhanh ra ngoài.
Sau khi hai người xuống lầu. bóng dáng của Văn Nhân Chiếu đã mất hút, chiếc xe Ferrari do hắn lái tới cũng không thấy đâu.
"Thiếu gia đâu?" Mã Duyệt hỏi.
"Cậu ấy tự mình lái xe đi một mình" Một vệ sĩ có vẻ là đội trưởng trả lời.
"Đi theo hướng nào?"
"Hướng tây".
"Đuổi theo đi" Tần Lạc ra lệnh.
Trên xe, Mã Duyệt nhìn chậu Phật Đà trong tay Mã Duyệt hỏi: "Cây cũng có thể hạ cổ độc sao?"
"Đúng vậy. Đây chính là thực vật cổ độc" Tần Lạc gật đầu nói.
"Nhìn bình thường tiểu thư không chạm vào cái này này, chỉ đứng thưởng thức từ xa. Chẳng lẽ như vậy cũng trúng cổ độc sao?"
"Cô không thấy bông hoa của nó màu vàng sao? Đây chính là cổ dẫn. Chúng đã thông qua mùi của bông hoa nhỏ này hạ cổ độc. Loại cổ độc này rất khó thi triển. Chỉ có những cây cỏ quỷ dị mới làm được".
"Chậu cảnh này do Văn Nhân Chiếu chủ động muốn có" Mã Duyệt nói: "Văn Nhân Chiếu tuyệt đối không thể hãm hại chị gái của mình. Như vậy đối tượng tình nghi duy nhất là Tần Túng Hoành. Nhưng tại sao Tần Túng Hoành lại biết trước Văn Nhân Chiếu thích chậu hoa này? Anh ta sao có thể biết Văn Nhân Chiếu sẽ đem tặng chị gái mình chậu cảnh này?"
Mã Duyệt liếc mắt nhìn Tần Lạc nói: "Hơn nữa tôi vẫn tin Tần Túng Hoành thích tiểu thư. Anh ta có lý do nào để làm như vậy không?"