Chương 550: Đại gia tha mạng

Đám đàn em này đương nhiên biết bang chủ thích cái gì. Chúng đã chuẩn bị đầy đủ khí cụ biểu diễn.

Trong khoảng sân rộng có chôn một chiếc cọc gỗ, dây thừng để trói người, còn có cả xích sắt nặng trịch màu vàng rỉ sắt rất dài.

Gã bang chủ vừa mới ra lệnh một tiếng những tên đàn em lập tức xông vào Tần Lạc.

Gã bang chủ nói xong thì quay sang nói gì đó với tiểu mỹ nữ. Tiểu mỹ nữ cười e thẹn nhìn Tần Lạc. Chàng trai này khá đẹp trai, rất tốt nhưng lại là một người không có tiền, còn không bằng cả một kẻ ăn mày.

"Chờ một chút" Tần Lạc la lớn.

"Chờ cái gì? Mày còn muốn chờ cái gì? Mày không nghe thấy gì hả? Bang chủ phu nhân của chúng tao muốn xem biểu diễn phi đao" Hồ tử cười hì hì lấy lòng tiểu mỹ nữ. "Trói nó chặt vào. Không được để cho nó thừa cơ hội bỏ trốn".

Mẹ kiếp! Tần Lạc tức giận.

Hắn la lớn: "Đại Đầu. Đại Đầu, nếu cậu không xuất hiện, tôi sẽ bị chúng giết đó".

Có mai phục sao?

Cả đám ăn mày hốt hoảng, cảh giác nhìn bốn xung quanh.

Tới khi chúng phát hiện ra người mai phục chỉ là một thiếu niên choai choai, tướng mạo bình thường, chỉ có đầu hơi to một chút nhảy từ trên tường xuống thì chúng không khỏi bật cười sằng sặc.

"Thằng ranh này thật sự rất thú vị. Tao quả thực xấu hổ không dám ra tay với nó…".

"Lão Lưu, dù gì lão có thích da mịn thịt mềm của tiểu tử này không?"

"Đây là cứu viện của nó ư? Thật nực cười, hãy trói chúng lại với nhau. Trói chúng thành một hàng, tao sẽ đâm xuyên qua từng đứa một" Gã bang chủ cười to, ra lệnh.

Bên cạnh gã có gần mười tên đàn em. Chúng tuyệt đối không thể thua một thằng trẻ ranh thoạt nhìn như suy dinh dưỡng vậy.

"Tại sao bây giờ mới tới?" Tần Lạc buồn bực nói. Hắn biết Đại Đầu luôn đi theo sau mình, một ly không rời. Đây cũng chí là nguyên nhân hắn yên tâm để bị bắt tới đây. Hắn biết những kẻ này muốn trả thù. Đây cũng chính là điều hắn muốn bỉơ vì theo như lời của gã ăn mày kia, đây là một tổ chức tội phạm quy mô lớn nên Tần Lạc thực sự muốn biết gã bang chủ là ai.

Nhưng mọi chuyện tiến chuyển ngoài dự kiến của Tần Lạc. Hắn nhanh chóng bị chúng trói vào cột một cách nhục nhã, Đại Đầu, thành viên Long Tức được xưng là không gì không làm được, hiện là vệ sĩ của hắn vẫn không xuất hiện.

Muốn ngấm ngầm tập kích sao?

Muốn đột nhiên nổi tiếng sao?

Muốn trong thời khắc quyết định đột nhiên xuất hiện thu thập, giống như biểu diễn ở trong phim khi con dao nhỏ đang bay tới người hắn, đột nhiên xuất hiện cứu người.

Đại Đầu có thể mạo hiểm nhưng chàng trai Tần Lạc của chúng ta lại không muốn mạo hiểm tính mạng của chính mình.

Dù sao người bị trói kia cũng chính là hắn.

Vì vậy Tần Lạc bất chấp cái gì là khí phách của đàn ông cùng với hình tượng thần tượng đã chủ động hô to để Đại Đầu mau chóng xuất hiện…

Đại Đầu xuất hiện vẫn theo như cách thức trước đây của hắn.

"Đến hơi sớm" Đại Đầu nói.

"Còn sớm sao?" Tần Lạc tức giận nói: "Bọn chúng sắp trói tôi dùng để phi đao".

"Như vậy sẽ cấu thành tội phạm thật sự. Tôi có thể giết hết bọn chúng" Đại đầu bình tĩnh nói.

Nghe thấy câu nói đó của Đại Đầu, hai tên ăn mày đang xông tới vây công hắn không tự chủ được đều dừng lại.

Lời nói của tên này quá hung tàn.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Đại Đầu, không thấy sát khí trong hai mắt hắn thì lá gan của chúng lại lớn lên.

"Mẹ kiếp. Mày muốn hù doạ ai vậy hả?"

"Lão Lưu, trước tiên hai chúng ta hãy làm thịt thằng nhãi này".

"Không được, phải để sống. Bang chủ phu nhân muốn xem bang chủ biểu diễn phi đao. Ai…".

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã không thể nói tiếp được nữa.

Bởi vì Đại Đầu đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa ngay khi hắn vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, Đại Đầu đã thò tay bóp cổ hắn.

Điều càng làm hắn kinh hãi chính là hắn đã nhìn thấy Đại Đầu thò tay ra, trong tiềm thức của hắn cũng cảm giác được sự nguy hiểm, muốn né tránh nhưng thân thể của hắn đã phản ứng quá chậm.

Tốc độ

Đây chính là sự chênh lệc quá lớn về tốc độ.

Một tên đàn em hạng lưu manh chưa qua huấn luyện sao có thể đấu tốc độ với một thành viên Long Tức? Huống chi Đại Đầu còn là cao thủ tốc độ hạng nhất.

Két, thịch!

Đại Đầu vận sức vào bàn tay. Gã đàn em tên gọi là lão Lưu kia lập tức xụi lơ nằm quay đơ trên mặt đất.

Chuyện này chỉ xảy ra ngắn ngủi trong thời gian hai giây. Tên đồng bọn của hắn mới kịp phản ứng, hắn vung tiểu đao đâm vào tay Đại Đầu. Hắn định bụng chích một ít máu của Đại Đầu để đối phương ngoan ngoãn hơn một chút.

Hắn vốn muốn đâm vào bụng. Hắn vẫn thích làm như vậy nhưng bang chủ muốn bắt người để chơi đùa, hắn không thể dâm đối phương ngã gục. Nếu làm thế bang chủ cùng bang chủ phu nhân sẽ tức giận.

Đâm mạnh vào.

Trong lòng hắn vô cùng mừng rõ. Hắn có thể cảm giác được âm thanh trong trẻo của lưỡi dao cắt đứt da thịt vang lên cùng với một cảm xúc độc nhất vô nhị.

Tiếp theo đó một cơn đau đớn khủng khiếp truyền tới.

Hắn chậm rãi cúi đầu, lưỡi dao đó lại đang cắm vào bụng hắn trong khi chuôi đao vẫn đang nằm trong tay hắn.

Loại tình huống này cho dù chuyên gia pháp y tới đây cũng kết luận là tự đâm bụng tự sát.

Thì ra không phải là đâm tiến vào mà là đâm vào được.

trong lòng hắn cảm thấy vô cùng oán hận. Chỉ có người Nhật Bản mới thích mổ bụng tự sát. Con mẹ nó tao không muốn vậy.

Tia chớp loé lên, sấm vang chớp giật. Trong nháy mắt Đại Đầu đã giết hai người.

Khi Đại Đầu ra tay, bang chủ còn đang mải ôm mông của bang chủ phu nhân cười nói gì đó. Đám đàn em thì đang túm năm tụm ba hút thuốc tán gẫu. Hai tên đàn em tiến lên vây công Tần Lạc thì đang đứng cách đó hơi xa cười ha hả xem trận chiến. Chúng định bụng khi hai tên đó lui ra thì chúng sẽ vào thay.

Nhưng bọn chúng không lùi ra mà chúng bị hạ nốc ao ngay lập tức.

"Ôi…" bang chủ phu nhân phản ứng trước tiên. Cô ả vừa ứng phó với bang chủ, vừa chú ý tới cuộc chiến ở bên này.

Cô ả rất thích những trường hợp này, làm cho cô ả thấy rất ích thích, một cảm giác giống như khi "lên đỉnh". Cô ả muốn lập tức có một kết quả, sống hay chết rồi lại có khát vọng muốn tình trạng này được duy trì liên tục.

Sắc mặt cô ả tái nhợt. Hai mắt mở trừng trừng như chuông đồng. Ngón tay, móng nhuộm màu hồng nhạt thoạt nhìn rất đẹp chỉ về phía trước, đôi môi run rẩy nói: "Hắn…bọn họ đã chết".

"Ai đã chết?" Bang chủ quay sang nhìn, lập tức hắn không thể tin vào mắt mình.

Có hai người đang nằm trên mặt đất. Một người là đàn em của hắn. Người còn lại cũng chính là đàn em của hắn.

Thằng trẻ ranh xấu xí kia, thoạt nhìn cũng không có gì đáng nói trong nháy mắt đã hạ thủ hai tên đàn em của hắn.

Điều quan trọng hơn là ngay cả một tiếng thét đau đớn chúng cũng không thể phát ra được.

Tất cả thành viên Long Tức khi chấp hành nhiệm vụ đều cực kỳ bí mật. Việc bọn họ am hiểu nhất chính là giết đối thủ nhanh gọn, sạch sẽ không để cho người khác biết.

Điểm ấy Đại Đầu đã làm rất tốt.

"Mày…mày đã giết hai người đó sao?" Bang chủ quát to. Hắn quay người nhìn bọn đàn em ở sau lưng mình.

Lúc này rốt cuộc bọn đàn em của hắn cũng có phản ứng. Chúng kéo Tần Lạc ra chắn ở phía trước, lục tục rút dao ra, còn có một tên móc ra một khẩu súng cũ kỹ màu đen.

"Bọn chúng đáng chết" Đại Đầu nói. Hắn tiến lên một bước hướng tới chỗ Tần Lạc.

"Đứng lại. Đứng lại cho tao' Gã bang chủ quát to. "Nếu mày tiếp tục tiến tới chúng tao sẽ giết nó".

"Chúng mày không giết được anh ấy" Đại Đầu cực kỳ tự tin nói.

"Con mẹ nó" Tên cầm súng gí nòng súng vào đầu Tần Lạc nói: "Mày còn dám tiến tới tao sẽ làm nổ tung đầu nó".

"Bành!".

Một tiếng sung vang lên. Máu tươi bắn tung toé.

Đầu Tần Lạc không nổ tung mà là đầu của tên đàn em cầm súng chỉ vào đầu Tần Lạc.

Những vật màu trắng hồng bắn ra rơi lả tả, rơi trên người, trên mặt, trên đầu, trên quần áo. Chiếc trường bào trắng mới tinhn của Tần Lạc dính khá nhiều máu tươi, thoạt nhìn giống như một tờ giấy trắng dùng mực đỏ vẽ hoa mai vậy.

Tần Lạc than thầm một tiếng, thầm nghĩ cuối cùng chiếc trường bào này vẫn bị phá huỷ.

Không biết từ lúc nào trong tay Đại Đầu đã xuất hiện một khẩu súng màu đen, một phát súng bắn trúng đầu.

"Nổ súng trước không cần phải mua bảo hiểm" Đại Đầu nói với tên đàn em xui xẻo nằm trên mặt đất.

Tất cả đám ăn mày ngây người như phỗng.

Hành vi của Đại Đầu hoàn toàn phá vỡ nhận thức thế giới quan cùng cảm giác của chúng. Trước kia chúng cứ tưởng bản thân chúng chính là một lũ lưu manh cầm thú không chuyện ác nào không dám làm, giết người không chớp mắt.

Thế nhưng khi so sánh với gã thiếu niên trước mặt này thì chúng thực sự, thực sự chỉ là những người dân lương thiện.

"Đừng…đừng tới đây" Một tên đàn em kè dao vào cổ Tần Lạc, run run nói: "Đừng lại đây… còn tới tao sẽ … cắt cổ nó".

Bành!

Tiếng súng lại vang lên.

Ba ngón tay của tên đó bị cắt đứt, con dao rơi xuống đất, suýt chút nữa đâm vào chân Tần Lạc.

A…

Hắn ôm bàn tay ngồi chồm hỗm trên mặt đất, gào lên thê thảm truyền đi khắp khu nhà xưởng, vọng lại giống như tiếng quỷ kêu.

Sau khi gào lên mấy tiếng hắn lập tức ngất xỉu.

Lưu manh giữa chừng thay đổi. Sự nhẫn nại cuối cùng vẫn không thắng được ý chí con người.

"Lại hai người… lại…là hai người nữa'.

Tất cả đám ăn mày đều cực kỳ kinh hãi trước thủ pháp của Đại Đầu.

Ở đâu xuất hiện người này vậy? Hắn quả thực như sát thần tới thế gian.

Chẳng lẽ hắn không biết giết người là phạm pháp sao?

Hình như lúc này chúng mới nghĩ tới vấn đề pháp luật thế nhưng những khi chúng giết người, đối với chúng pháp luật không tồn tại.

Trong số những tên đàn em ở đây có tên nào mà không đeo trên lưng mình một hai tính mạng của kẻ khác? Nói cách khác bọn chúng không thể thoát ra khỏi vòng khống chế của gã bang chủ.

"Không nên nổ súng. Không nên nổ súng" gã bang chủ trốn ở sau lưng đàn em la lớn.

"Có chuyện gì bình tĩnh nói chuyện. Chúng ta hãy thương lượng với nhau. Là anh em chúng tôi có mắt không tròng không biết nhị vị đại ca. Nhị vị đại ca có điều kiện gì cứ nói, anh em chúng tôi sẽ làm theo. Hai người có điều kiện gì cứ nói, tôi sẽ đồng ý tất cả".

"Mày không có tư cách nói điều kiện đàm phán" Đại Đầu lạnh lùng nói: "Hãy lập tức thả người".

Phịch!

Gã bang chủ lập tức ngã quỵ xuống đất, hắn ôm chân Tần Lạc khóc lóc nói: "Đại gia tha mạng. Đại gia tha mạng".