"Thì ra là hai tên lừa gạt. Bây giờ ăn mày toàn là giả cả".
"*. Phí cả công đồng cảm với chúng. Con mẹ nó, tức thật".
"Sau này không bao giờ cho ăn mày tiền nữa. Đồ đáng chết".
……………
Mặt gã đàn ông tái mét, lúc trắng lúc xanh, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. Gã ăn mày ôm chân Tần Lạc liên tiếp dập đầu xuống nền đường phát ra những tiếng thình thịch. Trán của gã nhanh chóng dập be bét.
"Ai có di động gọi báo cảnh sát giúp với" Tần Lạc lên tiếng.
"Tôi có. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát" Trong đám đông vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
"Vậy cảm phiền" Tần Lạc gật đầu nói với người đó.
Khi nghe thấy Tần Lạc bảo người khác báo cảnh sát rốt cuộc sự tàn bạo trong lòng gã đàn ông bộc phát.
Tay phải hắn luồn vào trong người lấy ra một con dao nhỏ sắc nhọn rồi bất chợt hắn vọt tới chỗ Tần Lạc.
"Mày chết đi" Ánh dao sáng loáng vung lên đập vào mắt người khác tạo nên một cảm giác rét lạnh.
Hả…
Đám người vây xung quanh kinh hãi chạy tán loạn ra xung quanh như thỏ, có thể nói tốc độ còn nhanh hơn tốc độ vượt rào của Lưu Tường.
Chỉ có bệnh nhân Tần Lạc vẫn như không kịp phản ứng. Hắn vẫn ngây người đứng yên tại chỗ.
Trong khi đó mục tiêu tấn công của gã đàn ông này là Tần Lạc. Hắn định bụng sau khi đâm bị thương Tần Lạc hắn sẽ lẩn vào trong đám đông.
Hăn biết bản thân mình không phải là người thiện lương. Nếu như hắn để cảnh sát bắt được sau này nhất định sẽ không có cuộc sống tốt.
Tần Lạc vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc con dao nhỏ càng lúc càng tiến gần tới bụng mình.
Một mét…
Hai mươi centimet….
Mười centimet……….
Năm centimet……….
Ngay khi con dao nhỏ sắp cắt đứt quần áo của Tần Lạc, hắn liền di chuyển.
Thân thể Tần Lạc khẽ nghiêng sang bên cạnh sau đó thân hình gã đàn ông vượt qua Tần Lạc.
Bộ quần áo này là Lâm Hoán Khê mua cho hắn. Hơn nữa bản thân hắn cũng rất thích màu trắng. Hắn không muốn để cái thằng ngu xuẩn này phá hỏng bộ quần áo.
Sau đó Tần Lạc xoay người chín mươi độ, hắn bay lên đá một cước vào mông gã đàn ông.
Thịch…….
Gã đàn ông ngã xoài người trên mặt đất. Hắn đang định nhỏm người bỏ trốn thì một bàn chân ở sau đã đạp lên lưng hắn.
"Bây giờ mày có thêm một tội danh. Đó là cố ý đả thương người khác" Tần Lạc cười nói. Hắn âm thầm vận sức vào bàn chân. Cho dù gã đàn ông này có cố gắng tới mức nào thì hắn cũng không thể nhúc nhích.
Một lát sau cảnh sát tới.
Sau khi hỏi nguyên nhân sự việc, Gã đàn ông cùng gã ăn mày đều bị đưa lên xe cảnh sát.
Lần này Tần Lạc trực tiếp tham gia vào chuyện này vì vậy hắn cũng muốn tới sở cảnh sát lấy khẩu cung. Lúc đó cũng có mấy người dân nhiệt tình cùng đi theo.
Khi hắn từ cục cảnh sát đi ra thì thời gian coi như đã tới giữa trưa.
Tần Lạc đang định bắt taxi về nhà ăn cơm thì đột nhiên một chiếc BMW màu trắng đỗ ngay bên cạnh hắn.
Cửa xe mở ra. Hai thanh niên tướng mạo bình thường nhảy xuống đẩy Tần Lạc lên xe.
Tần Lạc biết hắn đã bị bắt cóc.
Tần Lạc không giãy dụa, hắn càng không phản kháng vô ích vì hắn sợ làm bị thương hai tay của mình.
Tần Lạc bình tĩnh ngồi xuống ghế trong xe. Ba người đàn ông trong xe không nói không rằng chăm chăm nhìn hắn.
'Hồ tử ca, có phải chúng ta bắt sai người không? Sao thằng nhãi này không sợ hãi chúng mình vậy?" Một gã thanh niên mũi tẹt nhìn thấy dáng vẻ ta đây của Tần Lạc, hỏi bằng khẩu âm của người vùng khác.
"Không sai. Chính là nó. Toàn thân đồ trắng. Muốn làm người hùng sao? Ha ha ha. Tao nghĩ nó chỉ như một cây cải trắng" Gã Hồ tử cười ha hả nhìn Tần Lạc nói: "Thằng ranh, mày có can đảm nhúng tay vào chuyện Cái Bang bọn tao. Mày không muốn sống sao? Người thành phố làm sao vậy?"
Trong xe còn có một gã mặt rỗ hoa, thoạt nhìn có vẻ rất trẻ nhưng thật ra gương mặt già trước tuổi đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thi thoảng hắn lại liếc mắt nhìn Tần Lạc. Hiển nhiên trong câu chuyện của gã có liên quan tới Tần Lạc.
Gã mặt rỗ ngắt điện thoại rồi nói với gã mũi tẹt và Hồ tử: "Ban chủ nói hãy mang nó về chỗ cũ hội thẩm. Lát nữa bang chủ cũng tới".
"Được rồi. Hôm nay lại có cơ hội chứng kiến tuyệt kỹ phi đao của bang chủ rồi" gã Hồ tử hưng phấn nói.
Gã mũi tẹt lại ra vẻ thương cảm nói với Tần Lạc: "Hay. Người tốt mày lại không muốn làm. Hết lần này tới lần khác mày lại muốn người của chúng ta biến mày thành con chó. Mày hãy nói xem thằng ranh mày muốn cái gì vậy?"
"Tinh thần trượng nghĩa. Tao đây cũng có tinh thần trượng nghĩa. Mày thì biết cái gì?" Gã Hồ tử đánh vào đầu gã mũi tẹt nói: "Mày có biết người thành phố hiện nay đang lưu hành mốt gì không? Không phải là thịt cá sơn hào hải vị, không phải là đua xe, đua ngựa, trọi gà, đấu chó, cũng không phải sờ bóp phụ nữ. Người ta thích tinh thần trượng nghĩa. Mỗi khi ai đó làm được một việc tốt thì viết lên blog của mình. Ha ha, sẽ có rất nhiều người truy cập vào ngợi khen".
"Đại ca, sao việc này lại liên quan tới khăn quàng cổ?"
"Đồ ngu, dùng máy tính" Hồ tử kiên nhẫn giáo dục đàn em của mình: "Chính mình đăng ký nick, lập mật khẩu sau đó có thể viết bài trên máy tính. Lần trước tao nhìn thấy bang chủ viết blong, tao cũng học làm theo".
"Đại ca, em có thể xử dụng không?"
"Không thể".
"Tại sao không thể?"
"Mày mù chữ mà cũng muốn chơi trò tao nhã đó sao? Mày có biết sử dụng máy tính không? Mày có biết đánh máy không? Mày có biết trên blog viết gì không?" Hồ tử khinh bỉ nhìn hắn nói: "Với chỉ số thông minh của mày. Nếu không cẩn thận tiết lộ bang quy của chúng ta, bang chủ nhất định sẽ lóc xương mày".
Gã mũi tẹt rụt cổ, sợ hãi nói: "Vậy em không chơi. Đại ca, vậy blog của anh là gì?"
Hồ tử chỉnh lại bộ véc rẻ tiền của mình, nghiêm trang nói: "Gọi là: tên trộm nho nhã lễ độ'.
"Đại ca, tại sao anh lại tự nhận mình là kẻ trộm? Nếu cảnh sát biết được thì làm thế nào?"
Binh!
Hồ tử vung tay tát tên mũi tẹt mắng to: "Con mẹ nó, mày không có văn hoá thì không được ăn nói lung tung. Ý tứ của đại ca khi dùng cái tên đó mày có hiểu không? Tên trộm nho nhã lễ độ ở đây chính là trộm trái tim, không phải giống như mấy thằng trộm bình ác quy xe".
Tần Lạc nhìn hai gã ngu xuẩn này vui đùa trong xe trên suốt dọc đường đi nên cũng không thấy nhàm chán.
Xe chạy không bao lâu thì ra tới một vùng hoang vu hẻo lánh rồi dừng lại.
Hình như nơi này trước đây là một lò ngói cũ. Khắp nơi vẫn còn rất nhiều ngói vỡ và những dãy nhà xưởng thấp bé. Bây giờ bị bỏ không, xa xôi không người qua lại nên bị những kẻ bất lương dùng làm nơi tụ tập.
"Xuống xe" Gã mũi tẹt đẩy Tần Lạc nói.
"Không cần đẩy tôi" Tần Lạc cười nói: "Muốn tôi làm gì cứ nói thẳng. Tôi sẽ cố gắng hợp tác".
"Ha ha. Thằng ranh này cũng khá, rất hiểu chuyện" Gã mũi tẹt cười ha hả nói.
Một đám đàn ông quần áo rẻ tiền từ trong khu nhà kho đi ra. Bọn chúng vừa nhìn chằm chằm vào Tần Lạc đầy vẻ hung tàn vừa chào hỏi mấy người gã Hồ tử, mặt rỗ.
"Bang chủ tới chưa?" Hồ tử hỏi một gã răng vàng.
"Sắp tới rồi. Mới gọi điện thoại cho anh em chúng ta nói hôm nay muốn thấy máu" Gã răng vàng nhìn Tần Lạc chằm chằm, mắt hiện lên sát khí.
Một chiếc màu trắng phóng tới nhanh chóng dừng lại trước mặt mấy người Tần Lạc.
Ngay khi chiếc xe tới gần Tần Lạc mới nhận ra chiếc xe này giống hệt với xe của Lâm Hoán Khê.
Một tên ăn mày cũng có xe BMW sao? Quả thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Cửa xe mở ra, một gã đàn ông trung niên đeo kính bước xuống. Gã này người không cao, chỉ cao chừng một mét bảy. Đầu húi cua, một gương mặt bánh bao lẫn trong đám người mất tích không tìm thấy. Một bộ véc trắng, áo sơ mi sặc sỡ, kẻ ô vuông. Khiếu thẩm mỹ ăn mặc như vậy làm Tần Lạc rất khinh bỉ.
Đã lớn như vậy mà còn không biết xấu hổ mặc đồ trắng sao?
Nhưng người phụ nữ bước ra từ ghế bên cạnh quả thực làm mắt mọi người rực sáng.
Dáng người cao cao, thanh tú xinh đẹp, vóc người hấp dẫn chết người, gương mặt thiên thần. Hơn nữa trang phục trên người toàn là hàng hiệu, không có phong cách phong trần từng trải, ngược lại giống như là nữ nhân viên văn phòng hay giáo sư đại học nghệ thuật.
Một loại phụ nữ tri thức cao.
Không thể không thừa nhận. Cho dù là đàn ông ở cấp độ nào, quan điểm thưởng thức phụ nữ hoàn toàn giống nhau.
Người đàn ông trung niên vòng tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của người bạn gái còn cao hơn hắn một cái đầu. Hắn ngảng đầu tiêu sái bước tới trước mặt Tần Lạc hỏi: "Chính là thằng này đã bắt Lôi Tử phải không?"
"Bang chủ. Chính là nó. Ngay khi nó từ cục cảnh sát bước ra đã được các anh em chăm sóc" Gã Hồ tử cười hô hố nói.
"Mày là người của thằng bang chủ kia phải không?" Gã bang chủ tháo kính xuống, lộ ra một con mắt trống rỗng sưng vù.
"Tôi không theo bang chủ nào" Tần Lạc nói.
"Vậy ai sai mày tới phá hoại địa bàn, hại anh em của tao?"
"Không ai sai khiến".
"Muốn chết hả?" Gã bang chủ đột nhiên đấm một quyền vào mặt Tần Lạc nhưng hắn không ngờ động tác của Tần Lạc lại nhanh nhẹn như vậy nên một quyền của hắn lại thất bại.
"Con mẹ nó. Dám né" Gã bang chủ cảm thấy mình quá mất mặt, thẹn quá hoá giận, quát đám đàm em sau lưng: "Bắt nó lại cho tao. Không cho nó cử động. Tao không tin không đánh được hắn".
Một đám người vọt tới vây công Tần Lạc.
Tần Lạc tung chân đá bay một tên đàn em nhưng hắn lại bị một tên khác ôm sau lưng. Hai tay Tần Lạc không thể cử động. Hắn đành để đám người giống như gấu chó ôm cây ngô bao vây trùng trùng điệp điệp.
"Ha ha. Tao không đánh mày" Bang chủ cười ha hả nói: "Hôm nay tao dẫn bảo bối tới đây làm muốn người đẹp chứng kiến tuyệt kỹ phi đao của tao".
"Bảo bối, thời cổ có Chu U Vương nổi lửa đùa giỡn chư hầu. Hôm nay ta dùng tuyệt kỹ phi đao hiến giai nhân" Gã bang chủ quay sang tiểu mỹ nữ nói vẻ rất nhu tình.
"Ai nha. Có thể nhìn thấy nhiều máu tanh không?" Tiểu mỹ nữ đỏ mặt nói. Cô ả biết gã đàn ông vô văn hoá này thích kiểu phụ nữ nào nên cô ả cố gắng làm một người phụ nữ như vậy.
Chỉ có hai tình huống xảy ra khi người phụ nữ nguyện ý thay đổi vì một người đàn ông. Một là yêu người đó. Hai là yêu vì tiền của người đó.
"Càng máu tanh, càng kích thích" Gã bang chủ mừng rõ nói: "Người đâu, bắt nó trói lại cho tao".
Những tên đàn em tâm phúc đều biết gã bang chủ này có một sở thích đó chính là trói người vào một cây cột sau đó gã sẽ chơi trò phi tiêu. Gã đứng từ xa. Phi tiêu theo từng phần trên thân thể. Bắp đùi chưa làm ba phần. Bụng chia làm năm phần. Tim cùng đầu chia làm mười phần.