Chương 504: Biểu diễn thái quá!

Ba giờ chiều. Trước cửa tiệm thuốc trung y dược Uông Thị.

Bác sỹ Uông đứng bên cạnh gọi số giúp, mấy người Lệ Khuynh Thành, Trương Bác, Triệu Tử Long và Vũ Dũng Tú đang vừa ngồi ăn mứt quả mà lão Uông dùng thảo dược chế thành, nó có tác dụng bổ thận, rồi nói chuyện phiếm với nhau.

Sau khi nghe Lệ Khuynh Thành kể về trải nghiệm của nàng và Tần Lạc mấy ngày nay, Triệu Tử Long liền cười nói: “Đáng lắm. Bữa cơm đó của tôi thực tình là đáng lắm. Lúc đó tôi đã nói rồi mà.....Chưa biết chừng chúng ta sẽ gặp được công chúa hay vương tử gì đó cũng nên. Hề hề, mấy người thấy chưa, tôi đoán đúng thật đó!”

“Đó là do người ta Lệ tiểu thư đẹp. Cái này thì liên quan gì đến cậu? Cậu phấn khích cái gì không biết?” Trương Bác không nhịn nổi, liền mở miệng chọc ngoáy người bạn lâu năm này của mình vài câu.

“Ài, sao lại không có công lao gì của tôi cơ chứ? Nếu không phải tôi tìm bạn mượn thẻ hội viên đưa mấy người đến đó thì làm sao gặp được vương tử chứ? Làm sao có được những câu chuyện xúc động lòng người tiếp theo nữa?” Triệu Tử Long có phần không vui nói.

“Tranh luận cái này chẳng có ý nghĩa chút nào.” Vũ Dũng Tú cười nói. Chàng trai khôi ngô tuấn tú này là do đại sứ quán phái tới trợ giúp Tần Lạc giải quyết nhiệm vụ lần này, vì vậy mà anh ta đi cùng suốt cuộc hành trình. “Philip đúng là vương tử của Thụy Điển sao?”

“Đúng vậy.” Lệ Khuynh Thành nói. Nàng mở chiếc laptop là vật tùy thân đem theo bên mình ra, sau đó viết tên tiếng anh của vương tử Philip lên google, thì lập tức hiện ra vô số trang có liên quan đến thông tin về vương tử Philip, có một số trang còn có cả ảnh của vương tử Philip khi tham gia các hoạt động này nọ nữa. “Tôi và Tần Lạc đã tiếp xúc qua với anh ta, đó đúng là anh ta.”

“Không ngờ đó lại là vương tử.....” Trương Bác cười nói tiếp: “Chúng ta đem trả lại chai rượu vang hiệu Chateau Margaux cho người ta, liệu có bất lịch sự quá không nhỉ?”

“Cái này thì có gì chứ? Lạt mềm buộc chặt, vờ tha để bắt thật mà. Những người đàn ông như thế thì có người phụ nữ nào mà họ không chiếm đoạt được cơ chứ? Nếu bọn họ chỉ mới chủ động một chút thôi mà mình đã nghe theo rồi thì họ cũng sẽ không cảm thấy gì là đáng quý cả. Hành vi này của Lệ tiểu thư mới có thể khuấy động nổi sự ham muốn được chinh phục của bọn họ...” Triệu Tử Long cười ha ha nói.

“Ồ? Tổng giám đốc Triệu có kinh nghiệm quá nhỉ?” Lệ Khuynh Thành tỉm tỉm cười nói.

“Đúng vậy. Những hiểu biết nông cạn này được rút ra từ cái giá của ba lần ly hôn đó. Cung cấp cho các đồng bào nam tham khảo.” Triệu Tử Long cười khổ nói. Hắn đúng là có ba lần hôn nhân đều thất bại, giờ đây một mình một bóng ung dung sống qua ngày không ràng buộc đến ai.

“Tiếng nói của hoàng tộc Thụy Điển ở liên minh châu Âu cũng có trọng lượng. Nếu vương tử Philip sẵn lòng đứng ra giúp đỡ thì việc này có thể sẽ thành__Bây giờ, việc chúng ta cần phải làm, đó là phải biết nắm bắt thời cơ như anh ta đã nói.” Vũ Dũng Tú nhìn Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Chắc hẳn Lệ tiểu thư đã có kế hoạch rồi phải không?”

“Tôi chẳng qua chỉ là đưa ra sáng kiến, còn về phần làm thế nào thì đều do anh ấy hết.” Lệ Khuynh Thành chỉ vào Tần Lạc đang ngồi ở ghế tựu chẩn châm cứu cho bệnh nhân nói.

“Sau khi xem qua video của anh ấy ở Hàn Quốc, thì tôi rất tin tưởng vào anh ấy.” Triệu Tử Long cười lớn nói.

“Tôi cũng vậy.” Trương Bác lên tiếng phụ họa theo.

Hôm nay Tần Lạc mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, quần đen, áo trong cũng màu đen, thậm chí đến cả đôi giày vải đi dưới chân cũng là màu đen nốt. Một mái tóc đen, một con ngươi đen, một hàm răng đen__tất nhiên, điều này là không có rồi. Mặc dù hắn ngồi trên chiếc ghế tựa, nhưng lưng hắn thẳng tắp, hai mắt chăm chú, chuyên tâm, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn giống như một người trung y đẹp trai, anh tuấn, tài ba vậy.

Cảnh tượng này mà rơi vào mắt những cô nữ sinh bé nhỏ, thì bọn họ sẽ đưa hai tay ra ôm lấy ngực, hai mắt sáng lấp lánh, rồi miệng lẩm bà lẩm bẩm như bị yểm bùa vậy: “Hoàng tử hắc mã, hoàng tử hắc mã.....Anh ấy là hoàng tử hắc mã của mình.”

Người đàn ông khi chăm chú làm việc là người đàn ông đẹp trai nhất. Câu nói này dùng trên người của Tần Lạc là chuẩn xác nhất.

Cái kiểu cách mà có thể thao túng cái sống và cái chết của người khác một cách thoải mái như thế, thuốc vào là bệnh khỏi thì quả thật là khó mà làm cho phụ nữ phải chối từ.

Lúc này hắn đang điều trị cho một người phụ nữ trung niên khoảng chừng hơn năm mươi tuổi bị bệnh phong thấp đã nhiều năm nay, cứ mỗi lần trở trời là lại đau nhức vô cùng. Trung dược, tây dược bà ta đều uống qua không ít, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.

Những bệnh khác thì có lẽ Tần Lạc cần phải suy nghĩ đôi chút, nhưng đối với loại bệnh có tính chất ngoan cố như phong thấp này thì lại chẳng có gì gọi là khó khăn đối với Tần Lạc cả.

Năm phút ‘thiêu sơn hỏa’(hay còn gọi là châm nóng, châm bổ, là một thủ pháp châm cứu thời cổ đại, dùng để trị liệu hàn chứng) trừ khử hàn độc trong người bà ta, sau đó lại khai cho bà một thang thuốc bắc dùng để làm ấm cơ thể. Đợi đến khi bà ta uống hết chỗ thuốc này thì cơ thể sẽ được khôi phục lại như thường.

“Thưa bác, thuốc này một ngày dùng hai lần, sáng một lần, tối một lần. Phải uống thuốc đúng giờ, trong thời gian uống thuốc thì phải kiêng những đồ ăn tanh, cay.” Tần Lạc mỉm cười dặn dò người bệnh. Gặp những đồng bào bị bệnh như thế này ở nước ngoài, tự sâu thẳm đáy lòng, hắn vô cùng hy vọng có thể trị khỏi bệnh cho bọn họ.

“Cảm ơn. Cảm ơn thần y.” Bà ta cầm lấy tay Tần Lạc, cảm kích nói: “Nói gì thì nói, đồng bào chúng ta vẫn là tốt nhất. Mấy người có thể đến đây, tôi thực sự vô cùng vui sướng__”

Sau khi tiễn người phụ nữ trung niên không ngớt lời cảm ơn này đi, thì lão Uông bước tới nói với Tần Lạc: “Tần tiên sinh, mười người trong danh sách khám bệnh ngày hôm nay đã đủ rồi. Hay là....hay là....cậu nghỉ ngơi một lát đi?”

“Bên ngoài còn bao nhiêu người nữa?” Tần Lạc hỏi.

“Gần một vạn người. Suốt dọc khu phố đều chật ních người rồi.” Lão Uông cười khổ. “Vốn dĩ cũng không nhiều người đến như vậy đâu, nhưng vì hôm qua sau khi điều trị xong mười người rồi, cậu lại chọn thêm hơn hai mươi người ở phía sau nữa để điều trị tiếp, nên....”

“Tin này vừa được truyền đi, thì số người đến ngày hôm nay đã nhiều gấp bội lần của những ngày trước. Không những thế, vừa rồi tôi cũng để ý thấy bên ngoài còn có không ít người Pháp và người da đen nữa.....Bọn họ cũng muốn đến đây tìm vận may, xem xem có thể đến phiên họ được không. Vì dù gì thì mấy ngày trước cậu trị khỏi cho hết người này đến người khác, danh tiếng đã sớm được truyền đi khắp nơi rồi. Hơn nữa mấy ngày này, những tờ báo Pháp còn không ngừng đưa tin về hoạt động khám chữa bệnh từ thiện này của cậu....”

Tần Lạc gật gật đầu, nói: “Người càng đông càng tốt.”

“Người đông thì đúng là tốt thật, nhưng....Thế này thì làm sao có thể trị hết được đây?” Lão Uông lo lắng nhìn ra hàng người dài lê thê ở bên ngoài nói.

“Có thể khám được cho bao nhiêu người thì khám cho bây nhiêu người vậy.” Tần Lạc lấy khăn lau đi chỗ mồ hôi trên chán rồi nói: “Gọi người bệnh tiếp theo vào đi.”

“Ài_chờ một chút.” Lão Uông nói. “Nếu cứ thế này thì mai có khi số người lên đến cả mười vạn cũng chưa biết chừng.”

Tần Lạc chỉ cười mà không nói gì.

Muốn có thu hoạch thì tất nhiên phải bỏ công sức ra. Trung y gặp nạn, thì cũng nên có người đứng ra làm chút gì cho nó chứ.

Nếu đợi đến khi hết thời hạn quy định, thì tất cả trung y dược đều sẽ bị thị trường châu Âu bài trừ hết, nếu mà như thế thì những người hành nghề này hối hận cũng không kịp.

Cơ hội, chỉ có một lần này mà thôi.

Người bệnh thứ mười một bước vào, đó là một người da đen. Những lời anh ta nói, Tần Lạc không hiểu một câu nào, đến cả việc anh ta dùng tay ra hiệu, Tần Lạc cũng không hiểu, nhưng, có một điều mà Tần Lạc biết hơn ai hết, đó là anh ta biết khám bệnh.

Không cần đến phiên dịch, hắn chỉ giúp người da đen kia bắt mạch, thì biết ngay bệnh nhân mắc phải chứng viêm dạ dày trầm trọng. Không cần đến châm cứu, cũng không cần xoa bóp, chỉ cần khai một phương thuốc là có thể giải quyết được vấn đề của anh ta.

Tiếp đó, lão Uông lại gọi người bệnh thứ mười hai vào.......

Người thứ mười bốn......

Ngườ thứ mười lăm......

Người thứ ba mươi sáu......

....................

Khám bệnh thì không khiến người ta phải mệt mỏi cho lắm, nhưng, liên tiếp châm cứu thì hết sức hao tổn sức lực. Tần Lạc không dám dùng trên người của bất kỳ người bệnh nào, hầu hết hắn đều dùng mà ông vua châm cứu, sư phụ Vương Tư Thân của hắn dạy cho.

Nhưng lại hao phí quá nhiều thời gian, dùng quá nhiều lần làm cho hắn cảm thấy bị mất sức. Toàn bộ sức lực trong người như bị hút sạch. Giờ đây, ngồi ở đó chỉ có một cái vỏ bọc như cái xác không hồn mà thôi.

Hắn vẫn ngồi thẳng lưng, nhưng không làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, kiên quyết như khi trước nữa. Nhìn hắn bây giờ yếu ớt vô cùng, tựa như chỉ cần đẩn nhẹ một cái là đổ ngay ra vậy.

“Người tiếp theo.” Tần Lạc thều thào nói.

Lão Uông thấy sắc mặt của Tần Lạc trắng như một tờ giấy, trán không ngừng toát mồ hôi hột, vừa mới lau xong lại đổ ào ào như suối, không khác gì bệnh trạng của bệnh hư thận trầm trọng, liền khuyên nhủ: “Tần tiên sinh, bên ngoài vẫn còn hơn một vạn người......Hiện giờ vẫn không ngừng có người đổ xô đến. Hôm nay......hay là dừng lại ở đây đi. Cậu cũng không trụ được thêm nữa rồi.”

“Không sao đâu. Tôi cũng là bác sỹ. Thân thể của tôi ra sao tôi biết chứ.” Tần Lạc cười nói tiếp: “Vẫn còn có thể chữa được cho năm người nữa, nếu đó không phải là những bệnh quá phiền phức.”

“Nhưng.....Cậu đã thế này rồi.” Lão Uông không muốn gọi thêm ai vào nữa.

Lệ Khuynh Thành cũng bước đến bên Tần Lạc, thấy hắn mồ hôi dầm dề, liền vắt khô chiếc khăn mặt rồi lau cho hắn, cười nói: “Cậu nhóc ngốc nghếch, hôm nay đến đây là được rồi. Chỉ là diễn vở kịch thôi mà, làm gì mà phải nhập tâm đến thế chứ?”

Tần Lạc lắc lắc đầu, nói: “Diễn kịch thì cũng phải đặt cả tình cảm của mình vào bên trong chứ. Nếu không....thì làm sao người ta có thể cảm nhận được cơ chứ?”

Lệ Khuynh Thành hơi sững sờ, nói: “Ít nhất thì cũng phải nghỉ một lúc rồi lại bắt đầu từ đầu chứ?”

“Không thể nghỉ được.” Tần Lạc lắc đầu một cách cố chấp. “Một khi mà dừng lại thì anh sẽ không dậy nổi đâu. Mau gọi người tiếp theo vào đi.”

Lão Uông nhìn Lệ Khuynh Thành, thấy nàng gật đầu với mình, thì ông ta lại chạy ra gọi người tiếp theo vào bên trong.

Qủa nhiên, sau khi Tần Lạc chẩn trị cho năm người bệnh xong, thì thân thể hắn mềm nhũn, lả hết cả người như một người bị bại liệt dựa vào ghế.

Hắn đúng là không còn chút sức lực nào nữa.

“Đỡ anh ấy dậy.” Lệ Khuynh Thành nói.

Lão Uông và Lệ Khuynh Thành mỗi người một bên dìu đỡ Tần Lạc dậy. Hai chân Tần Lạc không thể đứng vững được nữa, toàn bộ trọng lượng của cơ thể đều đặt hết lên người của hai người.

“Đi ra ngoài.” Lệ Khuynh Thành nói.

Thế là hai người đỡ Tần Lạc bước ra bên ngoài cửa của tiệm thuốc trung y dược Uông Thị.

Ba người bọn họ vừa xuất hiện, thì không khí ồn ào náo nhiệt bên ngoài bỗng dưng biến mất, đột nhiên trở nên yên lặng khác thường.

Thật kỳ diệu làm sao, cả khu phố người Hoa đều im phăng phắc, tựa như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy vậy. Cả cái dãy phố dài đen nghịt toàn người là người, vậy mà không một ai mở miệng, đến cả tiếng ho khan cũng không có. Tiếng còi xe inh ỏi từ xa vọng lại, nghe chói tai đến lạ kỳ.

Mọi người giờ đây chỉ chăm chăm nhìn vào hắn, nhìn chăm chú vào thần y trẻ tuổi được một nam một nữ dìu đỡ kia.

Ánh mắt của Tần Lạc lướt qua một lượt đám người bệnh này, những đồng bào bị vận mệnh ép buộc mà trở thành fans ruột của hắn. Hắn muốn lên tiếng nói đôi lời, nhưng đôi môi chỉ hơi run lên một chút mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đúng vậy. Hắn mất sức rồi. Đến một chút sức lực để thốt ra hơi cũng không có nữa.

Lệ Khuynh Thành thầm cảm thấy lo lắng. Nghĩ bụng, tên này biểu diễn hơi thái quá rồi đấy.

Nếu hắn không nói câu nào, thì phần diễn phía trước kia không phải là đã bị lãng phí một cách vô ích rồi sao? Nếu mà như thế thì vở kịch này quả không hoàn mỹ chút nào.