Chương 503: Ngày mai anh hãy làm hàng một chút!

Thấy không khí có phần căng thẳng, gã mập Weist đứng ra làm hòa, nói: “Ngài thị trưởng, xin ngài đừng nóng giận, chúng tôi không hề có ác ý gì cả.”

“Tôi cũng chẳng có ác ý gì cả, chỉ là có lòng muốn nhắc nhở vậy thôi.” Bertrand vẫn chưa thấy hả hết cơn giận trong lòng. Chẳng lẽ mấy tên thương nhân này thấy mình có tiền là có thể thao túng hết thảy mọi việc hay sao? Bao gồm cả lòng tự tôn và sự tự do của người khác?

“Không cần phải gọi điện thông báo trước cho chúng tôi đâu. Ngài thị trưởng có quyền lợi kết giao với bất kỳ ai mà ngài muốn.” Anairs nói.

Thấy điệu bộ giải thích một cách nghiêm túc của ông ta mà hai người đi cùng là ông Weist và Antwan tức muốn bóp chết ông ta ngay bây giờ. Một tên ngu ngốc như vậy sao có thể ngồi được vào cái ghế phó tổng tài của Novonodisk cơ chứ?

Người tên Weist cười hề hề nói: “Ngài thị trưởng, từ trước đến giờ chúng ta vẫn là những người bạn vô cùng mật thiết với nhau, và cũng là những chiến hữu vào sinh ra tử với nhau. Thế nhưng, gần đây chúng tôi nghe được một số tin tức không được tốt lắm Nghe nói có mấy người Trung Quốc đến Paris, hiện giờ đang hoạt động ở khắp nơi muốn có một địa vị hợp pháp của trung y dược ở đất châu Âu này Ngài cũng biết đấy, lần trước để cho ra việc ngăn cấm cái điều lệ này, thì chúng tôi đã phải thông qua cả nửa năm bàn bạc mới có được sự thống nhất. Nếu bây giờ có người muốn hủy bỏ điều lệ này đi, thì những nỗ lực của chúng ta có phải đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?”

Bertrand đốt một điếu thuốc lên rồi rít một hơi, nhưng vẫn im lặng không nói câu gì.

Giờ đây người cảm thấy khó xử nhất vẫn là ông ấy.

Một mặt thì ông đã đáp ứng lời thỉnh cầu của vương tử Philip, trước mắt sẽ nới lỏng việc kiểm soát và cưỡng chế trung y dược ở Paris, còn một mặt thì ông lại đồng ý với những lời của mấy người này nói, ông bắt buộc phải thể hiện thiện chí của mình với những tập đoàn tài chính nắm giữ phiếu bầu trong tay mình này.

Antwan thấy Bertrand do dự không thôi thì cười nói: “Ngài thị trưởng, ngài nên hiểu rằng, chúng ta đều đang đi cùng trên một chiếc thuyền. Những thứ của chúng tôi thì cũng có nghĩa là của ngài. Những năm trở lại đây chúng tôi đã hết lòng hết sức ủng hộ ngài thị trưởng. Mấy hôm trước tôi đi thăm cha tôi, ông ấy còn nói với tôi rằng__ năng lực của ngài Bertrand đủ để có thể lên làm tổng thống nước Pháp, nếu để ông ấy tiếp tục làm thị trưởng thành phố Paris thì bất công cho ông ấy quá. Vào ngày tuyển cử năm sau, chúng tôi nhất định sẽ bỏ phiếu bầu trong tay mình cho ngài Bertrand.”

“Ha ha, đúng vậy đó. Tôi cũng nghĩ như vậy.” Weist cười hề hề nói. “Nhưng nếu ngài Bertrand muốn lên làm tổng thống, thì trước tiên ngài phải đảm bảo lợi ích cho những doanh nhân như chúng tôi trên cả nước ta chứ, nếu không thì những phiếu bầu của chúng tôi không phải đã bị lãng phí một cách vô ích rồi sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi có thể đưa một người lên làm tổng thống, thì cũng có thể lôi được người đó trên cái ghế đó xuống.” Anairs nói.

Sắc mặt của Bertrand sa sầm xuống, ánh mắt sắc lạnh của ông nhìn chằm chằm vào Anairs. Nhưng người đàn ông có nước da ngăm ngăm sẫm màu này lại coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ông ta đưa mắt nhìn ra xung quanh, như thể câu nói đầy uy hiếp vừa rồi không phải là được thốt ra từ miệng của ông ta vậy.

“Ha ha, ngài thị trưởng, xin ngài đừng để ý làm gì, ngài Anairs vẫn thường làm cho người ta....phải ngạc nhiên như thế đó.” Weist lại một lần nữa đứng ra hòa giải không khí căng thẳng đang diễn ra ở đây. “Có điều, ý của ông ấy cũng rất rõ ràng mạch lạc. Chúng tôi muốn ủng hộ một vị tổng thống có thể đảm bảo được lợi ích cho các doanh nhân như chúng tôi, chứ không phải là một vị tổng thống lo mất mặt với hoàng tử mà dẫn thêm một con sói tham lam độc ác nữa vào bên trong.”

“Đây cũng là mục đích mà chúng tôi đến đây lần này.” Antwan nhâm nhi tách cà phê trong tay mình, cười nói.

“Không ai được động đến miếng pho mát béo bở trong tay chúng ta.” Anairs bổ sung thêm.

Bertrand dập điếu thuốc trong tay mình vào chiếc gạt tàn rồi nói: “Ý của các ông, tôi đã hiểu đến tám mươi phần trăm rồi.”

“Vậy thì, quyết định của ngài thị trưởng thế nào đây?” Weist hỏi.

“Tôi cũng nghĩ như các ngài vậy thôi_Châu Âu là châu Âu của người châu Âu, đúng là chẳng cần thiết phải dẫn thêm một con sói vào bên trong cướp hết lương thực làm gì.” Bertrand đan hai bàn tay vào với nhau, trầm giọng nói.

“Ngài thị trưởng quả nhiên anh minh, sáng suốt hơn người.” Weist hài lòng nói. “Châu Âu là châu Âu của người châu Âu, còn châu Á....thì cũng là châu Á của người châu Âu.”

“Ngài thị trưởng, tôi thay mặt cha tôi hỏi thăm ngài. Tôi nghĩ là, vào ngày bầu cử năm sau, cha tôi nhất định sẽ đứng ra hò hét giúp ngài.” Antwan cũng cười nói.

“Ngài thị trưởng đây nhất định sẽ là một tổng thống tốt.” Anairs cũng tỏ lòng tán thưởng tự đáy lòng mình.

Bertrand cũng mỉm cười đáp lễ, tuy vậy trong lòng lại trở nên nặng trĩu.



Theo tin tức mới nhất của giới truyền thông Pháp và nhà báo nổi tiếng Maxis phân tích tin tức giật gân ‘không chữa bệnh cho người Pháp và chó’, chính vì vậy mà dân chúng Pháp cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao thần y Trung Quốc lại không chữa bệnh cho người Pháp.

Bọn họ hiểu được hành vi của Tần Lạc, và tỏ thái độ đồng tình với việc bọn họ bị đối xử bất công bằng như vậy. Phố người Hoa giờ cũng không còn cảnh nhiều thanh niên Pháp nẹt pô rồ ga dọc ngang phá hoại như trước nữa.

Hôm nay, Tần Lạc vẫn đến bệnh viện Uông Thị Trung Y để chẩn đoán bệnh cho người dân nơi đây, số người bệnh đến đây ngày càng tăng lên, Tần Lạc cuối cùng cũng không thể nào nhẫn tâm hơn được nữa, dù sao thì ngọn lửa giận đó cũng đã được thắp lên và cũng đã được dập tắt. Chính vì vậy mà sau khi chữa trị cho mười người theo quy định xong, hắn lại chọn thêm hơn hai mươi người bệnh tình nghiêm trọng nữa ra tiến hành trị liệu, cứ như vậy cho đến khi mệt mỏi rã rời rồi thì Tần Lạc mới được mấy người Lệ Khuynh Thành và Trương Bác khuyên hắn quay về nghỉ ngơi lấy sức.

Trong căn phòng tại khách sạn, Tần Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trong bồn tắm hưởng thụ cảm giác thoải mái sau một ngày làm việc mệt mỏi. Còn Lệ Khuynh Thành lúc này ngồi bên cạnh đang cầm một chiếc khăn tắm có tác dụng bài trừ độc tố ra ngoài trà lên người hắn để khử độc.

Lệ Khuynh Thành mặc một bộ đồ công sở màu bạc, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ trắng toát, khi nàng cúi người xuống nhặt bình sữa tắm chẳng may rơi xuống dưới sàn tắm, thì Tần Lạc đã vô tình trông thấy chiếc quần chíp màu đen vô cùng khêu gợi của nàng lấp ló ở bên dưới.

Trên cổ của Lệ Khuynh thành còn buộc một chiếc khăn màu vàng sữa trông nàng nhanh nhẹn tự tin lạ thường. Nhưng chân nàng lại mang một đôi dép vải màu trắng của khách sạn, đứng nép bên bồn tắm làm công tác kỳ cọ.

“Em có thể đi thay bộ khác, hay khoác chiếc khăn tắm lên cũng được .” Tần Lạc lên tiếng đề nghị. “Nếu như thế thì sẽ đỡ làm ướt hết đồ trên người em.”

“Đàn ông các anh dùng thủ đoạn này đi lừa mấy cô bé mười mấy tuổi thuần khiết vô tri nghe còn được, chứ đối với một người phụ nữ chính thống thì chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu em mà đổi thành chiếc khăn tắm thì đúng là quần áo của em không thể ướt được, nhưng e rằng người em sẽ ướt hết ấy chứ, phải không nhỉ?”

_” Đôi khi Tần Lạc cảm thấy người phụ nữ này quả là đáng ghét. Chẳng lẽ nàng không biết rằng nàng cứ vạch trần ý đồ của một người đàn ông một cách trắng trợn như thế thì chẳng khác gì tát trực tiếp vào mặt người ta hay sao?

Có một vị tiền bối từng nói, người phụ nữ có trí tuệ, thông minh hơn người, nếu không phải là làm nhân tình, thì sẽ đi làm ni cô. Tần Lạc đôi lúc hy vọng Lệ Khuynh Thành ngốc một chút thì tốt hơn.

Thấy Tần Lạc không nói gì, Lệ Khuynh Thành cười nói: “Khi nào em muốn anh lừa em thì anh mới lừa được em. Khi nào em không muốn anh lừa em, thì anh cứ ngoan ngoãn mà chờ đợi đi nhé!”

Tay nàng mò mẫm trong đống bọt xà phòng một lúc, sau đó nắm chặt lấy cu cậu cứng ngắc dài như khẩu súng của Tần Lạc, hung hăng nói: “Nếu anh còn nghĩ ngợi lung tung nữa, cẩn thận em cắt cái của quý này của anh xuống làm tiêu bản đó.”

Tần Lạc đau quá, vội vàng kêu lên: “Anh đâu có nghĩ gì lung tung đâu__Em hiểu lầm anh rồi. Anh đâu có ý đó đâu.”

Lệ Khuynh Thành bỏ tay ra khỏi bảo bối của Tần Lạc rồi nói: “Không nghĩ gì lung tung thì tốt. Bà cô đã tự tay tắm cho anh, thì anh nên thỏa mãn đi là vừa.”

“Anh rất thỏa mãn rồi.” Tần Lạc cười nhìn còn khó coi hơn là khóc.

Bạn có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này không? Một người phụ nữ không khác gì một con yêu tinh đòi bằng được vào bên trong giúp bạn kỳ cọ, mát xa, bạn chỉ có thể nhìn mà không được động đến, nhưng tất nhiên, nàng có thể nhìn bạn, mà lại có thể sờ bạn nữa......

Mỗi lần ngón tay của Lệ Khuynh Thành động vào người của Tần Lạc, thì hắn lại rùng mình lên một cái. Đó không phải là niềm vui của sự phấn khích, mà là sự trốn tránh một cách đau khổ.

Nàng có thể không coi người là người, nhưng không thể không coi đàn ông là đàn ông được.

Reng reng......

Tiếng chuông cửa từ bên ngoài vọng vào.

“Có khách đến.” Tần Lạc nói.

“Anh rất muốn em đi ra ngoài phải không?” Lệ Khuynh Thành cười nói.

“Không.” Tần Lạc vội vàng phủ nhận.

“Thật sao? Thế thì em không ra mở cửa nữa.” Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Nếu không có ai ra mở cửa thì họ sẽ tự khắc rời đi thôi. Dù gì thì chúng ta cũng chẳng có bạn bè gì ở cái đất Paris này, còn nếu là mấy người Trương Bác tìm mình, thì họ sẽ gọi điện liên lạc trước....”

“Hay cứ ra mở cửa đi xem sao.” Tần Lạc khuyên nhủ. “Có thể là có chuyện gì gấp thì sao.”

Lệ Khuynh Thành cũng chỉ là đùa Tần Lạc mà thôi, sau khi nghe thấy hắn nói vậy thì không khỏi phì cười, tiếp đó nàng vớ lấy chiếc khăn tắm lau khô nước đọng trên tay mình, sau đó thay đôi guốc đen cao gót ở cửa phòng tắm vào rồi mới ra mở cửa.

Quần áo trên người được nàng giữ gìn nguyên vẹn, kín kẽ, vì vậy mà cho dù đột nhiên có khách đến thì họ cũng không hoài nghi hai người làm chuyện gì mờ ám với nhau.

Đứng ở bên ngoài cửa là Carlise, người thân cận nhất bên mình của vương tử Philip.

Ông ta mặc một chiếc áo vest cánh én màu đen, mái tóc màu bạc được chải gọn gàng, đứng thẳng lưng ở đó nói với Lệ Khuynh Thành: “Lệ tiểu thư, vương tử điện hạ bảo tôi đến đưa cho cô một bức thư.”

Vừa nói, ông ta vừa lấy trong người ra một tấm thiệp được gấp xếp lại.

“Cảm ơn ông.” Lệ Khuynh Thành cười nói. Nàng rất thích kiểu cách, lễ nghi cổ điển chứa chút khí phách cung đình của Carlise. Kiểu cách đó làm cho người ta cảm thấy mình được đối phương hết sức tôn trọng, trong lòng thoải mái vô cùng.

“Không cần khách khí.” Carlise hơi cúi người chào Lệ Khuynh Thành, rồi đem theo hai người tùy tùng rời đi.

Lúc này, trong phòng bên khẽ vang lên tiếng cài khóa. Đến cả chiếc khe nhỏ bé nhất cũng bị bịt kín cả lại để không cho người ngoài có cơ hội để nhìn trộm.

Lệ Khuynh Thành đóng cửa phòng lại rồi mở tấm thiệp mà vương tử Philip gửi đến, hàng chữ tiếng trung ở bên trong được viết bằng một chiếc bút máy màu đen: Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ gió đông (thời cơ).

Mặc dù chữ viết không được ngay ngắn cho lắm, cũng không được gọi là mỹ quan, nhưng từ nét chữ, Lệ Khuynh Thành có thể nhìn ra được, từng nét bút đều được người viết viết ra một cách cẩn thận. Đây không phải là thuê người khác viết, mà là vương tử tự tay mình viết ra.

Lệ Khuynh Thành đẩn cửa phòng tắm ra, đứng trước cửa phòng nói: “Philip đã tìm đến thị trưởng thành phố Paris nói chuyện rồi. Ngày mai anh cần phải phát huy tài năng biểu diễn thiên bẩm của mình rồi đấy.”

“Biểu diễn? Đó là tình cảm chân thành được bộc lộ ra, sao có thể nói là biểu diễn được cơ chứ?” Tần Lạc có phần bất mãn nói.

“Được rồi.” Lệ Khuynh Thành đành chịu thua nói: “Ngày mai anh làm hàng một chút vậy!”

“................”