Chương 443: Hỏi tội!

Vương Cửu Cửu quen thuộc đi trước dẫn đường, có vẻ nàng đã tới đây rất nhiều lần. Tần Lạc theo sát phía sau Vương Cửu Cửu, hắn không ngừng quan sát đánh giá tình hình xung quanh. Ninh Toái Toái chăm chú đi theo sau Tần Lạc, giống như nàng sợ mình sẽ lạc đường vậy.

Xem ra Lôi Diệu Dương rất sợ người đàn ông họ "Hoàng" kia. Hắn ta một mực sợ bóng sợ gió, lẽo đẽo đi sau cùng, rất nhiều lần hắn ta ngập ngừng đứng lại không dám bước tiếp, Vương Cửu Cửu quay đầu trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta mới lại khó nhọc lê bước theo sau.

Đây là một ngôi biệt thự thấp, bí mật. Nói ngôi biệt thự này bí mật là vì nó núp sau một số toà nhà cao tầng. Hơn nữa phía trước nó có hòn non bộ và một rừng cây che lấp. Nếu như không có người quen dẫn đường, Tần Lạc không thể nào biết có chỗ này.

Nói ngôi biệt thự này thấp là vì nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài thì nó không có gì khác biệt so với các ngôi biệt thự khác, giống nhau về độ cao, giống nhau về màu sắc. Hình thức kiến trúc hoàn toàn giống nhau.

Thế nhưng Tần Lạc phát hiện ra có sự khác biệt so với những ngôi biệt thự bình thường khác. Bốn xung quanh ngôi biệt thự được canh phòng cẩn mật hơn. Không biết có phải là do Vương Cửu Cửu dẫn đường hay không mà những người ẩn trong bóng tối không xuất hiện ngăn cản. Mặt khác khi bước vào cầu thang, Tần Lạc phát hiện ra bên trong cũng bài trí xa hoa hơn khá nhiều so với ngôi biệt thự Lăng Tiếu đang ở.

"Phòng nào?" Vương Cửu Cửu dừng lại ở hành lang hỏi.

"Phía đông" Lôi Diệu Dương chỉ vào một căn phòng phía đông, khẽ nói.

Vương Cửu Cửu khinh thường liếc nhìn Lôi Diệu Dương một cái rồi nàng bước tới căn phòng đó.

Gã đàn ông này thật đúng là gã đầu heo. Chẳng lẽ gã không biết một khi đã phản bội thì phải phản bội triệt để sao? Một khi cứ rụt rè sợ hãi như vậy, chênh vênh giữa dòng sẽ bị cả hai bên ghét bỏ, không thu được kết quả tốt.

Không cần gõ cửa vì cánh cửa căn phòng cuối hành lang ở phía đông mở rộng. Hiển nhiên người trong phòng đã biết có khách tới thăm.

Bốn gã vệ sĩ áo đen bị Tần Lạc hạ gục đứng trước cửa, mắt nhìn mũi, như là không nhìn thấy Tần Lạc. Có lẽ bọn chúng đã mang tin tức Vương Cửu Cửu và Tần Lạc sẽ tới thăm thông báo trước.

"Tiểu công chúa Cửu Cửu, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp ra" Một người đàn ông dáng người cao gầy như bộ xương đứng nghênh đón ở cửa, vẻ mặt tươi cười, tâm lạnh nói.

"Ha ha, đến tuổi trưởng thành cũng không tệ lắm. Đúng là bông hoa của quân đội của chúng ta" Gã đàn ông mập mạp đang ngồi gặm đùi dê ở ghế nói vẻ châm chọc.

"Thái Liên, Trịnh Tồn Cảnh. Hanh Cáp nhị tướng các người ở đây thì nhất định Thái Tử cũng ở đây. Anh ta đâu?" Vương Cửu Cửu đưa mắt nhìn khắp phòng khách một lượt, ở trong này không có nhân vật nàng muốn gặp.

"Thái Tử biết có khách quý tới thăm nên đã đi tắm rửa, thay quần áo. Thái Tử sẽ nhanh chóng ra ngoài đãi khách" Trịnh Tồn Cảnh cười ha hả nói: "Vào đây Cửu Cửu, vào uống trà. Mấy người này là bạn bè của cô sao?"

Vương Cửu Cửu chỉ vào Ninh Toái Toái nói: "Đây là Ninh Toái Toái, con gái của Ninh Trí Viễn".

Nàng lại chỉ vào Tần Lạc và Lôi Diệu Dương nói: "Hai người này chắc cũng không xa lạ với các vị, phải không?"

"Ha ha. Thật sự rất lạ mắt, vẫn cần phải phiền Cửu cửu giới thiệu một chút" Trịnh Tồn Cảnh cười nói. Bởi vì gương mặt dài của gã không có thịt nên ai nhìn thấy cũng cảm giác cực kỳ âm trầm.

Vương Cửu Cửu biết gã nói như vậy là muốn chối bỏ trách nhiệm bèn nói: "Đây là Tần Lạc, anh ấy là bạn rất thân của tôi. Còn vị này … là anh họ của tôi, Lôi Diệu Dương".

"A, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu" Trịnh Tồn Cảnh chìa tay ra, gã có ý muốn bắt tay với Tần Lạc. Tần Lạc một mực để tay phía sau, hắn không có ý bắt tay với Trịnh Tồn Cảnh. Trịnh Tồn Cảnh chưa bao giờ bị rơi vào cảnh mất mặt như vậy, mắt gã loé hung quang rồi nhanh chóng trở lại bình thường rồi gã quay sang bên kia bắt tay với Lôi Diệu Dương. Gã còn cố ý vỗ vỗ ba cái vào lưng Lôi Diệu Dương, giống như một hành động thân mật mà cũng như để cảnh cáo.

Vương Cửu Cửu chép miệng nhìn cánh cửa phòng trong nói: "Thái Tử tắm rửa thay quần áo cần bao nhiêu thời gian?"

"Nếu các người không đợi được thì ngày mai hãy tới" Trình Tồn Cảnh cười gằn nói.

"Không sao, vừa vặn hôm nay tôi có thời gian" Vương Cửu Cửu từ chối.

Két…

Cánh cửa phòng trong bị đẩy ra, một người trông giống như Vương tử trong truyền thuyết đi ra.

Mái tóc mềm mại, bồng bềnh, gương mặt tuấn tú, thoát tục, ánh mắt nhìn mỉm cười, trong suốt, đôi môi mỏng bàng bạc hơi cong lên một cách tao nhã của người có học. Một chiếc áo sơ mi trắng, một bộ véc đen, một đôi giày tay mũi nhọn màu đen. Thoạt nhìn thì đó là một người tràn đầy sinh lực, khí phách bất phàm.

Người đàn ông như này khi đứng ở bất kỳ chỗ nào sẽ là tiêu điểm của đám đông, anh ta mỉm cười nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Cửu Cửu, cần gặp tôi gấp vậy sao?"

"Đúng vậy Thái Tử, khi anh vẫn chưa đi ra, bọn họ liên tiếp thúc giục, hình như sợ anh không ra thì phải?" Gã mập Thái Liên cười ha hả nói.

"Thái Liên, câm cái miệng thối của ông lại" Hiển nhiên Vương Cửu Cửu không có hảo cảm với gã mập đó. nàng quay đầu trừng mắt nhìn và mắng không chút khách khí.

Gã mập Thái Liên nổi giận, gã đập cái đĩa trong tay xuống mặt bàn, phẫn nộ nói: "Vương Cửu Cửu, cô tự coi mình là công chúa thật sao? Người khác sợ cô chứ bản thân tôi không coi cô vào mắt".

"Những lời này tôi cũng đang định nói với ông. Miệng của ông đã đủ thối vì vậy nên nói ít đi. Mỗi lần nghe ông nói đều ngửi thấy mùi vị của dê cừu" Vương Cửu Cửu chanh chua nói một cách cay độc. Vì Thái Liên thích nhất là ăn thịt dê. Trong toàn bộ thịt của con dê, gã thích ăn nhất là đùi dê vì vậy khi gã nói chuyện không khỏi thở ra chút mùi vị nhiễm cái đó.

"Vương Cửu Cửu, con mẹ nó, ngươi…".

"Thái Liên" Thái Tử quát lên.

Thái Liên nghi ngờ nhìn Thái Tử, gã không hiểu Thái Tử muốn nói gì.

"Ông làm dơ bẩn tấm thảm của tôi" Thái Tử chỉ vào bàn chân của Thái Liên. Lúc trước gã tức giận đập mạnh cái đĩa nên cái đùi dê bắn lên rơi xuống tấm thảm đắt tiền, làm trên tấm thảm có dính một ít mỡ.

Thái Liên không dám tiếp tục đấu võ mồm với Vương Cửu Cửu nữa, gã vội vàng cúi xuống thu nhặt miếng đùi dê và mảnh đĩa vỡ.

"Tìm tôi có chuyện gì không?" Thái Tử nhìn gương mặt xinh đẹp của Vương Cửu Cửu, nhẹ nhàng hỏi. Hai năm không gặp nhau con nhóc trong mắt mấy người anh ta trước kia bây giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân vô cùng quyến rũ.

Ừ, cũng không tệ lắm.

"Một người bạn của tôi rất muốn gặp anh" Vương Cửu Cửu chỉ vào Tần Lạc ở phía sau nói.

"Hả? Tôi cũng rất vinh hạnh được quen biết bạn bè của Cửu Cửu" Thái Tử chìa tay với Tần Lạc.

"Chúng ta có oán thù với nhau không?" Tần Lạc cười hỏi, hắn vẫn không đưa bàn tay quý giá của mình ra.

Đương nhiên Thái Tử hụt hẫng thu tay về nói: "Tôi không hiểu ý của anh".

Tần Lạc chỉ vào mấy vệ sĩ áo đen đứng ở cửa nói: "Chẳng lẽ bọn họ không nói với anh là bọn họ vừa mới ra ngoài đánh nhau sao?"

'Thật vậy sao?" Thái Tử ra vẻ kinh ngạc nhìn mấy gã vệ sĩ: "Lúc nãy tôi đang tắm nên tôi không rõ lắm đã xảy ra những chuyện gì. Thế nào, bọn họ gây tổn thương cho ai sao?"

"Không có" Tần Lạc lắc đầu. "Bọn họ chỉ bị đánh như mấy con chó chết. Không biết chủ của bọn họ có đau lòng không?"

"Cho dù là chó sống hay chó chết thì vẫn chỉ là chó. Chó vì chủ nhân của mình mà làm mấy chuyện, đó là đạo lý đương nhiên. Chủ có gì mà phải đau lòng đây?"

"Mất mắt mà không khó chịu sao? Vốn đặt rất nhiều kỳ vọng vào bọn họ nhưng cuối cùng lại không ngờ bọn họ chỉ là lũ bị thịt".

Bốn gã vệ sĩ áo đen tức giận tới mức run bắn cả người thế nhưng một khi chủ nhân chưa ra lệnh, bọn họ tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chân kim phải qua hoả luyện. Có lẽ chủ nhân của bọn họ cũng muốn đẩy bọn họ ra đào luyện một phen để xam bọn họ là chân kim hay là sắt vụn".

"Vậy nhất định kết quả sẽ làm anh rất thất vọng, đúng không?"

"Tôi? Vì sao tôi phải thất vọng?" Thái Tử nhìn Tần Lạc hỏi.

Cả hai người đàn ông cùng có gương mặt nhu hoà, tuấn tú, làn da cùng tái nhợt nhưng sạch. Nụ cười châm biếm, ánh mắt xấu hổ cùng độ cong của khoé miệng cũng tương tự như nhau.

Bọn họ đang đứng đối mặt với nhau trên một đường thẳng tắp. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, giống như một cặp anh em song sinh tuấn tú vậy.

"Không phải anh sai bọn họ làm sao?"

"Mặc dù tôi vừa mới nói "Vinh hạnh" nhưng xin thứ cho tôi mạo phạm. Tôi thực sự không biết anh là ai" Những lời này của Thái Tử cực kỳ cay nghiệt, kiêu ngạo.

Ý của Thái Tử là trong mắt anh ta, anh ta không biết hạng người nhỏ bé như Tần Lạc là ai, anh ta cũng không có động cơ để làm chuyện này.

"Lôi Diệu Dương" Vương Cửu Cửu lôi người anh họ xa đang trốn ở sau lưng ra nói: "Hãy nói cho mọi người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh…" Ánh mắt của Lôi Diệu Dương vừa tiếp xúc với ánh mắt của Thái Tử, hắn ta lập tức ậm ừ không dám nói.

Vương Cửu Cửu thầm tức giận, nàng nghiêm mặt nói: "Lôi Diệu Dương, anh hẳn phải hiểu rõ lập trương của mình, còn nữa anh đã phản bội anh ta. Anh hãy nghĩ xem anh ta có tha cho anh không?"

Lôi Diệu Dương thầm nghĩ quả thực bản thân mình đã là một tên phản bội. Thái Tử nhất định sẽ không tha thứ cho hắn. Nếu bây giờ hắn cũng đắc tội với Đại tiểu thư của Vương gia vậy thì hắn chỉ còn một con đường chết.

Lôi Diệu Dương cắn răng chỉ Thái Tử nói: "Là anh ta sai anh đi tìm Tần Lạc gây chuyện. Anh ta còn nói nếu như anh không thể đánh Tần Lạc thì hãy làm Tần Lạc đánh cho anh một trận. Tất cả những việc anh làm đều do Thái Tử sai bảo".

"Anh còn gì để nói nữa không?" Vương Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào Thái Tử nói: "Tần Lạc và anh có oán thù gì?"

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì" Thái Tử nhún vai trả lời. "Muốn gán tội cho người khác thì lo gì không có cách? Cô dẫn theo anh họ cùng với bạn thân của mình tới chỗ tôi hỏi tội. Anh họ của cô nói tôi sai đi gây chuyện với người bạn thân này của cô. Chẳng lẽ anh ta không có đầu óc sao? Tôi bảo anh ta làm cái gì anh ta cũng làm sao? Tôi bảo anh ta quỳ trên mặt đất làm chó sủa, anh ta có làm không?"

Nụ cười trên gương mặt Thái Tử đột nhiên biến mất thay vào đó là vẻ ngạo mạn, lạnh lùng: "Vương Cửu Cửu, nói gì thì nói tất cả đều do người nhà các người nói ra hết. Chẳng lẽ các người thật sự nghĩ rằng tiếng nói của Vương gia các người ở Yến Kinh này cũng có trọng lượng sao?"

Ánh mắt của Thái Tử nhìn Tần Lạc, một lần nữa đối chọi không khoan nhượng nói ánh mắt Tần Lạc và nói: "Mày dẫn theo một đám người tới đây là để ức hiếp người khác sao?"