Chương 442: Anh họ!

Anh họ?

"Anh họ? Tần Lạc sửng sốt quay người hỏi. Thế giới này quả quá nhỏ bé. Cái gã đàn ông vô sỉ gặp trên máy bay hoá ra lại là anh em bà con với Vương Cửu Cửu.

"Dạ" Vương Cửu Cửu gật đầu trả lời. Một bên là người đang ông nàng yêu thích, một bên là người anh họ thân thích trong gia tộc. Tuy Lôi Diệu Dương này không thuộc dòng chính của Vương gia, hơn nữa còn là người không được người trong Vương gia yêu mến nhưng khi gặp anh ta trong tình cảnh này thì nàng vẫn có chút khó xử. "Anh ấy là con trai của cậu em".

Vương gia là một thế lực lớn, người đông thế mạnh, thanh thế to lớn. Vương gia rất có ảnh hưởng trong giới quân đội. Đây cũng chính là nguyên nhân Vương Cửu Cửu được người ta gọi là "tiểu công chúa".

Lôi Diệu Dương có quan hệ họ hàng với bên họ của Trương Nghi Y. Cha của Lôi Diệu Dương có quan hệ anh em họ với Trương Nghi Y. Nếu như ở nông thôn, cái loại mối quan hệ họ hàng kiểu như bà cô bẩy đời, bà ngoại tám đời đó gần như không quá quan trọng. Nếu bình thường hai nhà gặp nhau cũng chưa chắc đã chào hỏi nhau.

Thế nhưng khi một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời ( giống như Giả phủ trong Hồng Lâu Mộng, lão tổ tông cũng chưa chắc đã nhớ hết hình dáng thân thích của mình nhưng ngày nào cũng có người tự giới thiệu là họ hàng tới cầu xin chuyện gì đó)

Đương nhiên Lôi Diệu Dương cũng có chút bản lĩnh, chẳng qua hắn ta không lọt vào mắt thần của Vương gia mà thôi. Hắn ta chính là loại người nếu một khi bước vào cũng không ai chủ động lên tiếng đuổi hắn đi.

Ít nhất Vương Cửu Cửu cũng coi như cũng hiểu biết về con người Lôi Diệu Dương. Mấy ngày trước đó Lôi Diệu Dương còn lấy cớ là tới thăm cô họ, mặt dầy ở lại ăn cơm ở Vương gia nên coi như Vương Cửu Cửu cũng biết mặt hắn ta.

"Vậy hả?" Tần Lạc xấu hổ dậm chân, hắn giải thích: "Anh ta mắng tôi. Tôi mắng lại. Anh ta cho người đánh tôi. Tôi mới đánh lại".

Vương Cửu Cửu cười gật đầu. Nàng hiểu rõ tính tình Tần Lạc. Nếu như không ai trêu chọc hắn, hắn không bao giờ muốn dính vào bất kỳ chuyện gì. Nếu có ai chọc hắn, hắn nhất định làm người đó sống dở chết dở.

Từ tình cảnh trước mắt mà thấy Tần Lạc nhất định không thiệt hại gì. Đương nhiên nếu Tần Lạc bị ảnh hưởng gì, cô học sinh Vương Cửu Cửu này sẽ không bình tĩnh như vậy.

"Tại sao mọi người lại làm náo loạn như vậy? Đây là chỗ mà các người có thể gây chuyện mà không bị chú ý sao?" Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu hỏi. Từ lúc xuất hiện tới giờ nàng cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Lôi Diệu Dương đang nằm rên rỉ trên mặt đất.

Mặc dù âm thanh rên rỉ của hắn ta rất có nghề. Âm thanh không lớn, nhưng cũng rất nặng nề đủ để làm người khác có cảm giác hắn ta bị thương rất nặng, cũng làm người ta có cảm giác hắn ta vì danh dự của người đàn ông mà không muốn phát ra tiếng kêu rên. Thế nhưng những thứ đó có liên quan gì tới Vương Cửu Cửu? Chỉ cần Tần Lạc đứng trước mặt nàng thì ánh mắt của nàng vĩnh viễn chỉ tập trung vào một nơi. Những người khác nàng chỉ mong cho chết đi.

Tần Lạc kể lại nguyên do của sự việc lại một lần. Từ lầm xảy ra xung đột trên máy bay tới cả chuyện Lôi Diệu Dương đột nhiên xuất hiện chửi móc.

Sau khi Vương Cửu Cửu chăm chú nghe qua sự việc, hàng mi dài của nàng chớp chớp, nàng trầm ngâm suy tư hồi lâu sau đó nàng đi tới chỗ Lôi Diệu Dương đang nằm, ngồi xổm cạnh hắn ta.

Nàng mặc một chiếc T-shirt cổ hình chữ V bó sát người, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ rất vừa vặn. Nàng mặc một chiếc quần sooc da đen, đi một đôi bốt màu đen gây cho người khác một ảm giác gợi cảm mê người.

Xem ra lần ra ngoài này nàng đã mất rất nhiều công sức chải chuốt.

"Anh họ, anh có sao không?" Vương Cửu Cửu hỏi vẻ quan tâm. Nàng mở túi sách tay của mình lấy ra một tấm khăn ướt, chu đáo đặt vào tay Lôi Diệu Dương: "Anh hãy lau đi. Miệng anh đang chảy máu, để người khác nhìn thấy cảnh này thì rất mất mặt".

"Ôi…" Lôi Diệu Dương muốn bò dậy nhưng hắn ta lại xít xoa kêu lên đau đớn: "Cửu Cửu, sao em lại tới chỗ này? Cô cô có khoẻ không?"

Nhìn anh kìa, có thể nói rất giống đứa trẻ vậy, bị người ta đánh thành như vậy mà câu nói đầu tiên lại quan tâm hỏi thăm sức khoẻ người khác.

"Ừ, mẹ em vẫn khoẻ. Mẹ em nói hãy bảo anh tới gặp mẹ" Vương Cửu Cửu cố nín cười, ra vẻ nghiêm túc nói.

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ lần trước Lôi Diệu Dương tới nhà thăm, khi anh ta ra về. Trương Nghi Y điên cuồng ăn hai hộp kem và mắng: "Ta còn tưởng rằng bản thân mình hay nói dông dài, không ngờ hôm nay còn gặp một thanh niên còn lảm nhảm nhiều hơn cả mình. Con nói đi, tại sao nó có thể lảm nhảm nhiều câu hỏi như vậy? Cô cô, gần đây sức khoẻ của cô thế nào? Cô cô, sáng nay cô cô ăn gì ạ? Cô cô, bữa sáng cô cô có ăn bánh quẩy rán dầu thực vật không ạ? Dầu phộng hay dầu đậu nành ạ? Cô cô, bánh quẩy này rất ngon. Oa, mịa sau này không cho nó bước vào cửa Vương gia chúng ta nữa. Phải là người như con rể của ta mới tốt, khi tới đây nói chuyện cũng xấu hổ, vừa nói một chút đã đỏ mặt".

Vương Cửu Cửu chỉ có ý muốn mời hắn ta, còn về việc đón tiếp hắn ta như thế nào đó là chuyện của Trương Nghi Y. Đối với Vương Cửu Cửu mà nói việc thưởng thức những lời nhận xét của Trương Nghi Y về con người cũng là một trong những chuyện vô cùng thú vị.

"Thật vậy sao? Cô cô mời anh tới hả?" Lôi Diệu Dương kích động nói. "Hôm nay anh phải tới vấn an cô cô".

Nhưng bất chợt hắn ta nghĩ ra gì đó, hắn ôm mặt, đổi giọng nói: "Thôi mấy ngày nữa anh mới tới. Bây giờ hình dáng anh thế này, đến làm cô cô sợ, không đến thì lại làm cô cô lo lắng".

Vương Cửu Cửu thầm nghĩ Trương Nghi Y mẹ nàng là loại người không có lương tâm, chỉ có quỷ mới lo lắng cho anh ta.

Nàng gật đầu nhìn Lôi Diệu Dương bị đánh méo cả mồm nói: "Vậy cũng được, dù sao cũng không cần gấp. Mẹ em rất ít khi đi ra ngoài, chỉ thường ở lỳ Yến Kinh, khi nào anh rảnh rỗi thì tới thăm mẹ em. À, đúng rồi, mấy người đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại ẩu đả ở đây?"

"Thật ra cũng không có chuyện gì, cũng chỉ vì phụ nữ mà xảy ra xung đột nhỏ nhặt" Lôi Diệu Dương ngượng ngùng nói: "Không ngờ Tần Lạc lại là bạn bè của em, đúng là nước lũ ngập miếu Long Vương, người nhà lại đánh người nhà".

Vương Cửu Cửu gật đầu chỉ vào bốn vệ sĩ áo đen cũng vừa mới đứng dậy hỏi: "Bọn họ là ai vậy?"

Lôi Diệu Dương thầm kinh hãi, hắn vội cười giả lả nói: "Bọn họ là bạn bè của anh, cùng tới đây với anh. Bọn họ thấy anh bị đánh nên mới ra tay trợ giúp anh, không ngờ bạn của em quá lợi hại. Không ngờ anh ta trông gầy còm vậy mà năm người đàn ông bọn anh vẫn không phải là đối thủ. Anh ta học công phu ở đâu vậy?"

"Thật vậy sao? Lôi đại thiếu đã rơi vào tình cảnh ra ngoài phải có bốn vệ sĩ hộ tống từ khi nào vậy hả?" Vương Cửu Cửu cười nói.

"Cái này… Cửu Cửu, đây là bạn bè của anh".

"Thật vậy sao? Anh có biết tên của mấy người bạn này không?"

"Biết chứ. Lôi Đạt này, Chuy Tử, Thạch Đầu và cả Lão Hổ nữa. Bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Bọn anh chỉ thích gọi biệt hiệu của bọn họ" Lôi Diệu Dương nói.

"Vậy anh hãy lén cho em biết ai là Lôi Đạt, ai là Chung Tử sau đó em bảo bọn họ đứng ra ngoài. Nếu không thì anh hãy đưa giấy chứng nhận ccủa bọn họ cho em xem" Vương Cửu Cửu thông minh tuyệt luận. Chút mẹo vặt vãnh này sao có thể lừa gạt được nàng đây?

"… em họ. Thật ra bọn anh mới quen biết nhau chưa lâu. Bản thân anh cũng không biết liệu anh có nhận lầm hay không" Lôi Diệu Dương giải thích. Hắn ta thật sự không ngờ người em họ của mình thoạt nhìn hắn cứ nghĩ khá vô tâm lại bất ngờ hỏi những câu hỏi có tính toán như vậy làm hắn ta nhất thời cứng họng không thể trả lời.

Lôi Diệu Dương hắn nào biết tên của bốn gã vệ sĩ này là gì? Bốn gã này là hắn ta mượn dùng tạm mà thôi. Lôi Diệu Dương hắn ra ngoài lần nay được xử dụng bốn gã vệ sĩ này nhưng hắn lại không dùng được bốn gã này. Bây giờ nhìn lại hắn ta lại thấy thân thủ của bốn gã này cũng chẳng có gì đặc biệt, còn không bằng người của công ty vệ sĩ cử tới.

"Anh họ, chúng ta là người một nhà. Anh đừng có tiếp tục lừa gạt em. Em không thích cái cảm giác bị lừa gạt" Vương Cửu Cửu nhìn mặt Lôi Diệu Dương, nàng chân thành nói: "Hãy nói cho em biết là ai đã sai anh làm?"

Lôi Diệu Dương muốn cười nhưng một khi cười thì lại ảnh hưởng tới miệng hắn, hắn ta đau đến run cả người nói: "Em họ, em muốn nói tới ai vậy? Đây chỉ là xung đột nhỏ nhặt giữa anh và anh ta. Không phải anh ta cũng đã nói với em rồi sao? Khi ở trên máy bay bọn anh đã biết nhau rồi, làm gì có ai sai khiến chứ? Chuyện nhỏ mà. Nếu chúng ta đã là người một nhà thì thôi cứ bỏ qua đi nha. Hơn nữa anh cũng quá liều lĩnh, trận đòn này cũng coi như anh bị giáo huấn một trận".

Lôi Diệu Dương ngẩng mặt nhìn Tần Lạc nói: "Người anh em, thân thủ rất hay. Chúng ta, những người sinh trưởng trong gia đình quân nhân rất bội phục những người có thân thủ tốt. Chừng nào cậu rảnh tôi sẽ mời cậu uống trà".

Tần Lạc cười, không nói gì.

Tần Lạc nhận ra Vương Cửu Cửu đã phát hiện ra đầu mối gì đó. Trong khi đó gã Lôi Diệu Dương không quan tâm tới hiềm khích khi trước, nói lấy lòng, rõ ràng là muốn nói lảng sang chuyện khác để Vương Cửu Cửu không truy cứu chuyện này nữa.

"Xem ra anh không muốn nói, đúng không?" Vương Cửu Cửu biến sắc, giọng nói của nàng không hề ôn nhu, không tỏ vẻ quan tâm, không hề nhỏ nhẹ mà là một giọng nói lạnh như băng.

Trở mặt chính là môn học đầu tiên mà những người như nàng phải học trước tiên.

"Em họ, thật sự không có mà" Lôi Diệu Dương đau khổ nói: "Nếu thực đã có thì anh đã sớm nói cho em biết".

"Xem ra em phải gọi điện cho cậu. Một khi cậu biết chuyện này, không biết cậu có đánh gãy chân anh hay không. Yên tâm đi, em sẽ đề nghị cậu đánh gãy chân anh" Vương Cửu Cửu nói, nàng rút điện thoại di động trong túi ra.

"Anh nói" Lôi Diệu Dương lấy tay đè cái túi của Vương Cửu Cửu.

"Ừ, rất tốt. như vậy chúng ta mới là người một nhà. Chúng ta cần phải đồng lòng đối phó với người ngoài. Làm gì có đạo lý người trong nhà gây sự với nhau?" Vương Cửu Cửu gật đầu mỉm cười: "Thế nhưng dù anh không nói ra em vẫn có thể đoán được. Ngay khi anh quay về từ Hàn Quốc, anh đã vội vã chạy tới Lan Đình, chứng minh ở đây có người anh rất coi trọng.

Lôi Diệu Dương không thừa nhận thế những điều đó cũng đồng nghĩa như không phủ nhận.

Vương Cửu Cửu 'ồ' lên một tiếng rồi nàng nhìn Tần Lạc nói: "Đi nào, em dẫn anh đi làm quen với một người bạn. Anh ta nhất định cũng muốn gặp anh, nếu không anh ta đã không tặng anh đại lễ này du chưa quen biết".

Tần Lạc cười gật đầu nói: "Anh rất vinh hạnh. Một khi đi vào địa bàn của ông chủ, đáng lẽ phải lên tiếng chào hỏi mới đúng".