Chương 426: Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường (Trung)

Ở Trung Quốc khi đi mua sắm, bỏ ra mấy vạn tệ cũng đã là một lượng tiền rất lớn. Khi đi tới Hàn Quốc, bạn không ngần ngại, không chút ngượng ngùng, báo trước cho người khác biết đã vất ra ngay một trăm ba mươi triệu.

Một trăm ba mươi triệu ư?

Mễ Tử AN nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh cũng muốn mua cái máy quay đĩa đó hử?"

"Đúng vậy. Mua về để thưởng thức. Tôi đã yêu thích âm nhạc của Đặng Lệ Quân". Tần Lạc cười nói. "Hãy mau ra giá giúp tôi. Tôi không biết nói tiếng Hàn nếu không tự tôi đã ra giá".

Tần Lạc vẫn chưa từng biết tới cảm giác thống khoái hào hùng khi trong đám người có người hô to: Tôi ra giá một trăm ba mươi triệu.

Mễ Tử An gật đầu đồng ý, nàng hô mấy từ.

Nàng vừa hô lên, ánh mắt của mọi người trong cuộc đấu giá đổ dồn lên người Tần lạc.

Ở Hàn Quốc này vẫn còn có người dám ra mặt tranh cướp đồ vật với Lee Chengming sao?

Lee Chengming quay nhìn Tần Lạc nói: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn tặng đồ vật này cho An An".

"Tôi cũng muốn tặng vật này cho An An". Tần Lạc nói.

Mí mắt Lee Chengming khẽ nhếch, rồi hai mắt hơi nheo lại, anh ta nói: "Anh cũng muốn mua tặng cho cô ấy".

Tần Lạc cười khoát tay nói: "Đúng vậy thế nhưng anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè bình thường".

"Quan hệ bạn bè bình thường sao?" Lee Chengming hỏi.

"Đúng vậy, quan hệ bạn bè bình thường". Tần Lạc trả lời.

Lee chengming gật đầu, anh ta giơ tay ra hiệu một con số cho người trợ thủ phía sau, người trợ thủ hiểu ý liền lớn tiếng xướng lên một con số.

"Cái gì vậy? Anh ra giá bao nhiêu?" Tần Lạc hỏi.

"Hai trăm triệu". Mễ Tử An nói.

"Vậy hãy ra giá ba trăm triệu giúp tôi". Tần Lạc nói.

"Tần Lạc, anh không cần tranh chấp với anh ta".

"Không phải tôi tranh chấp với anh ta. Tôi chỉ đang muốn làm chút gì đó cho những người đáng thương đó. Mỗi hi nhớ tới những đứa trẻ không có cơm ăn, không có sách đọc, không có quần áo mặc trong lòng tôi rất buồn rầu. Hãy ra giá ba trăm triệu giúp tôi. Dừng lo lắng, tôi có tiền". Tần lạc nói mà sắc mặt hắn như ở ngày tận thế vậy.

Sau khi suy nghĩ một lát Tần Lạc lo lắng hỏi lại: "Anh ta ra giá hai trăm triệu tiền Hàn à?

Nếu như anh ta hô hai trăm triệu tệ Trung Quốc hay hai triệu $ thì bản thân hắn sẽ từ bỏ

"Đúng vậy".

"Vậy tốt rồi. Hãy ra giá ba trăm triệu giúp tôi".

Mễ Tử An liếc nhìn Lee Chengming một cái rồi nàng nhanh chóng ra giá ba trăm triệu hộ Tần Lạc.

Lee Chengming mỉm cười với Mễ Tử An, tỏ vẻ bản thân mình cũng chẳng hề gì, anh ta lại ra hiệu cho trợ thủ của mình.

"Bao nhiêu vậy?" Tần Lạc hỏi. Bây giờ hắn mới cảm thấy việc không thể trực tiếp giao tiếp với người khác là một chuyện đáng bực mình nhất.

"Năm trăm triệu". Mễ Tử An nói. "Anh ta đã trả giá năm trăm triệu".

"Sáu trăm triệu". Tần Lạc khẳng định.

"Tần Lạc, chúng ta".

"Hãy ra giá sáu trăm triệu giúp tôi". Tần Lạc nói. "Tôi khó có cơ hội hiến máu lần đầu tiên, chị không thể ngăn cản được tôi".

Dù Mễ Tử An không hiểu rõ vì sao Tần lạc phải cạnh tranh cùng với Lee Chengming nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của hắn nàng đành phải lên tiếng báo giá một lần nữa.

"Tám trăm triệu". Lần này tự bản thân Lee chengming ra giá, hơn nữa có vẻ như anh ta muốn để Tần Lạc có thể nghe được nên đã cố tình nói bằng tiếng Trung Quốc.

"Chín trăm triệu". Tần Lạc cũng hô lên bằng tiếng Trung Quốc.

Đột nhiên Tần Lạc hiểu ra một đạo lý, người có thế lực chỉ cần nói ra điều bản thân muốn nói còn nói ra người khác nghe có hiểu hay không thì là chuyện của người đó.

Cũng giống như Lee Chengming vậy, anh ta không kiêng kỵ gì khi nói bằng tiếng Trung Quốc bởi vì anh ta biết các thuộc hạ của mình sẽ hiểu anh ta muốn nói gì, dù nghe không hiểu cũng phải nghĩ cách để hiểu.

Phiên dịch là chuyện của bọn họ, hắn căn bản không cần lo lắng tới vấn đề ngôn ngữ.

"Một tỷ". Lee Chengming nhìn Tần Lạc nói: "Anh vẫn muốn tiếp tục cạnh tranh sao? Tôi đã nói rồi tôi nhất định phải mua được vật này".

"Tôi cũng nhất định phải mua được nó". Tần Lạc nghiêm túc nói. "Bây giờ tôi ra giá một tỷ chín trăm triệu tiền Hàn".

Người phụ trách đấu giá dịch lại lời Tần Lạc sang tiếng Hàn, lập tức mọi người trong buổi tiệc xôn xao hẳn lên.

Chỉ là một cái máy quay đĩa thôi mà cũng đáng giá một tỷ chín trăm triệu tiền Hàn sao? Mặc dù khoản tiền lớn này đổi ra đô la thì cũng chỉ được mấy trăm vạn.

Hơn nữa người này không còn muốn sống sao? Chẳng lẽ anh ta không nhận ra Lee công tử ở vào tình thế bắt buộc phải mua cái máy quay đĩa này sao?

Không ít người đã hiểu ra sự cạnh tranh của hai người tuổi trẻ này có chút hờn giận trong đó. Nếu không làm gì có khả năng dẫn tới cục diện giằng co tới mức này.

Thế nhưng người thanh niên mặc trường bào này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Anh ta có con bài tẩy nào nữa không?

Ánh mắt sáng quắc của Lee Chengming nhìn thẳng vào Tần Lạc.

Tần Lạc dũng cảm đối mặt với anh ta, không chút nhượng bộ.

Cả hiện trường chỉ còn đọng lại hào khí.

Người phụ trách đấu giá trên bàn chủ tọa thậm chí không hô giá nữa, lại càng không dám lên tiếng thúc dục, ông ta dè dặt đứng ở đó, hoàn toàn trông không giống như một người bán đấu giá chuyên nghiệp nhiều kinh nghiệm, ngược lại trông ông ta giống như một đứa trẻ lần đầu lên diễn thuyết nhưng lại quên mất bài nói chuyện của mình.

"Trên đời này chưa từng có ai dám tranh đấu với tôi. ANh chính là người đầu tiên". Lee Chengming đột nhiên nở một nụ cười sắc nhọn, âm trầm.

"tôi rất vinh hạnh".

"Anh rất đặc biệt". Lee Chengming nói. "Tôi không cần biết chủ ý của anh là cái gì nhưng tôi đã nói rồi tôi nhất định phải có cái máy quay đĩa này. Tôi sẽ không bao giờ buông tha".

"Thật vậy sao? Đến lượt anh ra giá. Nếu như anh từ bỏ thì nó sẽ là của tôi". Tần Lạc cười thúc giục.

"Hai tỷ". Lee Chengming lớn tiếng hô lên.

"Hai tỷ? Lee Chengming tiên sinh ra giá hai tỷ. Còn có ai ra giá cao hơn không? Hai tỷ lần thứ nhất. Hai tỷ lần thứ hai".

Người phụ trách đấu giá nhìn chằm chằm vào Tần lạc, ông ta chỉ sợ Tần Lạc lại hô lên một giá cao hơn.

Lee chengming nhếch miệng nhìn Tần lạc, ánh mắt khiêu khích.

Mễ Tử An nhìn Tần lạc, bàn tay nhỏ bé của nàng không tự chủ được nắm tay hắn, khẽ kéo chéo áo của hắn, có ý bảo hắn hãy từ bỏ cuộc cạnh tranh này.

Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, tất cả cùng chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc của hắn.

Tần Lạc làm ra vẻ khó xử.

Tần lạc chần chừ một lát rồi hắn nhún vai nói với Lee Chengming: "Quân tử không đoạt vật của người khác. Tôi thấy anh thực sự yêu thích chiếc máy quay đĩa này vậy tôi nhường nó cho anh. Tôi từ bỏ".

"Hai tỷ lần thứ ba, thành giá. Lee Chengming tiên sinh đã mua chiếc máy quay đĩa này. Xin mời mọi người hãy vỗ tay vì nhiệt tâm của anh ấy. Người bán đấu giá gõ tiếng búa cuối cùng mà căng thẳng toát mồ hôi hột.

Rào rào.

Mọi người trong bữa tiệc vỗ tay như sấm.

"Chúc mừng". Tần Lạc cười nói với Lee Chengming.

"mặc dù giá cả hơi đắt một chút". Gương mặt của Lee Chengming ngập tràn thâm tình, anh ta nói với Mễ Tử An: "Nhưng tôi đã thực hiện lời hứa của tôi với em".

"Đúng vậy. Chính vì tôi muốn khảo nghiệm anh nên mới cố tình cạnh tranh với anh. Bây giờ xem ra anh đã vượt qua lần khảo nghiệm thứ nhất của tôi". Tần lạc đứng cạnh thả ngựa sau pháo.

Suýt chút nữa Mễ Tử An cười phá lên.

Con người này thật sự không biết xấu hổ là gì, câu như vậy mà cũng nói ra được.

Lúc trước đã cạnh tranh quyết liệt với người ta, hắn đã biết hắn Lee Chengming nhất định phải có được vật đấu giá này, anh ta đã phải nâng giá tới hai tỷ tiền Hàn mới chịu buông tha bây giờ lại còn nói là vì muốn khảo nghiệm người ta.

"Thật vậy sao?" Lee Chengming nhìn Tần Lạc nói: "Liệu tôi có cần phải nói cám ơn với anh không?"

"Sao lại khách khí vậy? Tôi và anh mới quen đã thân, không cần để chuyện này trong lòng làm gì".

"Tôi sẽ ghi tạc trong lòng". Lee Chengming như hiểu được tất cả tâm tư của Tần Lạc, anh ta cười nói.

"Tôi cảm thấy rất vinh hạnh". Tần Lạc hiểu rõ ý tứ của Lee Chengming, hắn gật đầu không chút e ngại.

Lúc này trợ thủ của Lee Chengming đã đưa chiếc máy quay đĩa mà anh ta đã bỏ ra hai tỷ để mua.

Lee Chengming nhẹ nhàng vuốt ve chiếc máy quay đĩa và nói: "Tuy Đặng tiểu thư đã sớm đi về cõi tiên nhưng khi nhìn thấy đồ của cô ấy thì cũng coi như tưởng nhớ tới cô ấy. An An, bảo vật này tôi cố ý mua tặng em. xin em hãy nhận lấy".

"Lee Chengming, vật này rất quý giá". Mễ Tử An từ chối. Cái máy quay đĩa này vốn không đắt giá đến như vậy nhưng bởi vì sự đọ sức của hai người đàn ông mà thoáng một cái nó đã nâng giá trị lên gấp cả trăm lần.

Lee Chengming cười nói: "Tôi đã nói là mua tặng cho em, không phải bởi giá cả của nó mà vì ý nghĩa tồn tại của nó. Nếu không tôi đã tặng em trang sức hay châu báu là được".

"Đúng vậy, An An, cứ nhận lấy đi. Đây cũng là ý tốt của Lý tiên sinh". Tần Lạc ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.

Mễ Tử An liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi nàng gọi chị Tinh tới giúp nàng nhận quà tặng quý giá đó.

Chị Tinh lo lắng liếc nhìn Tần Lạc, ngay khi bước tới vẫn còn nháy mắt ra hiệu cho hắn nhưng vì có Lý Thừa Minh ở bên cạnh nên cô ta không tiện nói nhiều. Cô ta chỉ hy vọng cái gã ngu xuẩn đó có thể biết khó mà lui bước, đừng làm ra những chuyện ngu ngốc nữa.

"Đi thôi. Chúng ta hãy đi uống chút gì". Lee chengming nói.

"Tôi còn muốn mua một vật". Mễ Tử An nói.

Lee Chengming biết ngôi sao này không dễ thay đổi, anh ta liền gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi chỉ vào vật đấu giá thứ hai nói: "Bộ đồ sứ này cũng hay lắm. Em cứ ra giá cạnh tranh, tất cả phí tổn ngày hôm nay cứ tính cho tôi".

Lee Chengming lại quay sang nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh là bạn bè của An An, là khách quý từ xa tới. Tất cả những phí tổn của anh cũng sẽ do tôi gánh chịu. Nếu như anh thích đồ vật nào anh cứ việc ra giá mua".

Anh ta làm như vậy một mặt để lấy lòng Mễ Tử An , một mặt cũng muốn chứng tỏ tiềm lực hùng hậu của mình. Điều cuối cùng cũng là muốn áp chế một phần nhuệ khí của Tần Lạc.

Mới rồi Tần Lạc liên tục nâng giá lên quả thực làm anh ta thấy rất khó chịu thế nhưng trong lòng anh ta vẫn phải thừa nhận người đàn ông này vẫn biết điều vì đã chịu từ bỏ vào thời khắc quan trọng nhất.

Nếu đôi lại là một người đàn ông có điều kiện kinh tế lại có khí phách nữa tất nhiên sẽ không bao giờ tiếp nhận sự "hữu nghị" đó.

Một khi anh ta đã nhận thua thì hình ảnh anh ta trong lòng Mễ Tử An sẽ giảm sút không ít.

Nếu như Mễ Tử An là người thông minh, nàng hẳn sẽ biết chính mình sẽ lựa chọn người đàn ông như thế nào.

Nhưng Lee chengming nhanh chóng hối hận vì câu nói kia của mình.

Sau khi Tần Lạc nghe thấy có người nguyện ý chi trả chi phí cho mình, hai mắt hắn sáng bừng lên. Hắn chỉ tay vào bộ đồ sứ màu sắc khá đẹp, thoạt nhìn cũng khá giá trị hô to: "Hai tỷ".

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người như trong giấc mộng.

Có người ở bên cạnh khẽ nhắc nhở hắn: "Tiên sinh, vẫn còn chưa đưa ra giá khởi điểm. Tiên sinh ra giá như vậy không phải là quá cao sao?"

"Không sao. Làm từ thiện mà, tốn kém chút tiền có hề chi". Tần Lạc hào phóng khoát tay, cười nói, ra vẻ như hai tỷ không là gì với hắn.