Chương 425: Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường (Thượng)

Lee Chengming với nụ cười ấm áp trên gương mặt, thân mật cầm tay Tần lạc giống như một đôi bạn thân lâu ngày không gặp nhau. Hành động giả bộ của anh ta khiến những người xung quanh cực kỳ ngạc nhiên, không biết vị khách này đã làm thế nào để công tử Lee gia thay đổi cách nhìn của mình.

không ít người trong buổi dạ tiệc bắt đầu ghé tai nhau thì thào về thân phận của Tần Lạc.

Lee Chengming và Tần Lạc như một đôi dính vào nhau, nhưng Mễ Tử An ở ngay cạnh đó cũng không nghe thấy hai người đang nói gì với nhau.

Thế nhưng nhìn sắc mặt của hai người rất bình thường, không có tâm trạng tức giận hay là phẫn nộ. Chẳng lẽ hai người bọn họ vừa mới gặp nhau mà đã có thể trò chuyện thân mật với nhau ư?

Điều này có thể xảy ra sao?

Trên đường đi Tần Lạc đã sớm nghe được một số chuyện về vị công tử này. Hắn biết anh ta là một người kiêu ngạo, ngang ngược nhất Hàn Quốc, một trong những nhân vật khó có thể dây vào nhất Hàn quốc nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cảm giác này của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Ra oai phủ đầu ư?

Tần Lạc mím môi cười nói: "Yên tâm đi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường".

"Bạn bè bình thường sao?" Lee Chengming hỏi.

"Bạn bè bình thường, chúng tôi vừa mới quen biết không lâu". Tần Lạc giải thích.

"Bạn bè bình thường , hay lắm". Lee Chengming cười ha hả. Anh ta nắm chặt tay Tần Lạc nói: "Nói như vậy chúng ta có thể trở thành những người bạn hoàn toàn không bình thường. Tần Lạc hả? Mặc kệ tên anh là gì, hoan nghênh anh đã tới tham dự buổi dạ tiệc của tôi".

"Cám ơn". Tần Lạc cười gật đầu nói.

Nhìn thấy hai người Tần Lạc nhìn nhau cười sảng khoái, chị Tinh đang đứng ở một góc ngầm quan sát thở dài một hơi nhẹ nhõm. Rất tốt, rất tốt, cuối cùng đã không xảy ra cảnh trình diễn vai võ phụ ngay tại đây. (Vai võ phụ - vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ).

"Hai người nói chuyện gì vậy? Có gì vui vẻ vậy? "Mễ Tử An cười hỏi.

"Tôi rất vui khi quen biết bạn bè của em". Lee Chengming dùng tiếng Trung Quốc nói với Mễ Tử An.

Mễ Tử An quay sang nhìn Tần Lạc, nàng chờ đợi sự xác nhận của hắn.

"Đúng là như vậy". Tần Lạc gật đầu nói.

"Tử An, vậy là không được, sao em có thể nghi ngờ tôi?" Lee Chengming nhìn Mễ Tử An với vẻ mặt sủng ái "Hôm nay tôi đã gọi điện thoại cho em rất nhiều lần nhưng lúc nào em cũng tắt máy. Em có biết tôi lo lắng cho em đến nhường nào không? Nếu như không phải người đại diện của em nói em rất an toàn, chỉ ra ngoài giải quyết chút chuyện riêng thì anh đã điều động cảnh sát đi tìm em".

"Xin lỗi đã để anh phải lo lắng". Mễ Tử An lễ phép nói.

"Em là vị khách tôn quý nhất của anh. Chỉ cần em an toàn là tốt rồi". Trong lúc nói, ánh mắt sáng quắc của Lee Chengming đắm đuối nhìn thẳng vào mắt Mễ Tử An.

Mễ Tử An làm bộ không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta, ánh mắt nàng hướng đi chỗ khác và nói: "HÔm nay có nhiều khách tham dự quá. Thì ra mọi người cũng cực kỳ tận tâm với công việc từ thiện".

"không. Bọn họ không tận tâm, đó chỉ là biểu hiện bề ngoài của bọn họ mà thôi". Lee Chengming nói. "Bởi vì anh đã mời bọn họ, bọn họ không thể không tới".

Mễ Tử An cười không nói gì.

Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên đứng sau Lee Chengming bước tới, ghé sát tai Lee Chengmingh thì thào mấy câu.

Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên đứng sau Lee Chengming bước tới, ghé sát tai Lee Chengming thì thào mấy câu.

Lee Chengming gật đầu, anh ta nhìn Tần Lạc và Mễ Tử An nói: "Buổi dạ tiệc chuẩn bị bắt đầu. Trong buổi tiệc tối nay sẽ có một chương trình đấu giá, trong đó có một bảo vật mà tôi rất thích. Tôi muốn mua nó tặng cho em".

"Không cần khách khí như vậy". Mễ Tử An từ chối.

"Tôi thích em, tôi cũng thích bảo vật đó vì vậy tôi muốn cả hai ở chung với nhau". Lee Chengming nói. "Tử An, em vẫn chưa hiểu tình ái, một khi em hiểu tình ái là gì em sẽ biết nguyện ý nỗ lực vì người yêu thương của mình là một chuyện rất hạnh phúc".

"Thế nhưng".

"Thôi được, tôi phải lên phát biểu mấy câu". Lee Chengming cắt ngang lời Mễ Tử An. Nói xong anh ta cùng với một đám người của mình đi tới bàn chủ tọa của buổi tiệc.

"Anh ta luôn mạnh mẽ như vậy". Mễ Tử An cười gượng gạo nói: "Anh ta không cần biết anh có thích hay không, anh ta đều kín đáo chuyển hết cho anh".

"Chị không thích kiểu mẫu đàn ông như anh ta sao?" Tần Lạc cười hỏi. Có một sự thật trong xã hội là nếu có một người đàn ông nào thường kín đáo tặng cho một người phụ nữ xe sang, nhà cao cấp, những châu báu đắt tiền xa hoa thì người phụ nữ đó sẽ nhanh chóng ngả vào vòng tay giặc.

Những cô gái đó sẽ nói những câu làm cho bão tố càng lúc càng mạnh hơn chứ không phải chán ghét những người đàn ông mạnh mẽ như Mễ Tử An".

"Tôi không thích người khác sắp đặt cuộc sống của tôi, quyết định những gì tôi yêu mến. Tôi thích cái gì tôi sẽ tự mua, những gì tôi không thích, cầm giữ nó chỉ là gánh nặng". Mễ Tử An nói. "Tôi thích một cuộc sống giản đơn".

"Nhưng bây giờ bản thân chị là một ngôi sao nổi tiếng, đối tượng dõi theo của hàng vạn người. Tính cách của chị hoàn toàn khác biệt với con đường đi của chị". Tần Lạc nói.

"không phải anh bây giờ cũng thế sao?" Mễ Tử An phản bác.

Tần Lạc cười gượng. Đúng thế, bản thân hắn trong thâm tâm cũng ưa thích một cuộc sống bình thản, an tĩnh thế nhưng bây giờ hắn lại đi trên con đường đầy chông gai và tranh đấu.

So với những ngôi sao nổi tiếng, liệu có chút thoải mái, thanh nhàn hơn không?

Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, Lee Chengming đã đứng trước bàn chủ tọa của buổi tiệc nhìn những vị khách quý dưới tâm trạng hồ hởi, dạt dào nói mấy câu gì đó.

Gương mặt những vị khách quý tươi cười, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, giống như người thanh niên trên bàn chủ tọa kia là một vị thánh vậy.

"Thân phận người bạn này của chị thực sự không đơn giản". Tần Lạc nhìn dáng vẻ hăng hái của Lee Chengming trên bàn chủ tọa cười nói.

"Cháu nội của Lee Shen, người sáng lập nên kỳ tích Hàn quốc. Lee gia là một gia tộc có thế lực ảnh hưởng nhất Hàn Quốc, các công ty của gia tộc họ Lee chiếm một nửa nền kinh tế Hàn quốc. Có người nói trong hệ thống chính phủ Hàn quốc và cả xã hội đen có đến một nửa là người đến từ Lee gia. Điều này có thể tưởng tượng gia tộc này tiềm ẩn năng lực đến cỡ nào. Anh hãy nhìn xung quanh mà xem, Lee Chengming tổ chức dạ tiệc từ thiện này đã có rất nhiều quan chức chính phủ tới đây cổ vũ".

"Xem ra tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất". Tần Lạc nói. "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa? Nếu hoàn thành thì tôi về trước, chị cứ ở lại đây, được không?"

"Làm gì mà nghiêm trọng như vậy?" Chẳng lẽ anh ta có dũng khí mướn người giết người sao?" Mễ Tử An nói: "Lát nữa có cuộc đấu giá, là một nghệ sĩ có mặt ở đây. Tôi muốn mua một bảo vật nho nhỏ để quyên góp. Giống như Lee Chengming đã nói mặc kệ trong lòng tôi nghĩ thế nào nhưng vì là một người của công chúng tôi nhất định phải làm như vậy. Ngay khi công việc tối nay kết thúc tôi sẽ mời anh đi ăn món Trung Quốc. Tôi biết có một nhà hàng Trung Quốc làm món ăn Hoa Bắc rất chính tông".

Tần lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi , tuy một bát thịt heo hầm cách thủy với miến rất ngon không thể so sánh với tính mạng của mình nhưng tôi luôn là người thích làm những chuyện đại loại như vì hạt vừng mà vứt bỏ quả dưa hấu".

Trên bàn chủ tọa Lee Chengming đã nói xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.

Tiếp theo đó là một ông già có gương mặt hiền lành lên phát biểu.

Mễ Tử An biết Tần Lạc không biết tiếng Hàn, nàng liền chỉ vào ông già đó nói: "Ông ta là hội trưởng Lãng Minh của tổng hội từ thiện Hàn Quốc, nàng liền chỉ vào ông già đó nói: "Ông ta nói cm tạ các vị khách quý đã quang lâm, cảm tạ thiện tâm của mọi người dù chỉ là trong suy nghĩ. Nếu như anh đã tham gia từ ba cuộc dạ tiệc từ thiện anh sẽ thấy trình tự vào lời nói đều giống nhau. Anh chỉ cần phải làm tốt một việc là điền vào một tờ chi phiếu".

"Em không thích từ thiện sao?" Lee Chengming đi tới trước mặt Mễ Tử An cười tủm tỉm hỏi nàng.

"Tôi thích giúp đỡ người khác nhưng tôi không thích cách thức bị người khác ép buộc". Mễ Tử An nói thẳng thừng. "Tôi thích đọc sách nhưng tôi không thích có người cầm một quyển sách tới bảo tôi rằng hôm nay tôi nhất định phải đọc xong quyển sách này. Tôi thích nghe nhạc nhưng tôi cũng không thích người khác bảo tôi chỉ được nghe mỗi âm nhạc của một nghệ sĩ nào đó".

"Tôi biết người nghèo rất khốn khó vì tôi đã từng sống trong nghèo khó. Tôi tình nguyện mang một phần tiền bạc của tôi quyên tặng cho những người cần tiền nhưng đây là chuyện riêng của tôi, tôi không thích khi tôi quyên tặng lại bị người khác chụp ảnh. Tôi không thích khi quyên tặng phải bắt tay với những người làm từ thiện khác. Tôi tin tưởng rằng trên thế giới này cũng rất nhiều người không thích vậy, tôi không thích khoản tiền quyên tặng của tôi bị người lấy ra ganh đua so sánh. Tôi càng không thích vì tôi đứng trên bàn quyên tặng lại bị rất nhiều người xem không quen biết mắng tôi là nhân phẩm thấp kém".

Tần Lạc cười gật đầu, lời nói của Mễ Tử An rất có ý tứ.

Mắt Lee Chengming ánh lên nhìn Mễ Tử An, anh ta nói: "An An, em biết không? Tôi thích em, tôi thích tính cách thẳng thắn này của em, không dối trá, không làm bộ, không làm ra vẻ thanh cao hay thiện lương. Em là một con người sống động chứ không phải là một thể xác xinh đẹp".

Như vậy đây có thể coi là một lời thổ lộ.

"Cám ơn anh đã ca ngợi". Mễ Tử An nói. Buổi đấu giá sắp bắt đầu sao? Tôi cũng phải chuẩn bị mua một bảo vật".

Tần Lạc cười thầm.

Gã này bộc lộ tình cảm của mình, Mễ Tử An nói lảng sang chuyện khác. Đứng trên lập trường của người quan sát, Tần Lạc cảm thấy chuyện thú vị nhất chính là việc một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ.

"Đúng vậy, Sắp bắt đầu". Dường như Lee Chengming không cảm nhận được sự lãnh đạm của Mễ Tử An, anh ta gật đầu nói.

Ngay sau khi Lãng Minh nói xong, cuộc đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu. Vì đây là cuộc đấu giá từ thiện nên phần lớn các vật mang ra đấu giá đều không có giá trị lớn nhưng những người tham gia đấu giá đều mua nó với giá trị vượt gấp trăm, ngàn lần giá trị thực, đây là một hình thức quyên tặng gián tiếp.

Tần Lạc không ngờ vật mang ra đấu giá đầu tiên là một cái máy quay đĩa cũ kỹ hiệu Thượng Hải, trên mặt có một cái loa bằng đồng, phía dưới là một cái hộp nhỏ tỏa ánh sáng mờ mờ. Nó mới xuất hiện khoảng tám mươi năm trước đây nhưng hiện nay đã bị các thiết bị âm thanh công nghệ cao chiếm chỗ.

Tần Lạc cười thầm nghĩ: Cái này có gì đáng giá mà đem đấu giá?

nhưng ánh mắt của Mễ Tử An đứng cạnh Tần Lạc lại sáng lên, nàng hào hứng nhìn chằm chằm vào cái máy quay đĩa đó, dáng vẻ rất thích thú.

"Tôi biết em thích âm nhạc của Đặng Lệ Quân. Đó cũng là âm nhạc mà tôi thích . Tôi rất vất vả mới tìm thấy cái máy quay đĩa mà Đặng Lệ Quân đã từng sử dụng. Tôi nghĩ đây là một vật rất có giá trị".

"Chính tôi sẽ mua cái máy quay đĩa này". Mễ Tử An nói.

"không, nó là của tôi. Không ai có thể mua nó được". Lee Chengming bá đạo nói.

"Giá khởi điểm là bao nhiêu?" Tần Lạc hỏi.

"Năm triệu".

Tần Lạc hoảng sợ hỏi lại: "Đắt như vậy sao?"

"Là năm triệu tiền Hàn". Mễ Tử An nói.

"Năm mươi triệu". Lee Chengming giơ năm ngón tay hô lên một con số.

ANh ta thoáng cái đã tăng giá lên gấp mười lần, hơn nữa khi anh ta ra một cái giá như vậy nhưng người khác đều hiểu tình thế của anh ta nên không ai còn hứng thú cạnh tranh.

Tần Lạc đếm đầu ngón tay tính toán. Một nhân dân tệ Trung Quốc bằng một trăm bảy mươi sáu tiền hàn.

"Chị kêu một trăm ba mươi triệu giúp tôi". Tần Lạc nói.

Tần lạc tiếc nhất là hắn không biết tiếng Hàn, bằng không tự hắn nói lên con số này sẽ rất có uy lực.