Chương 366: Không có khí phách

Tin tức nữ ngôi sao bị thương trong lúc quay phim nhanh chóng được các phương tiện truyền thông đưa lên. Ngay khi mọi người biết tin này, rất nhiều người đã lên mạng tìm những thông tin liên quan tới bỏng. Có rất nhiều ngôi sao khác đã phát biểu, gọi điện thoại chúc phúc, rất nhiều trang mạng cũng đăng bài bình luận về việc này.

Chuyện này thoáng chốc đã trở thành một tin nóng bỏng của toàn xã hội.

Cùng với đó công ty điện ảnh và truyền hình An Đằng không chịu nổi áp lực đã quyết định tổ chức một cuộc họp báo để thông báo cho giới truyền thông và công chúng biết hoàn cảnh bị bỏng và tình hình điều trị cho tới lúc này.

Địa điểm được lựa chọn họp báo là sân của bệnh viện đang điều trị cho bệnh nhân. Thời gian họp báo ấn định lúc sáu giờ tối nhưng chỉ mới bốn giờ chiều địa điểm họp báo đã chật kín các phóng viên.

Ngay sau khi buổi họp báo bắt đầu, Vương Thiết Sinh, giám độc bộ phận quản lý nghệ sĩ của An Đằng, chị Lưu trợ lý cùng với bác sỹ phụ trách điều trị Thôi Vĩnh Minh đi ra nơi họp báo.

Chị Lưu đi trước tiến ra đứng trước microphone nói với mọi người: "Chúng tôi thực sự xin lỗi người bị thương, chúng tôi thực sự không ngờ lại xảy ra chuyện này. Chúng tôi có lỗi khi chưa quan tâm cũng chư có sự bảo vệ tốt hơn cho các nghệ sĩ. Chúng tôi nguyện ý gánh chịu tất cả những lời chỉ trích, hơn nữa chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức phối hợp với bệnh viện trong việc chữa trị cho cô ấy để trả lại cho cô ấy sự xinh đẹp, duyên dáng như trước, tiếp tục đóng phim bình thưòng. Chúng tôi mở cuộc họp báo này ai có vấn đề gì cứ việc nêu ra".

"Lưu tiểu thư, cô ấy bị thương ở những đâu? Tình hình của cô ấy bây giờ thế nào? Có gì nguy hiểm tới tính mạng của cô ấy không?"

"Vị trí của các vết bỏng chủ yếu nằm ở chân và tay. Đầu và mặt cô ấy không có vấn đề gì. Bây giờ cô ấy rất ổn định, lúc trước cô ấy còn trò chuyện với bác sỹ".

"Cô Lưu, chúng tôi nghe nói cô ấy bị bỏng độ ba có phải không?" Một phóng viên lên tiếng.

"Đúng vậy. Điều này bệnh viện đã tiến hành kiểm tra và đã có kết luận như vậy" Chị Lưu nói.

"Tôi đã kiểm tra các tư liệu liên quan. Bị bỏng độ ba đồng nghĩa với lớp da giữa đã bị huỷ hoại. Vậy có cần phải tiến hành phẫu thuật không?"

"Không sai, chúng tôi đang bàn bạc về chuyện này".

"Xác xuất thành công của giải phẫu là bao nhiêu? Liệu có ảnh hưởng gì tới dung mạo của cô ấy không?"

"Chắc chắn là không. Bác sỹ tiến hành giải phẫu lần này là bác sỹ Thôi Vĩnh Minh, một chuyên gia rất có tiếng trên thế giới trong chuyên khoa bỏng. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào ông ấy".

"Bác sỹ Thôi, ông có nắm chắc tình hình của người bệnh không?"

"Đây không phải là lần phẫu thật cấy ghép da đầu tiên của tôi, cũng như không phải là lần cuối cùng. Vấn đề là thân phận của cô ấy có chút đặc biệt nên mới thu hút được sự quan tâm rộng rãi của công luận" Thôi Vĩnh Minh tự tin nói: "Hơn nữa tôi thấy cần thiết phải giới thiệu với các vị một thầy thuốc ưu tú. Tên của cậu ấy là Tần Lạc, một thầy thuốc Trung y cực kỳ lợi hại. Ngay cuối buổi chiều này cậu ấy chỉ cần một cây ngân châm đã làm giảm đau cho bệnh nhân, làm cô ấy tỉnh lại. Chúng tôi đã có cuộc nói chuyện rất thú vị với cậu ấy. Tôi và cậu ấy sẽ cùng hợp tác với nhau để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này".

Một phóng viên đeo kính lật giở quyển sổ ghi chép thông tin của mình rồi hỏi: "Bác sỹ Thôi, tôi muốn biết ông nói Tần Lạc vậy đó có phải đó là Tần Lạc, bạn trai của Trần Tư Tuyền trong vụ tai tiếng tình dục, Tần Lạc làm rung động Đài Loan hay là một Tần Lạc nào khác không?"

Thôi Vĩnh Minh ngẩn người hỏi: "Có nhiều Tần Lạc như vậy sao?"

Nếu đúng vậy thì rốt cuộc đây là Tần Lạc nào?

Cái tên Tần Lạc lại một lần nữa làm kinh động công chúng. Ngay khi các phương tiện truyền thông đề cập tới chuyện bị bỏng cũng đã nhiều lần nói tới hắn, mọi người kinh ngạc khi phát hiện ra: Tần Lạc, bạn trai của Trần Tư Tuyền trong vụ tai tiếng cùng với Tần Lạc được vinh danh là "khách quý của Đài Loan và Tần Lạc được chuyên gia bỏng quốc tế khen ngợi chính là một người.

Vậy rốt cuộc Tần Lạc là người như thế nào?

Tần Lạc ở đâu?

Không ai biết ngay cả người bạn gái tai tiếng Trần Tư Tuyền cũng không biết.

Công việc quan trong nhất tiếp theo của các phóng viên đó chính là tìm kiếm Tần Lạc.

"Tần Lạc không ở đây sao?" Trần Tư Tuyền kinh ngạc hỏi.

"Không có. Hôm nay anh ấy vẫn chưa tới đây" Mã Duyệt thản nhiên nói.

"Kỳ lạ thật. Anh ấy đi đâu vậy nhỉ? Ngay cả điện thoại cũng tắt, không gọi được. Tất cả mọi người đang nóng lòng muốn gặp anh ấy phát điên lên được" Trần Tư Tuyền sốt ruột nói. Hôm nay Lệ Khuynh Thành cũng gọi điện cho Tần Lạc nhưng cũng không thể liên lạc được với Tần Lạc.

"Không thể gọi điện thoại sao?" Mã Duyệt cau mày hỏi lại. "Hôm qua anh ấy có nói là đi tới đâu không?"

"Bạn của Mễ Tử An bị bỏng, anh ấy đi tới bệnh viện cùng với Mễ Tử An. Tôi đã tìm tới bệnh viên nhưng người ở bệnh viện nói anh ấy và Mễ Tử An đã sớm rời khỏi đó. Ngay cả điện thoại của Mễ Tử An cũng không gọi được" Trần Tư Tuyền nói.

"Cô đi cùng với tôi" Mã Duyệt cảm thấy chuyện này có gì bất bình thường bèn nói với Trần Tư Tuyền.

Khi tới trước cửa phòng bệnh Mã Duyệt khẽ gõ cửa rồi nàng đẩy cửa bước vào, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt đang nằm đọc sách trên giường nói: "Tiểu thư, Tần Lạc đã mất tích".

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Trần Tư Tuyền đang đứng trước cửa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tần Lạc tới bệnh viện cùng với Mễ Tử An nhưng hai người đã sớm rời khỏi bệnh viện nhưng khi tôi gọi điện thoại thì địên thoại của anh ấy tắt. Tôi cũng không có cách nào gọi điện thoại được cho Mễ Tử An. Tôi nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện" Trần Tư Tuyền bình tĩnh nói.

Không cần biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần nhìn thấy cô gái này, đột nhiên Trần Tư Tuyền không còn cảm giác nóng vội. Hình như chỉ cần cô gái này đồng ý ra tay thì sẽ không có chuyện gì là không thể giải quyết được.

Trước đây Trần Tư Tuyền chỉ nghe nói chỉ có đàn ông mới mang lại cho phụ nữ cảm giác an toàn. Đây là lần đầu tiên Trần Tư Tuyền tìm thấy cảm giác an toàn đó trên người một cô gái.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại. Chỉ khác một chữ so với câu hỏi trước"đã xảy ra chuyện gì sao? nhưng đối tượng được hỏi đã thay đổi. Lúc trước Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi Trần Tư Tuyền còn bây giờ nàng lại hỏi trợ lý của mình là Mã Duyệt.

Mã Duyệt hiểu ý của Văn Nhân Mục Nguyệt liền nói: "Hà gia trả lại sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh. Ngôn Thừa Hoan đã tới xin lỗi, hơn nữa còn tặng Tần tiên sinh một bức tượng đồng nhân châm cứu. Tần tiên sinh rất quý món quà đó, không muốn rời nhưng Tần tiên sinh vẫn bảo em trả lại món quà đó".

"Liệu có phải Ngôn gia đã làm chuyện này không?" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng hỏi.

"Bởi vì nguyên nhân tập đoàn Hà thị trả lại sản phẩm, tất cả các tập đoàn lớn khác của Đài Loan cũng đều trả lại. Tập đoàn Thanh Ninh có nguy cơ rơi vào một cuộc khủng hoảng niềm tin. Bọn họ có lý do để gây ra chuyện này".

"Liệu có phải Ngôn gia đã làm chuyện này không?"

"Tạm thời vẫn chưa thể xác định được. Bây giờ em sẽ cho người đi điều tra ngay" Mã Duỵêt nói.

"Chính là bọn chúng" Văn Nhân Mục Nguyệt ngang nhiên nói. "Chị chắc chắn chính là do chúng làm".

"Hãy liên lạc với Hà Nhược Ngu cho chị, hãy bảo anh ta trong vòng hai mươi phút phải tới đây".

"Dạ, tiểu thư" Mã Duyệt nói.

Xe ngày càng rời xa tuyến đường chính, cuối cùng đi vào một con đường gần như không có người và xe cộ lưu thông trên đường, hai bên đường chỉ có rừng cây chạy lùi lại sau và cả thú rừng nhỏ hoảng sợ chạy trong rừng cây.

Khi Tần Lạc nhìn thấy mặt biển mênh mông xảnh thẳm bên ngoài cửa kính ô tô, hắn biết bọn họ sắp tới nơi, tính mạng của hắn và Mễ Tử An cũng sắp kết thúc.

Suốt dọc đường đi, Tần Lạc luôn tự hỏi mục đích của những người này là gì. Mục tiêu của chúng là bản thân hắn hay chính là ngôi sao Mễ Tử An? Mễ Tử An là một ngôi sao nổi tiếng. Nếu như bọn chúng muốn, bọn chúng sẽ có nhiều cách để phá huỷ danh tiếng của nàng, chứ không nhất thiết cứ phải bắt có nàng tới một nơi thế này vậy nói cách khác mục tiêu của bọn chúng chính là mình.

Là ai có thâm thù đại hận với mình như vậy, là ai có thực lực mạnh mẽ như vậy?

Ngay lập tức Tần Lạc đã có câu trả lời.

Nhưng bọn chúng không sợ Hà gia sẽ trả thù sao? Xem ra bản thân mình đã thật sự coi thường cha con Ngôn Thừa Hoan.

Bến tàu Minh Cảng là một bến tàu đã bỏ hoang. Trước đây bến tàu này cũng rất náo nhiệt nhưng cùng với việc xây dựng và đưa vào sử dụng bến tàu lớn Xương Long có vị trí rất ưu việt nên bến tàu này ngày một vắng khách.

Bến tàu ngày một đi xuống, cuối cùng thì không còn ai để ý tới nữa. Bây giờ nó trở thành một địa điểm lý tưởng cho những kẻ bắc cóc, tội phạm ẩn trốn.

"Dừng xe" Ả phụ nữ mặc áo đỏ dùng súng gõ vào đầu, ả ra hiệu cho nàng dừng xe trên bến tàu, bên cạnh một khu nhà kho đổ nát.

Ngay khi chiếc xe vừa mới dừng lại, cửa căn nhà kho đổ nát đã ầm ầm mửo ra. Hai gã đàn ông mặc y phục đen, tay cầm súng chạy tới, cả hai đứng hai bên xe hơi đề phòng, dường như chúng sợ Tần Lạc đột nhiên bỏ trốn.

Ngoài ra còn có một người đàn ông khác cũng mặc âu phục màu đen, hàng cúc áo màu trắng mở tung để lộ ra một cái dây bạc lập loè ánh sáng trước ngực, mái tóc dài che khuất mắt của hắn. Trông hắn giống như một ca sĩ chán đời, đứng tựa vào khung cửa, miệng phì phèo thuốc lá.

Vào thời đại này lưu manh không phải đều theo một trào lưu chính.

"Mang vào" Người đàn ông có dáng dấp như ca sĩ nhổ điếu thuốc ra khỏi mồm rồi xoay người đi vào trong nhà kho.

"Xuống xe" Gã thanh niên ván trượt cầm súng gõ vào đầu Tần Lạc quát lên.

Tần Lạc vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Mễ Tử An, ý bảo nàng không cần phải lo lắng rồi hắn đẩy cửa xe đi ra.

Mễ Tử An cũng bị ả áo hồng bắt đi ra ngay sau Tần Lạc.

"Đi vào" gã thanh niên ván trượt lại lạnh lùng quát to.

Tần Lạc đương nhiên không thể nào phản kháng lại, hắn đành phải bước vào căn nhà kho bốc lên nồng nặc mùi ẩm mốc, ẩm ướt và âm u đó. Ngay sau khi Mễ Tử An cũng bị đẩy vào trong nhà kho thì tiếng "cạch, cạch" lại vang lên, cánh cửa sắt của nhà kho lại đóng chặt.

Bên trong nhà kho, ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng mờ mờ nên cố gắng thì mới nhìn thấy mọi vật.

"Anh là Tần Lạc?" Người đàn ông dáng dấp ca sĩ lạnh lùng nhìn Tần Lạc, như là đang đánh giá con mồi mới bắt được.

"Tôi nói không phải thì anh sẽ thả tôi sao?' Tần Lạc cười hỏi.

"Con mẹ mày, mày còn dám mạnh mồm sao? Mày có biết kết cục gì đang đợi mày không?"

"Chết sao?' Tần Lạc thử dò hỏi.

"Ha ha. Coi như mày cũng thông minh" Gã đàn ông như ca sĩ nhe răng cười nói: "Ý của Đại ca chính là như vậy. Bắt mày tới chỗ này sau đó bỏ mày vào bao tải, mang ra ngoài biển, ném mày xuống biển cho cá ăn. Đừng nói là cảnh sát, dù thần tiên cũng không tìm thấy mày. Tao rất có kinh nghiệm làm mấy chuyện này".

"Các anh là người của Ngôn gia sao?" Tần Lạc hỏi.

"Đây không phải là việc mày cần biết" Gã đàn ông khoát tay nói: "Ra tay đi. Khi bắt nó, chúng mày chỉ cần bắt một mình nó. Chúng mày bắt người phụ nữ này làm gì?"

"Cô ta là Mễ Tử An" Một gã đàn ông mặc đồ đen kêu lên vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc.

Binh!

Gã đàn ông dáng ca sĩ bạt tai gã kia một cái rồi mắng: "Con mẹ nó, không có tiền đồ gì cả. Mày là một thằng lưu manh mà lại tơ tưởng ngôi sao làm gì hả? Mày có muốn trước tiên tao bảo cô ta ký tên tặng mày không?"

Tần Lạc cười nói: "Tôi biết các anh là người của Ngôn gia. Không phải đây là chuyện liên quan tới sống chết sao? Bây giờ anh hãy gọi điện cho ông ấy, hãy nói tôi đồng ý với điều kiện của ông ấy. Chỉ cần ông ấy thả tôi ra, tôi lập tức tới gặp Hà gia, đề nghị Hà gia tiếp tục tiêu thụ sản phẩm của bọn họ. Tôi còn xin lỗi về những lời nói sai lầm trước đây. Tôi nghĩ hẳn ông ấy không gánh chịu trách nhiệm về một mạng người, đúng không? Giết tôi, liệu Hà gia có thể để cho bọn họ yên không?"

Sau khi nghe Tần Lạc nói xong, gã đó sửng sốt một lát rồi mắng: "Tại sao mày là người không có khí phách gì vậy? Tao chỉ muốn chém cho mày một nhát".

Thế nhưng hắn biết Tần Lạc nói cũng có lý vì vậy hắn đi tới góc nhà kho gọi điện thoại.