Chương 365: Tôi thích người đàn ông trẻ trung như anh

Trong làng giải trí châu Á, Mễ Tử An giống như là một Thiên Hậu, thế nhưng bạn bè tốt, thân thiết chính thức thì chỉ có duy nhất một người.

Đương nhiên cũng phải hiểu rằng tính cách của Mễ Tử An vô cùng quái gở. Nàng thường xuyên kết oán thù với người khác một cách vô tình hay hữu ý. Cho dù có ở trước mặt bạn bè của nàng thì nàng cũng như một cô bé con chửi mắng ầm ĩ người có hiềm khích với nàng.

Nhưng gần đây mỗi lần gọi điện thoại cho nàng Mễ Tử An đều chỉ chửi mắng tên của một người, nên nàng cảm thấy kỳ quái. Nàng biết không dễ dàng để thù ghét một người, nhưng cũng không thể nhơ rõ một việc trong nhiều ngày như vậy. Việc này có chút bất thường đã khiến cho nàng chú ý, cái tên "Tần Lạc' cũng ghi sâu trong trí nhớ của nàng.

Nàng vốn dự định sau khi quay phim xong nàng sẽ đi tìm Mễ Tử An để hỏi rõ chuyện này để xem rốt cuộc Mễ Tử An với cái người có tên Tần Lạc đó có quan hệ gì, không ngờ nàng vẫn chưa làm xong việc của mình thì đã xảy ra tai nạn rủi ro này.

Thế giới này đúng là vừa lớn lại vừa nhỏ. Ngay tại căn phòng bệnh này nàng lại bất người hội ngộ với người đàn ông có tên là Tần Lạc đó.

Ngay khi nhìn thấy hình dáng của Tần Lạc, nàng chỉ muốn cười phì.

Nàng thực sự không ngờ một Mễ Tử An lại quen biết và nảy sinh tình cảm với một người đàn ông giống như một đứa trẻ vậy. Hơn nữa tính cách cùng phong thái của người này hoàn toàn không giống như một người đàn ông, giống như một người chơi nhạc Rock and Roll nhưng lại thích sưu tầm những bình hoa cổ.

Nhưng nụ cười của nàng chưa kịp xuất hiện trên gương mặt nàng đã khiến cho nàng đau đớn, cơn đau làm nàng bật lên tiếng xít xoa.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn đã dùng ngân châm làm hạ nhiệt độ trong cơ thể nàng, lúc này nàng phải không cảm thấy đau mới đúng. Chẳng lẽ bản thân mình đã đụng phải vết thương nào của cô ấy sao?

"Không sao" Nàng hoàn toàn không thể đem suy nghĩ trong lòng mình ra nói cho Tần Lạc biết.

"Không nên lộn xộn. Hãy giữ gìn tâm trạng bình tĩnh. Cô sẽ không sao đâu" Tần Lạc nói.

Cổ tay Tần Lạc nâng lên, Tần Lạc đã rút ngân châm ra.

"Xong rồi sao?" Thôi Vĩnh Minh hỏi.

"Chỉ tạm kết thúc thôi" Tần Lạc nói: "Đợi khi các ông giải phẫu xong, có lẽ tôi có thể còn giúp được gì đó. Tôi có thể dùng ngân châm kích thích huyệt đạo trong cơ thể cô ấy, đẩy mạnh việc tuần hoàn, lưu thông hkí huyết và sự sinh trưởng của tế bào trong cơ thể cô ấy. Tôi còn có thể dùng một số biện pháp xoá sẹo ở miệng vết thương cho cô ấy".

"Chuyện này hoàn toàn không nhỏ chút nào. Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều" Thôi Vĩnh Minh vỗ vai Tần Lạc nói: "Cho tôi xin lỗi vì những lời tôi đã nói với cậu trong phòng họp. Trung y cực kỳ có ích trong việc điều trị bỏng. Tần Lạc, tôi hoàn toàn không ngờ cậu lại lợi hại như vậy. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu. Cậu có thể tới làm việc ở bệnh viện của chúng tôi không?"

"Cám ơn ý tốt của ông. Bây giờ tôi còn có mấy chuyện quan trọng cần phải làm" Tần Lạc nói. Đột nhiên trong lòng hắn nẩy ra một ý, hắn nói: "Thế nhưng tôi có thể giới thiệu cho ông một số thầy thuốc Trung y ưu tú".

"Thật vậy sao? Vậy cũng tốt lắm. Ở Đài Loan cũng có một số Trung y ưu tú, chúng ta có thể tiến hành hoạt động trao đổi thường kỳ, lấy ngắn nuôi dài, coi như có thể đóng góp vào sự phát triển của Trung y".

"Vậy cứ thế đi" Tần Lạc cảm kích gật đầu. Nếu như có thể tổ chức các hoạt động trao đổi, trợ giúp lẫn nhau giữa hiệp hội Trung y cùng với các thầy thuốc Trung y ưu tú ở Đài Loan thì đó sẽ là một chuyện vô cùng có ý nghĩa.

Hai người lại nói mấy câu an ủi người bệnh rồi cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.

"Thế nào? Cô ấy thế nào?" Mễ Tử An sốt ruột đi tới hỏi.

"Không việc gì. Tôi vừa mới nhìn qua. Cô ấy tốt lắm, cô ấy còn nhờ tôi chào hỏi cô thay cho cô ấy" Tần Lạc cười nói.

"Rất thần kỳ, quả thực là một kỳ tích" Thôi Vĩnh Minh cười nói. "Tần Lạc chỉ cần một cây ngân châm là có thể làm giảm đau, hơn nữa cậu ấy còn có thể làm cho bệnh nhân tỉnh lại. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau. Mễ tiểu thư, cô ấy có nói mấy ngày này cô liên tục chửi mắng một người".

"Hả? Thật vậy sao?" Mễ Tử An trợn tròn mắt nhìn. Lúc trước Thôi Vĩnh Minh nói Tần Lạc dùng một cây ngân châm làm bệnh nhân tỉnh lại, ai cũng bán tín bán nghi, ngay cả Mễ Tử An cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngay khi Thôi Vĩnh Minh nói câu đó, Mễ Tử An biết điều đó là sự thật bởi vì ngoại trừ người đó ra không có ai khác biết mấy ngày liền nàng chỉ gọi điện thoại cho cô ấy để chửi mắng một người.

"Ôi, thật vậy sao? Cậu đã cứu Tiểu Thiên Sứ của chúng tôi ư?" Ông chủ của công ty quản lý đi tới, thân mật cầm tay Tần Lạc nói: "Tôi thật sự cám ơn cậu. Tôi không biết tôi phải nói gì với cậu bây giờ".

"Không cần phải khách sáo. Đây là chuyện tôi nên làm" Tần Lạc cười nói.

"Ha ha. Cậu rất đáng yêu. Tôi rất thích một chàng trai như cậu" Ông chủ công ty nói to. Ánh mắt ông chủ đó nhìn Tần Lạc vẻ quái dị.

"Cám ơn" Tần Lạc lễ phép nói lời cám ơn.

"Tôi và cậu thực sự rất hợp với nhau. Sau này chúng ta nhất định phải gần gũi với nhau hơn".

"Được!".

Mễ Tử An nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt nàng hiện lên vẻ không hài lòng. Nàng kéo tay Tần Lạc lại gần rồi nói: "Tần Lạc, không phải anh có việc bận cần phải làm sao? Trước tiên để tôi đưa anh về".

"Có việc gì sao?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi. Bản thân hắn không hiểu hắn có việc gì.

"Đúng vậy. Anh quên rồi sao? Không phải là anh muốn đi gặp một người bạn sao?" Mễ Tử An cầm tay Tần Lạc kéo đi.

Mặc dù Tần Lạc vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì nhưng hắn vẫn để yên cho Mễ Tử An kéo hắn đi.

Sau khi rời khỏi toà cao ốc của bệnh viện, Mễ Tử An mới thở phào một hơi.

Tần Lạc hỏi: "Tại sao chúng ta phải bỏ đi?"

"Có chuyện gì vậy? Anh không muốn đi hả?" Ánh mắt quái dị của Mễ Tử An quan sát Tần Lạc. "Có phải tôi đã làm hỏng chuyện tốt của hai người không? Tôi có thể dẫn anh quay lại đó".

"Chị có ý gì vậy?" Tần Lạc càng lúc càng hồ đồ.

"Anh có biết anh ta là ai không?"

"Không biết".

"Anh ta là AnThiết Hùng, ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình An Đằng"

"Vậy thì có chuyện gì?"

"Anh ta là…".

"Là gì?"

"Là người đồng tính luyến ai" Mễ Tử An không ngờ ngay cả một từ tiếng Anh đơn giản như vậy mà Tần Lạc cũng không hiểu được.

"Sao trông không giống vậy?" Tần Lạc trợn tròn mắt nói.

"Có gì mà không giống?"

"Hàng động của anh ta rất nam tính. Hơn nữa giọng nói của anh ta rất đàn ông, không có gì là không đúng"

.

"Đúng vậy. Anh ta chỉ muốn anh làm phụ nữ của anh ta thôi".

Tần Lạc nhìn bàn tay của mình vừa mới bị anh ta nắm một lúc lâu thầm nghĩ: Nếu bản thân hắn là một con thạch sùng, hắn sẽ chém đứt bàn tay này để mọc ra một bàn tay mới.

"Tại sao chị không nói sớm cho tôi biết?" Tần Lạc tức giận nói.

"Tôi không ngờ anh ta lại thích anh. Ánh mắt của anh ta rất cao ngạo, bình thường anh ta rất ghê tởm đàn ông".

Ở cửa bệnh viện thi thoảng có người ra vào, không thích hợp để hai người đứng đây nói chuyện lâu. Mễ Tử An cho Tần Lạc một chút thời gian để đau khổ sau đó nàng kéo Tần Lạc đi ra bãi đỗ xe.

Hai người vừa mới lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, ngay khi xe của họ đang định lên dốc thì một cô gái mặc quần áo đỏ ở ven đường đột nhiên lao ra giữa đường rồi ngã ngay xuống trước chiếc xe Audi của hai người.

"Ăn vạ hả?" Dù ở Trung Quốc đã nhiều năm nay Tần Lạc không gặp phải chuyện này nhưng hắn đã được nghe nói khá nhiều về việc này. Hành động của cô gái này không phải là quá tinh xảo sao?

"Không hay rồi" Mễ Tử An kinh hãi. Ở Đài Loan lái xe gây tai nạn cho người khác là chuyện vô cùng quan trọng. Một ngôi sao nổi tiếng lái xe gây tai nạn là càng là chuyện nghiêm trọng hơn. Không giống như ở trong nội địa Trung Quốc, một ngôi sao cũng có thể ngồi tù vị chuyện gây tai nạn.

Mễ Tử An mở cửa xe, chạy nhanh ra ngoài, nàng nâng cô gái mặc quần áo hồng dậy, nóng ruột hỏi: "Cô có chuyện gì không? Thế nào, cô có bị thương không? Cô có thể nói chuyện không? Cô nói đi".

Trong lúc đó một thanh niên đi ván trượt cũng vội vàng đẩy ván trượt tiến nhanh tới xem. Có vẻ người này là bạn trai của cô gái mặc quần áo hồng, gương mặt gã thanh niên đó hiện ra vẻ kinh hoàng.

Ngay khi gã thanh niên đang lướt tới chỗ cô gái áo đỏ, đột nhiên ván trượt dưới chân hắn xoay một vòng sáu mươi độ, thân hình gã cũng quay lại, phóng tới chỗ Tần Lạc đang ngồi ở ghế cạnh ghế lái xe.

Ngay khi gã thiếu niên đi ván trượt thay đổi phương hướng Tần Lạc đã cảm thấy tình hình có gì không ổn. Hơn nữa Tần Lạc cũng nhận thấy ánh mắt của gã thanh niên đang lướt tới đó hung bạo giống như ánh mắt của dã thú.

Phản ứng của Tần Lạc rất nhanh, hắn đang định mở cửa xe ra tay đánh lại gã thiếu niên đi ván trượt kia thì gã đã lên tiếng: "Nếu như anh không muốn có chuyện gì xảy ra với bạn của anh thì tốt nhất anh hãy ngồi yên".

Lúc này Tần Lạc mới nhìn thấy Mễ Tử An đang bị cô gái áo đỏ khống chế. Gương mặt của cô gái đó rất trong sáng nhưng ánh mắt thì lại vô cùng âm độc làm cho người khác không rét mà run.

Trong tay cô ta đã xuất hiện một khẩu súng lục màu đen, nòng súng đang chỉ thẳng vào bụng của Mễ Tử An.

Mễ Tử An cực kỳ hoảng sợ. Chuỵên này phát triển rất nhanh, vượt qua sự dự đoán của nàng. Nàng vốn tưởng mình đã lái xe đâm phải ngwoif khác nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại bị chính cô gái cầm súng này bắt cóc.

"Giơ tay lên" Gã thanh niên đi ván trượt giơ súng chỉ vào đầu Tần Lạc nói to.

Tần Lạc cười gượng, hắn bỏ ngân châm trong tay ra rồi từ từ giơ hai tay lên quá đầu.

Thanh niên đi ván trượt đá vang cái ván trượt đi sau đó gã mở cửa xe và ngồi vào trong.

Cô ả mặc áo đỏ cũng kéo Mễ Tử An vào trong xe, để Mễ Tử An ngồi ở ghế lái xe. Ả ngồi xuống ghế ngay sau Mễ Tử An và nói: "Lái xe đi".

"Đi đâu?" Mễ Tử An liếc nhìn Tần Lạc. Nàng thấy hắn nhìn nàng gật đầu, tâm trạng nàng mới bình tĩnh lại một chút. Trong những chuyện bắt cóc như thế này dù mọi người cũng chỉ là lần đầu gặp phải nhưng đàn ông vẫn thường bình tĩnh hơn phụ nữ.

Không thể không thừa nhận ngay khi bị bắt cóc, có một người đàn ông ngồi bên cạnh, Mễ Tử An cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Bến tàu Minh Cảng".

Bến tàu Minh Cảng là một bến tàu đã bỏ hoang từ lâu. Sắc mặt Mễ Tử An tái nhợt như một tờ giấy trắng khi nàng nghe thấy cái tên đó.

Nhìn thấy sắc mặt của Mễ Tử An hắn liền hiểu ngay địa điểm hai người đó nói ra nhất định là một chỗ rất thích hợp cho việc giết người diệt khẩu.

"Lái xe" Cô ả mặc áo hồng dùng súng gõ vào đầu Mễ Tử An nói.

Mễ Tử An biết lúc này nàng không có cách nào khác để thoát khỏi chuyện này, nàng chỉ còn cách nghe lời khởi động xe.

Đợi đến khi chiếc xe hơi chạy xa, một người phụ nữ mặc quần áo da màu đen từ góc đường bước ra. Nàng lục lọi trong túi quần lấy ra một cái hộp màu đỏ. Nàng mở hộp lấy ra một vật óng ánh bỏ vào mồm.

"Đây là người thừa kế được người sáng lập ra Long Tức lựa chọn sao? Quá kém" Người phụ nữ vừa nhai kẹo cao su vị bạc hà vừa cười nói.