Chương 299: Con người còn dã man hơn cả động vật (3)

Cát Hồng Tân thu thập hết những mẫu máu của người bệnh lần lượt cho vào những bình thủy tinh nhỏ, rồi nói: “Một phần đưa cho thư ký Minh, bảo anh ấy phái máy bay chuyên dụng đến đem chúng về Yến Kinh, sẽ do viện nghiên cứu virus đầu tiên của Yến Kinh hỗ trợ phân tích xem xét chỗ máu đó. Máy móc bên chỗ bọn họ đều đầy đủ cả, mấy thứ đồ mà chúng ta đem đến đây thực sự là quá đơn sơ.”

Trợ lý bên mình anh ta sau khi nghe lệnh thì lập tức tiếp lấy chiếc bình thủy tinh đã được đậy kín cẩn thận đi ra ngoài.

“Còn một phần, thì chúng ta phải tự nghiên cứu lấy.” Cát Hồng Tân nhìn những bác sỹ đang vây xung quanh mình thì cười nói: “Mặc dù thiết bị máy móc của chúng ta không đầy đủ, điều kiện thì vô cùng khắc nghiệt. Nhưng chúng ta lại có thể trực tiếp tiếp xúc với bệnh nhân, có thể thu thập một cách tỉ mỉ về tình hình phát bệnh cũng như các bệnh trạng bên ngoài của họ. Điều này cũng được coi như là ưu thế của chúng ta.”

Hắn cười cười như tự chế giễu mình rồi nói: “Khi ở trên đường đi, mấy người bên trung y đi cùng chúng ta đã lên lớp cho chúng ta một bài rồi. Lần này, chúng ta không thể lại để thua bọn họ chứ? Nếu vậy thì tất cả chúng ta không biết phải chúi mặt vào đâu nữa.”

“Chủ nhiệm Cát, hiện giờ Lưu Ngọc vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Ai mà biết được phương pháp trị liệu của anh ta có tác dụng hay không chứ?”

“Đúng vậy. Nếu mà Lưu Ngọc chết thì cũng phải có người gánh chịu trách nhiệm này.”

“Yên tâm đi. Cái phương pháp nhà quê ấy_dùng sức thì còn được, chứ động đến mấy cái khoa học thế này thì chỉ còn nước khóc thét mà thôi.”

Cát Hồng Tân gật đầu cười, một bên thì quan sát mẫu máu của bệnh nhân, một bên lại hỏi như không có chuyện gì: “Bên trung y có động tĩnh gì chưa vậy?”

“Bọn họ? Vừa rồi tôi nhìn thấy thôn trưởng của thôn Cửu Chi Hoa dẫn một người điên điên khùng khùng vào bên trong lều của bọn họ. Người đó ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, vừa đi vừa hát, giống như một người điên vậy.” Có người lên tiếng đáp.

“Người điên?” Cát Hồng Tân đỡ đỡ cặp kính trên sống mũi mình rồi hỏi lại. “Bọn họ tìm một người điên đến để làm gì?”

*****

******

Mặc dù đã được thôn trưởng nhắc nhở và Tần Lạc cũng đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó rồi, nhưng đến khi Triệu Nhị Cẩu vừa đi vừa hát bước vào bên trong lều thì Tần Lạc vẫn bị anh ta hun cho chết đi sống lại, có cảm giác như muốn nôn mà không nôn nổi.

Tuy hắn đã cố gắng chịu đựng, nhưng những người khác thì khong thể chịu nổi. Vương Dưỡng Tâm, Âu Dương Lâm, Lâm Đống và các thành viên trung y khác, ai nấy đều bịt chặt mũi mình lại, không ngừng ho khan, nước mắt trào hết cả ra ngoài, đến cả hô hấp thôi cũng bị tắc nghẽn.

“ Tôi đã nói rồi mà. Tôi đã nói rồi mà_” Trưởng thôn nở một nụ cười gượng hở hết cả hàm rằng vàng của mình ra giải thích.

Sau đó đẩn Triệu Nhị Cẩu ra bên ngoài, chửi: “Thằng chó con này, bao nhiêu năm không tắm rửa rồi? Mau mau về tắm đi, thật đáng xấu hổ.”

Triệu Nhị Cẩu chỉ cười hề hề, mặc cho thôn trưởng có đẩy tay có chửi thế nào cũng không tức giận.

“Chờ chút.”Tần Lạc hô lên.

Trưởng thôn quay đầu lại nhìn Tần Lạc hỏi: “Cái này_Anh vẫn muốn tìm anh ta?”

“Ừm. Tôi có chuyện muốn tìm anh ta.” Tần Lạc cười nói. Hắn khoát khoát tay với Vương Dưỡng Tâm cùng mấy người, nói: “Các anh đi ra ngoài trước đi. Không cần phải chịu khổ với tôi đâu.”

Vương Dưỡng Tâm cùng mấy người như được giải thoát, ai nấy đều nước mắt nước mũi tuôn trào, chạy vù ra bên ngoài đầy cảm kích.

“Anh có thể chịu được hay không?” Tần Lạc nhìn trưởng thôn hỏi.

“Tôi á? Hề hề, tôi thì chẳng vấn đề gì, tôi ngửi quen rồi.” Trưởng thôn đắc ý nói.

“Được, vậy anh ở lại.” Tần Lạc nói.

Mặc dù hắn đã đuổi hết mấy người khác ra ngoài, nhưng thế không có nghĩa là Tần Lạc không sợ thối.

Không, phải nói là không có nghĩa là không sợ khai.

Cũng không đúng, phải là vừa khai vừa thối.

Nói thế nào nhỉ?

Bạn chẳng có cách nào để diễn tả nổi. Bởi vì thực sự là mùi trên người của Triệu Nhị Cẩu vô cùng đặc biệt. Một mùi vô cùng thối, giống như vừa được vớt ra từ trong hố phân vậy. Nhưng bên trong lại còn có thêm mùi khai khắm bốc lên ngùn ngụt được tích tụ bao nhiêu năm nay.

Bạn không thể nào phân biệt được xem mùi thối nặng hơn hay là mùi khai nặng hơn nữa, hai mùi này đồng thời tỏa ra khắp nơi, , thông qua tác dụng của việc oxi hóa trong không khí thì chúng lại kết tụ vào với nhau_Nếu dùng cái này mà ép cung phạm nhân thì còn kích thích, khó chịu hơn rất nhiều việc dùng châm cứu trong phim《Phong Thanh》.

Bạn thử nói xem, anh bạn Nhị Cẩu này bao năm nay sống thế nào vậy chứ?

Màu da vốn có của Triệu Nhị Cẩu đã không còn nhìn rõ nữa rồi, chỉ nhìn thấy một màu đen kịt, mái tóc dài rối bời nằm trên đầu anh ta giống như tổ chim bị người ta dẫm đạp lên vậy.

Mặc trên mình một chiếc áo bông rách rưới không biết là màu gì nữa, không có cúc, cũng không có khóa, dùng một chiếc dây được làm từ cỏ dại buộc lại ở eo. Trang phục này trông không khác gì gã ăn mày bảnh trai được tung lên mạng thời gian trước.

“Anh có hút thuốc không?” Tần Lạc cười hỏi.

Triệu Nhị Cẩu nghe xong thì gật đầu cười hì hì.

Tần Lạc rút một bao thuốc từ trong túi ra đưa cho anh ta, thuốc này là hắn lấy từ tay của một vị trung y.

Sắc mặt Triệu Nhị Cẩu mừng rỡ, sau đó anh ta lau đôi tay bẩn thỉu của mình vào chiếc áo bông mặc trên người, tiếp đó giơ tay cung kính tiếp lấy thuốc.

Vị trưởng thôn đứng bên cạnh nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhưng lại tỏ ra không thèm để ý.

Triệu Nhị Cẩu tiếp lấy bao thuốc Trung Hoa, sau khi bóc bao thuốc ra thì liền đưa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt tràn đầy ngây ngất.

Không ngờ anh ta còn rút một điếu đưa cho trưởng thôn. Trưởng thôn cười hề hề tiếp lấy điếu thuốc, sau đấy Triệu Nhị Cẩu mới rút một điếu ra đưa lên miệng.

Hành động này của anh ta làm cho Tần Lạc cảm thấy kỳ quái, có vẻ như anh chàng Triệu Nhị Cẩu này là một người dân miền núi thông thường, có lẽ anh ta có những hồi ức mà anh ta không muốn nhớ đến.

Trưởng thôn dít mạnh lấy một hơi, còn Triệu Nhị Cẩu thì còn dít mạnh hơn thế. Cây thuốc vừa mới châm lên, chỉ hai hơi đã hút hết rồi. Thậm chí, đót thuốc đã cháy lên rồi mà họ vẫn không nỡ dập đi.

“Triệu Nhị Cẩu, công việc hàng ngày của anh là thả dê phải không?” Tần Lạc hỏi.

“Đúng vậy.” Triệu Nhị Cẩu gật đầu nói. Mặc dù giọng nói mang đậm âm hưởng vùng quê Vân Điền, nhưng Tần Lạc lại nghe rất rõ.

“Dê là của anh sao?”

“Không phải, là của người trong thôn.” Thôn trưởng đứng bên cạnh tiếp lời. “Anh ta là một người nhàn hạ, không trồng cây cũng không làm ruộng, nên không có gì ăn cả. Vì vậy nên tôi nghĩ hay là dùng tiền của thôn mua mấy chục con dê non về cho anh ta nuôi. Anh nhìn anh ta điên điên khùng khùng như vậy thôi chứ rất biết chăn dê đấy.”

Tần Lạc gật gật đầu, nhìn nước da trên người anh ta với ánh mắt không chút ghét bỏ, rồi hỏi: “Thế anh ngủ ở đâu vậy?”

“Ngủ trong chuồng dê.” Triệu Nhị Cẩu cầm điếu thuốc Trung Hoa trên tay rồi lại nhét vào miệng ngậm một chút, rồi lại lấy ra. Anh ta không nỡ hút thêm điếu nữa.

“Chỗ đó có muỗi không?” Tần Lạc hỏi.

“Có.” Triệu Nhị Cẩu nói. “Còn hung dữ làđằng khác.”

“Anh đã bị đốt chưa?” Tần Lạc hiếu kỳ hỏi.

“Bị đốt rồi. Bao nhiêu muỗi như vậy, không bị đốt mới lạ __Nhưng tôi quen rồi. Không sợ. Muỗi là cái gì chứ? Tôi còn bị sói cắn cho một phát nữa cơ, mất luôn một miếng thịt.”

Triệu Nhị Cẩu vừa nói vừa cởi áo xuống muốn cho Tần Lạc xem, Tần Lạc liền nháy mắt với thôn trưởng, ý bảo ông hãy ngăn hành động nguy hiểm này của Triệu Nhị Cẩu lại.

Tần Lạc hơi rùng mình một cái, quay ra hỏi trưởng thôn: “Sao anh ta bị muỗi đốt mà không bị làm sao thế?”

“Tôi cũng không biết được.” Trưởng thôn lắc đầu nói.

Tần Lạc vốn định bảo bọn họ đưa mình đến chuồng dê ngay bây giờ, nhưng hắn lại lo đến đó tối tăm mù mịt, không cẩn thận một cái là mình và thôn trưởng sẽ bị muỗi mặt người cắn như chơi, nếu thế thì phiền to.

Nghĩ vậy, hắn liền nói: “Được rồi, trưởng thôn đưa anh ta về đi, có điều là sáng sớm ngày mai, hai người các anh phải đến tìm tôi một chuyến nhé.”

“Vẫn còn đến nữa sao?” Trưởng thôn nhìn Tần Lạc hỏi.

“Đến.” Tần Lạc đáp.

Đợi cho đến khi Triệu Nhị Cẩu và trưởng thôn đã rời hẳn đi rồi, mấy người Vương Dưỡng Tâm mới dám bước vào bên trong. Trong lều vẫn còn phảng phất đâu đây mùi người của Triệu Nhĩ Cẩu, nhưng lại không dám mở lều ra, bởi vì nếu làm thế thì có thể làm cho muỗi mặt người bay vào bên trong.

Về sau, một người trong số họ lấy ra mấy cục thơm đặt vào bốn góc lều mới làm nhạt bớt cái mùi khó chịu đó.

“Tìm anh ta để làm gì vậy?” Vương Dưỡng Tâm hỏi.

“Rất có khả năng, chúng ta sẽ tìm ra biện pháp từ trên mình của anh ta.” Tần Lạc cười nói.

“Thế nghĩa là sao?” Vương Dưỡng Tâm hiếu kỳ hỏi lại.

“ Anh ta bị muỗi đốt rồi mà lại không bị nhiễm độc.” Tần Lạc nói.

“Lẽ nào trong máu anh ta có chất kháng thể nào đó?”

“Cái này thì tôi không rõ. Ngày mai đi đến chuồng dê xem xét rồi tính tiếp.” Tần Lạc nói.

Người nông thôn rất đúng giờ. Sáng sớm ra, khi Tần Lạc còn đang ngủ say thì bên ngoài cửa đã có tiếng hát của ai đó. Tiếp theo là tiếng răn dạy của một người đàn ông.

Tần Lạc biết là trưởng thôn và Triệu Nhị Cẩu đã đến rồi, bèn vội dậy mặc quần áo. Sau khi rửa mặt mũi qua loa thì liền đi theo họ đến chuồng dê của Triệu Nhị Cẩu.

Trời tờ mờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn rất yếu ớt. những hạt sương sớm đọng đầy trên trên cỏ và trên những chiếc lá, thỉnh thoảng lại có những hạt sương mai rơi đúng cổ hay mặt của bọn họ, cảm giác man mát thoải mái vô cùng.

Hơn nữa, tổ hợp của vôi vữa, gạch đá, xi măng nơi thành thị không thể nào so sánh được với không khí trong lành nơi đây.

Chuồng dê được dựng ở một vùng đất rộng cuối thôn, một hàng rào được quây lại thành vòng tròn và một căn nhà lá nhỏ bé.

Thấy Triệu Nhị Cẩu quay về thì mấy chục con dê ở trong chuồng kêu lên ầm ĩ, đây là hành động kháng nghị chủ nhân sao vẫn không thả chúng ra cho chúng ăn cỏ.

“Sao không thả chúng ra vậy?” Tần Lạc hỏi.

“Phải có người đi theo mới được. Nếu không có người đi theo thì sẽ bị sói tha mất.” Trưởng thôn nói.

“Còn có cả sói nữa à?” Tần Lạc trợn trừng mắt hỏi.

“Sói, hồ ly, lợn rừng đều có cả. Nếu anh ở tít sâu trong rừng, thì còn có cả hổ, gấu nữa cơ.” Trưởng thôn nói.

Tần Lạc cười khổ: “Những lời này phải nói cho mấy người khác nghe mới được. Nếu không, họ chạy lung tung nhỡ gặp phải sẽ làm cho họ sợ chết khiếp mất.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Trưởng thôn đáp lời.

Nói rồi, Tần Lạc không nói thêm câu nào nữa. Hắn bắt đầu đi lòng vòng xung quanh chuồng dê trong con mắt tò mò khó hiểu của trưởng thôn và Triệu Nhị Cẩu.

Đôi mắt hắn sắc như chim ưng nhìn về tứ phía, tìm kiếm những con muỗi đang bay trong không trung, ở trong khe cỏ hay đậu trên hàng rào.

Một lúc lâu sau, Tần Lạc đi đến trước mặt Triệu Nhị Cẩu, hỏi: “Anh sống ở đây đã nhìn thấy muỗi mặt người chưa?”

“Muỗi mặt người? Muỗi mặt người là cái gì?”

“Anh ta không biết đâu.” Thôn trưởng đứng bên cạnh giải thích.

“Kỳ lạ thật, tôi không phát hiện ra một con muỗi mặt người nào ở chỗ này.” Tần Lạc nói. “Lẽ nào muỗi mặt người chỉ xuất hiện vào ban đêm? Nhưng cũng không đúng, cô gái mặc áo đỏ không phải là bị đốt vào ban ngày đó sao.”

Tần Lạc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Đi thôi, chúng ta quay về cái đã.”

Về đến nơi ở của tổ chuyên gia, thì vừa lúc gặp Minh Hạo. Tần Lạc liền hỏi: “Anh có biết tiến sỹ Vương Du ở căn lều nào không?”

“Biết. Có chuyện gì vậy?” Minh Hạo vừa dắt Tần Lạc đi vừa hỏi.

“Tôi có chuyện muốn bàn với cô ấy.” Tần Lạc cười nói.

Vương Du và mấy thành viên nữ khác ở cùng một lều, khi hai người bước vào bên trong thì thấy cô nàng đang làm thí nghiệm. Đối tượng thí nghiệm chính là chú muỗi mặt người mà hôm trước Tần Lạc tặng cô.

“Có phải muỗi mặt người sợ mùi khai từ dê không?” Tần Lạc cười hỏi.