Chương 298: Con người còn dã man hơn cả động vật (2)

Cục trưởng cục vệ sinh thành phố Vân Phàm_Lý Hải ngượng ngùng nói với Minh Hạo: “Thư ký Minh, thật lòng xin lỗi. Điều kiện nơi đây quả thực là kém quá. Chúng tôi muốn tiếp đãi mọi người chu đáo một chút nhưng cũng không có cách nào.”

“Không sao. Chúng tôi đến để cứu người chứ không phải là đến để hưởng thụ.”Minh Hạo khoát khoát tay nói. “Vấn đề ăn ở có thể giải quyết chứ?”

“ Cái này có thể giải quyết được.” Lý Hải cam đoan nói. “Vốn dĩ chúng tôi muốn dành ra mấy căn nhà cho mọi người ở đó, nhưng chúng tôi lại nghĩ, không thể để cho các vị chuyên gia ở quá gần với người dân được, nhỡ không cẩn thận cái là sẽ bị truyền bệnh, nếu thế thì làm thế nào? Vì những bệnh nhân mắc phải bệnh này thì đều tập trung ở một chỗ.”

Còn một nguyên nhân nữa nhưng Lý Hải không nói. Đó là mấy căn nhà đó hầu hết đều làm bằng đất, trong nhà thì ẩm thấp, cho dù có là ban ngày thì cũng vẫn có một mùi ẩm mốc bay khắp nơi. Mấy người chuyên gia đến từ thành phố lớn như vậy làm sao có thể sống quen được trong đó chứ?

“Chính vì thế mà thành phố chúng tôi đã phái người đến những vùng đất cao dựng rất nhiều lều vải từ trước. Nếu mười người ở cùng một cái thì đủ cho tất cả các đồng chí trong đội trị liệu dùng. Thực phẩm cũng đã chuẩn bị xong hết cả rồi, và chúng tôi còn sắp xếp hai đầu bếp trong nhà hàng đến đây làm cơm cho các vị. Bữa cơm tối nay có lẽ đã chuẩn bị xong xuôi đâu đấy rồi cũng nên.”

Minh Hạo khoát khoát tay nói: “Ăn no bụng là được rồi. Không nên để những người không liên quan vào thôn nữa, chẳng may bị muỗi mặt người cắn cho một cái thì làm thế nào?”

“Vâng. Cái này chúng tôi hiểu mà.” Lý Hải gật đầu lia lịa.

Minh Hạo liếc nhìn những thành viên uể oải trong đội cứu viện một cái, rồi hét lớn: “Các vị, chính phủ địa phương đã sắp xếp lều vải cho chúng ta ở. Mười người một lều, mọi người có thể tự do chọn lựa. Bây giờ, mọi người hãy lấy hành lý của mình đặt đúng chỗ trước đã rồi chúng ta sẽ ăn cơm.”

Đi cả nửa ngày đường, ai cũng đói đến rã rời chân tay rồi. Nghe thấy có đồ ăn thì mắt ai nấy đều sáng lên, vẻ mặt lại trở nên hoạt bát hơn một chút. Dưới sự dẫn dắt của những quân nhân thì họ lần lượt đi tìm lều vải để ở.

Lều vải được dựng ở một vùng đất cao hơn rất nhiều những căn nhà thấp lè tè trong thôn. Hơn nữa, chỉ có một mặt là là sát núi, còn ba mặt còn lại thì đều giáp với rừng rậm. Điều này cũng làm cho người ta giảm đi phần nào áp lực. Nếu có xảy ra hiện tượng xói mòn, lở đất thì họ vẫn có thể nhanh chóng thoát thân.

Chính phủ dùng loại lều vải lớn dành cho dân dùng, có một ô cửa nhỏ, ngoải cửa còn có rèm vải, không gian đủ lớn, vốn có thể dung nạp được cả hai mươi người, giờ đây lại chỉ có mười người ở bên trong nên vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.

Tần Lạc dẫn theo đoàn trung y vào ở trong một lều, còn bên tây y phân phối thế nào thì đó là vấn đề của bọn họ. Chắc chắn là họ cũng sẽ không muốn ở cùng với mấy người bên mình đâu.

Thu dọn một chút rồi mọi người liền tập trung trước phòng ăn.

Rất nhanh, mọi người đều được phân dụng cụ ăn uống, rồi xếp thành hàng đi lấy đồ ăn.

Bữa tối có khoai tây, thịt bò và trứng xào cà chua, cũng không được coi là đồ ăn ngon lành gì. Có lẽ, ngày thường những giáo sư, chuyên gia đã ăn quen sơn hào hải vị nên cũng chẳng thèm nhìn mấy thứ này lấy một cái, nhưng giờ đây, ai nấy đều ôm những hộp cơm bằng nilon nhai nuốt ngấu nghiến, nhìn có vẻ rất ngon.

Tần Lạc đang ôm chiếc hộp cơm có hình cậu bé bút chì trên tay, từ xa đã nghe thấy bên tai có tiếng “vo ve” đang tiến lại gần mình.

Tần Lạc dỏng tai lên lắng nghe, sau đó ra tay nhanh như chớp.

Tiếp đó thì đôi đũa trên tay phải của hắn đã kẹp chặt một con muỗi vừa bay qua.

Đuôi nhọn, trán rộng, đó chính là đối tượng mà bọn họ đang tìm kiếm và muốn tiêu diệt lần này_Muỗi mặt người.

“Á. Muỗi mặt người.” Có người nhìn thấy con muỗi trên tay Tần Lạc thì kêu lên thất thanh.

Tiếp sau đó thì tiếng gào thét không chỉ còn là của một mình người nọ nữa mà là của hết thảy mọi người. Ngoài Vương Dưỡng Tâm, Âu Dương Lâm, Lâm Đống và Minh Hạo ra thì những người ngồi cùng một dãy với Tần Lạc đều nhanh chân nhảy vọt sang một bên.

“Trời đất. Anh ta còn dùng đũa kẹp được cả một con muỗi.”

“Cái này_nó vẫn còn sống nữa chứ. Có phải là sẽ có giá trị nghiên cứu hơn không?”

“Đây lẽ nào là công phu chăng? Thật thần kỳ, chẳng khác gì Ngô Mạnh Đạt trong《Ô Long Viện》cả.”

Tần Lạc giơ con muỗi lên hỏi: “Ô Long Viện là gì vậy?”

Vương Dưỡng Tâm cười cười nói: “Là một bộ phim mà Ngô Mạnh Đạt và Hác Thiệu Văn đã diễn. Ngô Mạnh Đạt vào vai một hòa thượng, trong lúc ăn cơm, ông ta đã dùng đũa kẹp được một con ruồi, hơn nữa còn thích ăn thịt ruồi _Sao anh lại làm được điều đó thế? Sao có thể kẹp được muỗi nhỉ? Trong một số tư liệu có viết rằng, tốc độ của loài muỗi mặt người này nhanh hơn những loài muỗi thông thường khác khoảng 1,5 lần đấy.”

“ Tốc độ, chuẩn xác và chắc chắn.” Tần Lạc cười nói. Đây là món công phu mà hắn học được từ Ly. Luyện đi luyện lại, nên giờ đây hắn đã làm được rồi.

Vương Du bưng cơm đến bên Tần Lạc nói: “Anh có thể cho tôi con muỗi mặt người này không?”

“Tất nhiên là được rồi.” Tần Lạc gật đầu cười nói. Hắn biết Vương Du là người chuyên nghiên cứu về côn trùng, có sự hiểu biết sâu rộng về tập tính của chúng. Vì thế nên đưa muỗi cho nàng ta thì sẽ càng có giá trị hơn. Mình cất giữ loài muỗi này cũng chẳng có tác dụng gì. Có khi đến xem xét những bệnh nhân truyền nhiễm kia có lẽ sẽ tốt hơn.

Vương Du nói lời cảm ơn, sau đó lại đeo đôi găng tay da lên, lấy một chiếc bình thủy tinh nho nhỏ từ trong túi áo mình ra, mở nắp ra rồi bảo Tần Lạc nhét con muỗi đó vào trong bình, xong đâu đó thì nàng ta cẩn thận đậy nắp bình lại.

Trong bữa ăn xảy ra một chuyện như vậy nên mọi người đều có chủ đề để bàn tán. Vì thế mà sau sự kiện bóp máu cứu người thì Tần Lạc lại một lần nữa làm tiêu điểm của mọi người.

Nhưng, sự chuyển biến này là tích cực. Mọi người đều cho rằng, chỉ giơ đũa ra thôi mà đã bắt được muỗi mặt người, loài muỗi mà mọi người luôn sợ hãi tránh xa như rắn rết thì quả là tài giỏi. Hơn thế, loài muỗi mặt người này dường như cũng không phải là thứ mà mọi người không thể đánh bại .

Có được những suy nghĩ này thì tâm tình của thành viên trong đội cứu viện mới nhẹ nhõm hơn phần nào, mới có thể bước ra khỏi nỗi ám ảnh trong sự việc cô gái mặc áo đỏ bị muỗi tấn công đó.

Sau bữa cơm, dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn và các cán bộ trong thôn, thì mấy chục thành viên trong tổ chuyên gia bắt đầu tách nhau ra đi xem xét tình hình của các bệnh nhân bị hại.

Tần Lạc đem theo đội trung y đến thăm một người bệnh trạc ngoài năm mươi tuổi, ông có mái tóc hoa râm, da mặt vàng vọt, thân thể gầy gò, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông tầng tầng lớp lớp, đó là những vết tích của sự vất vả nhọc nhằn bao năm nay.

Ông như bị sốt cao vậy, nằm trên giường một cách vô tri vô giác. Ánh mắt lờ đờ, đôi môi khô nứt chảy cả máu. Bên cạnh còn có một bà lão không ngừng mớm từng thìa nước cho ông, nhưng vẫn không làm giảm đi chứng hàn nhiệt trong người ông chút nào.

Tần Lạc đang định giơ tay bắt mạch cho ông lão thì bà lão vội gào lên.

Bà lão nói đặc tiếng địa phương, đã thế lại còn nhanh nữa nên Tần Lạc chẳng hiểu bà ta đang nói cái gì nữa.

Thôn trưởng kéo áo Tần Lạc, đứng bên cạnh giải thích: “Bà ấy nói anh đừng có động vào. Nếu không anh sẽ bị lây bệnh đấy.”

Tần Lạc thầm cảm thấy xúc động trong lòng.

Trong khi chồng mình thì bệnh nặng như thế mà bà còn lo lắng cho sự an nguy của người khác.

Nếu bà ấy cho rằng bệnh sẽ bị lây thì sao vẫn còn ở bên cạnh chăm sóc cho chồng không dời đến nửa bước chứ?

Lòng dạ những người nơi đây sao mà lương thiện đến vậy. Có lẽ, những linh hồn và phẩm chất đã bị lạc lối của biết bao nhiêu người sống ở thành thị kia sẽ được tìm thấy ở trên những con người nơi đây.

Tần Lạc nhìn bà rồi cười nói: “Không sao đâu. Cháu là bác sỹ, cháu biết phải làm thế nào.”

Trưởng thôn phải giải thích một phen với bà rồi thì bà mới âm thâm đứng sang một bên.

Tần Lạc giơ tay đặt lên cổ tay của người bệnh, cẩn thận bắt mạch cho ông ta.

Độc tính của muỗi mặt người thì rất dễ nhận ra, chỗ mà bị muỗi đốt thì đều sẽ để lại vết tích. Theo như lời người nhà bệnh nhân thì mới lúc đầu chỉ là một cục cứng nhỏ, mọi người cũng không chú ý gì nhiều. Nhưng, sang ngày thứ hai thì cục cứng đó đổi thành màu tím đen. Đến ngày thứ ba thì cục cứng đó trở nên mềm nhèo, bắt đầu rữa nát. Ngày thứ tư thì bệnh nhân chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà không thể cử động nổi, cũng chỉ có thể dựa vào sức đề kháng vốn có của từng người mà quyết định xem khi nào thì ra đi mà thôi. Có người là ba ngày, nhiều nhất cũng không qua được một tuần.

Tần Lạc bắt mạch xong thì quay ra nói với mấy bác sỹ khác: “Các anh cũng đến xem xem. Chú ý an toàn. Cố gắng đừng để tay mình động vào vết thương của bệnh nhân.”

Mấy người trung y hiểu ý, lần lượt đến bắt mạch, vọng chẩn cho bệnh nhân. Dùng biện pháp sở trường của mình khám cho bệnh nhân.

Đợi đến khi toàn bộ các bác sỹ đã xem xong đâu đấy rồi, Tần Lạc mới hỏi: “Mọi người có biện pháp gì không?”

“Mạch tượng của bệnh nhân nhẹ, phù, gan và phổi thì cực nóng. Chúng ta có cần suy nghĩ xem có nên trừ nóng trước không?”

“Mạch lúc đập lúc không, rất yếu. Dường như độc tố đã xâm nhập vào đến tim phổi rồi. Phải tìm ra được biện pháp nào khử độc mới được.”

“Loài muỗi mặt người này có độc, mấy người bên tây y đã nói rất rõ rồi. Thậm chí đến cả độc gì chúng ta cũng không rõ. Nhưng, cái chính là không có biện pháp chữa trị gì.” Vương Dưỡng Tâm cười khổ nói.

Đúng vậy, cái mà bọn họ phải đối mặt chính là vấn đề này.

Họ biết rõ được do nguyên nhân gì mà trúng độc, và cũng biết được bệnh trạng khi độc tố phát tác, thế nhưng lại không tìm ra được cách nào có thể giải độc cả.

Đây giống như là một sự khiêu khích của một tuyệt đại cao thủ. Bạn biết đó là ai, bạn biết sở trường kiếm pháp của anh ta, cũng biết rõ anh ta sẽ ra đòn thế nào. Nhưng, đến khi anh ta vung kiếm lên thì bạn vẫn không có cách nào né tránh nổi.

“Bao nhiêu người như thế, không thể không bằng một con muỗi được chứ.” Tần Lạc cổ vũ mọi người nói tiếp: “Đi thôi. Chúng ta quay về bàn bạc tiếp. Rồi sẽ có cách thôi. Có lẽ bên tây y cũng có tiến triển gì cũng chưa biết chừng.”

Một lúc một nhát cũng không thể nghĩ ra cách gì hay được, chỉ có thể quay về tiếp tục thương thảo.

Một đám người vừa mới đi ra khỏi cổng của một bệnh nhân truyền nhiễm, thì liền nghe thấy một tiếng thét chói tai đột ngột phát ra từ trong rừng rậm đen sì phía trước.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thìâm thanh đó lại tiếp tục cất lên.

Làm thần tiên, thần tiên tốt.

Tự do tự tại vui vẻ phiêu diêu

Ơi hò ơi hò hò ơi ơi

Ơi hò ơi hò hò ơi ơi

Ơi hò ơi hò hò ơi ơi

Ơi hò ơi hò hò ơi ơi~~

Uống rượu ca hát ngủ no nê

Có phải là thần tiên không thì chỉ có mình mới biết_

“Ai đêm hôm khuya khoắt thế này còn hát vậy?” Tần Lạc hỏi.

Trưởng thôn cảm thấy như thôn mình có nhân vật như vậy thì thật xấu hổ, liền ngượng ngùng đáp: “Đây là Triệu Nhị Cẩu, một người chăn dê. Cứ khùng khùng điên điên thế thôiHề hề

Tần Lạc gật gật đầu. Sau khi đi được mấy bước thì thuận miệng hỏi: “Anh ta có bị muỗi mặt người cắn không vậy?”

“Không. Thân thể anh ta toàn một mùi hôi thối, mấy người trên núi còn ngửi thấy nữa là. Ngày thường đều không có ai dám đến gần anh ta thì muỗi làm sao có thể cắn anh ta được chứ.” Trưởng thôn lắc đầu nói.

Tần Lạc dừng chân lại nói: “Anh có thể bảo anh ta đến lều của tôi được không?”

“Anh ta?” Trưởng thôn ngẩn người ra. “Nhưng, mùi trên người anh ta__”

“Không sao. Anh cứ làm như tôi nói là được rồi.” Tần Lạc cười nói.

Thầm nghĩ, đồng chí trưởng thôn, e rằng anh cũng đã lâu lắm rồi không tắm thì phải?