Chương 257: Ở bên nhau

Đối với Yến Kinh mà nói, cho dù mùa đông đã qua đi, nhưng nó cách mùa xuân vẫn còn xa lắm.

Gió vẫn thổi mạnh vào buổi sáng sớm, bên ngoài cửa sổ là nhưng cành cây trọc lốc, còn mấy chiếc lá vàng vẫn kiên trì không chịu rời đi theo gió. Âm thanh dào dạt vang lên, tựa như một tiếng hát ca tụng mùa xuân đã về vậy.

Nhưng, cảnh sắc này không hề ảnh hưởng đến tinh thần khoan khoái của Lý Học Văn chút nào.

Lý Học Văn bước xuống từ chiếc xe Audi A6 của mình, đôi giầy da sáng bóng bước trên nền xi măng cứng ngắc, vang lên những tiếng lộp cộp. Hắn thích cái âm thanh này, hắn vô cùng thích thú với cảm giác như được chinh phục khi có vật thể gì đó bị hắn làm cho vỡ vụn.

Hắn là viện trưởng, đồng thời cũng là chủ nhân của bệnh viện này. Mỗi lần hắn đến nơi thuộc địa bàn của mình này, thì hắn thấy vui mừng phấn khích vô cùng, cảm giác vui sướng tột độ đến khó tả. Giống như tướng quân tiến bước nơi chiến trường, như thương nhân đang đi trên phố, như ca sĩ bước lên sân khấu vậy.

Những người suốt dọc đường nhìn thấy hắn, đều mỉm cười chào hắn. Hắn gật đầu một cách cao ngạo, kiêu căng, liền sau đó lại nghiêm mặt bước đi qua mặt bọn họ.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy có người hô hào từ phía sau. Đây không phải âm thanh của một người, mà là một đám người cùng lúc hô vang.

Hắn quay đầu lại theo phản xạ, liền nhìn thấy một cảnh không bình thường vào một buổi sáng sớm bình thường như mọi khi.

Một đội xe màu đen nối đuôi nhau đang tiến dần vào bên trong của bệnh viện. Đi đầu là một chiếc Mercedes-benz màu đen bóng, cứng cáp, bá đạo, sang trọng. Nhưng, chiếc xe này cũng không thuộc dạng hiếm thấy. Ở Trung Quốc, có rất nhiều người có thể sở hữu chiếc xe như thế này. Nếu hắn muốn thì hắn cũng có thể mua một chiếc như vậy.

Nhưng, chiếc thứ hai được kẹp ở giữa thì lại làm cho hai tròng mắt hắn không kìm nổi kinh hãi, giật lên liên tục. Đây là một chiếc Rolls- Royce thuộc Phantom serie, đầu miệng xe nói lên rằng đây không phải là một chiếc xe tầm thường. Hắn yêu thích xe hơi và cũng hiểu về xe hơi. Hắn biết chiếc xe loại này thì cả đất Trung Quốc chỉ có duy nhất một chiếc và cả thế giới chỉ có ba chiếc mà thôi, hai chiếc còn lại được phục vụ cho tầng lớp vua chúa ở châu Phi. Bởi vì chiếc xe này có chức năng phòng đạn, tên lửa thông thường chỉ có thể làm nó lật ngửa, chứ không thể làm nó phát nổ hay làm tổn hại đến hành khách ngồi bên trong được.

Vậy mà không ngờ chiếc xe Rolls-Royce duy nhất có ở Trung Quốc này lại xuất hiện trước mặt hắn vào hôm nay. Hơn nữa còn đi vào địa bàn của hắn.

Chiếc xe thứ ba giống với chiếc thứ nhất, cũng là một chiếc Mercedes-benz màu đen cùng loại. Hai chiếc xe một trước một sau bảo hộ an toàn cho chiếc xe ở giữa, tựa như một vệ sĩ trung thành nhất.

Một đội xe xa hoa như vậy đến bệnh viện của hắn để làm gì cơ chứ?

Lý Học Văn suy nghĩ hồi lâu, thời gian gần đây chỉ có ông bố vợ của phó thị trưởng thành phố nằm trong viện này. Và còn một vị phu nhân của phó cục vệ sinh nằm ở phòng bệnh cao cấp. Đối với hai nhân vật đặc biệt này, thì mỗi ngày hắn đều đến hỏi thăm hai lần vào buổi sáng và tối.

Lẽ nào vẫn còn nhân vật lớn nào khác nằm trong viện này mà mình không biết sao?

Lý Học Văn cau mày lại, thầm nghĩ, hôm qua mình không đi làm, chẳng lẽ lại là tên khốn nạn Triệu Khải Việt cố tình lừa gạt mình điều gì đó sao?

Nghĩ đến viên trợ thủ của mình, thì tâm tình Lý Học Văn lại cảm thấy có phần khó chịu.

Trong lúc hắn nghĩ đến điều này, thì chiếc xe Mercedes-benz đã dừng lại, dường như xe vẫn chưa được dừng hẳn lại thì cánh cửa ở phía trước và sau xe đã được mở ra, liền phát ra những tiếng loạt xoạt loạt xoạt, có bốn người đàn ông thân hình to lớn mặc áo vest đen từ trên xe nhảy xuống.

Sau đó bốn người này đồng thời chạy đến vây quanh cửa chiếc Rolls-Royce, bảo vệ chặt chẽ, gắt gao cho chiếc xe. Tựa như bất kỳ khi nào cũng có thể gặp phải tập kích vậy.

Còn chiếc Mercedes-benz màu đen ở phía sau cũng đã dừng lại, cũng giống với chiếc xe trước, có bốn người đàn ông to lớn mặc áo đen bước ra. Hai người trong bốn người này trực tiếp bước đến cổng bệnh viện, hai người còn lại thì đứng khoanh tay trước ngực, đưa lưng về phía cửa xe, vẻ mặt cảnh giác dò xét bốn phía.

Bởi vì có quá nhiều người đứng chắn trước chiếc Rolls-Royce, nên Lý Học Văn chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, cũng có thể nhìn thấy có người từ trên xe bước xuống. Nhưng, hắn lại không nhìn ra được người vừa từ trên xe bước xuống là ai.

Những vệ sĩ này quả thật rất chuyên nghiệp, không để cho một giọt nước có thể lách qua được cánh cửa đó.

Tiếp đến là một đám vệ sĩ sáu người vây xung quanh một người vừa bước từ trên xe xuống, rồi tiến nhanh vào bên trong bệnh viện.

Lý Học Văn vội đi sát theo sau bọn họ.

Đợi cho đến khi đám người này đi hết rồi, thì những nhân viên trong bệnh viện và người nhà bệnh nhân đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho người nhà mình đang nằm viện từ sáng sớm, giờ mới khôi phục được một chút dũng khí, bắt đầu nghị luận việc này.

“Trời ạ. Đây là ai thế không biết? Chẳng khác gì lãnh đạo đi ra nước ngoài phỏng vấn.”

“Nhìn quy mô này thì có lẽ đúng là có lãnh đạo đến bệnh viện của chúng ta rồi cũng nên_

“Nhìn thấy chiếc xe đi ở giữa không? Tổng lương cả năm của tất cả nhân viên trong bệnh viện chúng ta cộng lại cũng không mua nổi đâu.”

“Làm gì có chuyện đó? Xe gì mà đắt vậy?”

Chị đã nhìn thấy cái biểu tượng ở phía trước chiếc xe đó chưa _ Chiếc xe nổi tiếng như vậy mà chị không nhận ra sao?”

“Không nhận ra.” Người này lắc đầu vẻ khó hiểu. “Rốt cuộc thì đó là xe gì vậy?”

“Chị nhìn kỹ lại xem xemỒ, đúng rồi, hôm nay tôi còn một ca phẫu thuật phải tiến hành. Tôi đi trước nhé

Đã rèn luyện thành thói quen hàng ngày nên hôm nay Tần Lạc dậy từ khi trời còn tờ mờ sáng. Chỉ nhìn thấy Lâm Hoán Khê đang ngon giấc ở giường bên cạnh, chẳng có gì có thể kinh động nàng được.

Lâm Hoán Khê vốn có tính ngủ nướng, hơn nữa tối hôm qua còn bận rộn đến khuya mới được ngủ. Thể xác mệt mỏi còn tinh thần thì uể oải nên trời đã sáng như bưng rồi mà nàng vẫn chưa có điệu bộ gì báo hiệu là sắp tỉnh cả.

Nhìn nàng khi ngủ có phần hơi co người lại giống như một chú mèo lười quyến rũ vậy, trong lòng Tần Lạc cảm thấy ấm áp và thỏa mãn vô cùng. Đây là người phụ nữ của mình, là người đã giao hết hạnh phúc của cuộc đời nàng vào tay mình.

Cộc cộc__

Có người gõ cửa ở bên ngoài, âm thanh rất nhẹ. Nếu không phải Tần Lạc đã tỉnh rồi thì căn bản là không thể nghe thấy.

Tần Lạc cau mày, thầm nghĩ sao y tá lại vào đây vào giờ này cơ chứ?

Nếu mình lên tiếng trả lời cô ấy thì chắc chắn lẽ làm tỉnh giấc ngủ ngon của Lâm Hoán Khê. Vì thế nên hắn dùng một cánh tay đỡ người mình bò dậy từ trên giường, rồi đi ra mở cửa,phần phía trên người không một mảnh vải che thân.

Vì bả vai của hắn bị trúng đạn, nên hắn không mặc chiếc áo khó coi của bệnh nhân vào làm gì. Hơn nữa, bạn học của Tần Lạc cho rằng, để cho những cô y tá đó lợi dụng mình đôi chút cũng chẳng sao. Từ cổ đến giờ bác sỹ với y tá đều được coi là người một nhà, vậy thì cần gì phải phân rõ cô, tôi chứ?

Nhưng, khi hắn nhè nhẹ mở dần cánh cửa ra thì trong phút chốc, hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Hắn không thấy cô y tá nào cả, chỉ nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời như ánh nắng ban mai, đẹp như cầu vồng buổi sớm cùng với một đám vệ sĩ đi đằng sau nàng. Liếc mắt nhìn một cái thì thấy dường như ngoài cửa đã đứng chật cứng người.

“Sao cô lại đến đây?”

“Anh không sao chứ?”

Hai người cùng đồng thanh nói, rồi lại cùng dừng ngay lại.

Tần Lạc hiểu rằng, mình không muốn làm phiền Lâm Hoán Khê cũng không được nữa rồi. Có khách thì cũng phải mời người ta vào bên trong ngồi một chút chứ.

Tần Lạc liền cười nói: “Vào bên trong ngồi một chút đi.

Hắn đoán là sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt biết tin, thì chắc chắn sẽ đến thăm hắn. Nhưng không đoán ra được nàng lại đến sớm như vậy. Lúc này, bệnh viện mới vừa làm việc thì phải?

“Cũng đúng lúc đi ngang qua đây.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc cười cười, đáp án của người phụ nữ này mãi vẫn chỉ là ‘Cũng đúng lúc đi ngang qua’

Hắn lại nghĩ, không biết có nam nhân may mắn nào có thể làm cho chính từ miệng nàng nói ra câu ‘Em đến đây thăm anh’ đây nhỉ.

Chỉ thầm nghĩ trong lòng một lát thôi mà đã làm cho xương người ta mềm nhũn hết cả ra rồi.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn xuyên qua khe hở bên cạnh Tần Lạc, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp vẫn đang say giấc trên giường, bèn nói: “Tôi đã cho người chuẩn bị chút cháo cho hai người rồi đấy.”

Mã Duyệt từ phía sau tiến lên trước một bước, đưa hộp cháo vẫn còn nóng hổi vào tay Tần Lạc.

Tần Lạc nhớ lại cảnh Văn Nhân Mục Nguyệt bón từng thìa cháo cho hắn khi tay hắn bị thương. Khi tiếp lấy hộp cháo còn nóng hổi trên tay từ tay Mã Duyệt, hắn liền cười nói: “Cảm ơn cô. Vào bên trong ngồi chút đi.”

“Không cần đâu.” Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn vết thương trên vai Tần Lạc một cái, sau đó liền quay người rời đi.

Mã Duyệt cứ ngẩn người ra một hồi, rồi cũng vội vàng đuổi theo sau.

Đám vệ sĩ lại một lần nữa thay đổi đội hình, đội hình phía trước giờ thành đội hình phía sau, còn đội hình ở phía sau thì lại biến thành đội hình ở phía trước, tất cả vây xung quanh bảo hộ cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

“Tiểu thư, chúng ta cứ thế này mà đi sao?” Mã Duyệt hỏi có chút không cam tâm.

Vốn tiểu thư định đến đây từ tối hôm qua, nhưng lại bị mình ngăn lại. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay đã dậy, rồi bảo nhà bếp ninh một nồi cháo, đã thế lại còn tạm thời gác lại một hội nghị vô cùng quan trọng _Vậy mà lại cứ thế này mà đi sao?

“Ta biết là anh ấy không sao rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Nhưng_” Mã Duyệt nghĩ, nói thế nào thì cũng nên đi vào bên trong ngồi nói chuyện với anh ta một chút chứ?

“Không có nhưng gì cả.” Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói. “Đến công ty.”

Nàng biết, người phụ nữ có tư cách để ngủ trong căn phòng đó đã tỉnh rồi. Họ còn liếc nhìn nhau một cái nữa mà.

Rồi nàng lại nhắm mắt lại, giả bộ như đang ngủ ngon. Nhưng, nếu mình vào trong đó thì phải xử lý ra sao cho phải đây?

Xem ra, có những chuyện thật là phiền toái. Còn phiền toái hơn cả mua trọn luôn một công ty vừa mới được tung ra thị trường.

Tần Lạc đứng ở cửa hồi lâu, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho toàn thân hắn nổi hết cả da gà lên, lúc này hắn mới xách hộp cháo giữ nhiệt vào bên trong phòng.

“Em tỉnh rồi à?” Tần Lạc cười nói. Cuối cùng thì vẫn làm Lâm Hoán Khê thức giấc.

Lâm Hoán Khê gật gật đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Tần Lạc cùng với chiếc hộp giữ nhiệt trên tay hắn.

“Văn Nhân Mục Nguyệt.” Tần Lạc cười cười giải thích. Bị dán mắt nhìn bởi ánh mắt như vậy thì Tần Lạc cảm thấy có phần chột dạ.

Hôm qua thì là Vương Cửu Cửu cộng thêm Lệ Khuynh Thành, một người có danh tiếng không tốt chút nào. Hôm nay thì là Văn Nhân Mục Nguyệt, mới sáng sớm tinh mơ đã đem cháo đến cho hắn __ Ai mà có người bạn trai nào luôn được vây quanh bởi một đám phụ nữ thì tâm lý cũng không thoải mái chút nào.

“Em biết.” Lâm Hoán Khê nói. Khuôn mặt vẫn không thể hiện bất kỳ sắc mặt nào.

“Anh và cô ấy chỉ là bạn thôi.” Tần Lạc nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu.

Lâm Hoán Khê ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, nói: “Anh chỉ cần làm theo những gì trái tim mình mách bảo là được rồi.”

“Làm theo những gì trái tim mình mách bảo? Em nói vậy là có ý gì?” Tần Lạc có phần khó hiểu hỏi.

L khẽ thở dài ra một tiếng. Trên thế giới này có rất nhiều việc có thể miễn cưỡng được, nhưng duy có tình cảm là phải thuận theo tự nhiên thôi.

Có người đã từng nói, trên chiến trường tình cảm, ai là người có tình cảm trước, thì người đó sẽ bị thua trong trận chiến này trước.

Nhưng, mình thì lại cảm thấy thỏa mãn, toại nguyện.

Bởi vì mình chưa khi nào muốn thắng trận chiến này cả, mình chỉ muốn được ở bên nhau.

Anh có gặp em hay không, thì em vẫn ở đó, không buồn cũng không vui.

Anh có nhớ em hay không, thì tình vẫn còn đó, không đến cũng không đi.

Anh có yêu em hay không, thì tình yêu vẫn ở đó, không tăng cũng không giảm.

Anh có theo em hay không thì bàn tay của em vẫn nằm trong bàn tay anh, không bỏ không rời.

tích cực thanks thể hiện đam mê đi các đồng đạo :D