Có một người mặc áo da đen, quần da đen, giầy da đen, làn da cũng ngăm đen, đầu thì ngẩng cao, ngực ưỡn về phía trước đi qua mặt hai cô y tá, sau đó lại dừng lại hỏi: “Có phải Tần Lạc nằm trong phòng bệnh này phải không?”
“Tần Lạc?” Cô y tá nghĩ một lát, rồi nhớ ra tên của bệnh nhân nằm trong phòng bệnh này hình như là Tần Lạc, liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng rồi. Đúng là anh ấy nằm ở phòng bệnh này, nhưng bệnh tình của bệnh nhân có phần không ổn định, bác sỹ nói tốt nhất là nên tránh bị người khác quấy rầy.”
Ly liếc nhìn cô y tá một cái, như không nghe thấy mấy câu nói phía sau của cô y tá vậy, nàng đi thẳng vào bên trong phòng bệnh.
Khi nàng chuẩn bị đẩn cửa đi vào, thì bỗng dừng lại nói với hai viên cảnh sát đi theo sau: “Hai anh đứng đợi ngoài này một chút.”
“Vâng, vâng, cô vào đi. Chúng tôi đợi ở ngoài này.” Viên cảnh sát mập gật đầu liên tục, tươi cười nói.
Vụ án nổ súng trên đường quốc lộ là một vụ án lớn, ở thành Yến Kinh mà xuất hiện chuyện này thì đó sẽ là vụ án trọng điểm trong tất cả các vụ án. Vụ án này ngay từ đầu đã được giao cho cục của thành phố Yến Kinh phụ trách, các khu cục khác vẫn chưa đủ tư cách để nhúng tay vào.
Nếu như là trước kia thì những lãnh đạo của cục thành phố như họ đây đi đến đâu cũng được thơm lây, nhiều ít gì cũng có thể mò được chút ít. Nhưng đi theo sau bà nội **này thì họ không thể đứng thẳng lưng lên được.
Mặc dù họ không biết thân phận của bà nội này là thế nào, nhưng, sau khi nàng đi vào phòng làm việc của cục trưởng cục cảnh sát một chuyến, khi đi ra ngoài, thái độ của cục trưởng không khác gì hai bọn họ bây giờ là mấy.
Cục trưởng còn thế, bọn họ lại dám dở trò gì sao?
Ly vừa nói xong câu thì lập tức quay đầu lại, nàng không một chút lo lắng họ sẽ cãi lại mệnh lệnh của mình.
Vừa mở cửa phòng bệnh ra, nàng đã nhìn thấy cả một đàn chim oanh có, yến có, đứng có, ngồi có, thì vẻ mặt ngẩn ra thấy rõ.
Rất nhanh, nàng lại bình tĩnh trở lại. Chỉ đứng ở cửa nhìn Tần Lạc đang nằm trên giường bệnh ăn táo mà không nói lời nào.
Tần Lạc nhìn thấy Ly đến thì vội vàng bỏ miếng táo trong miệng ra, ngạc nhiên hỏi: “Ly. Sao cô cũng biết tin nhanh vậy?”
Vừa nói dứt câu thì hắn cũng cười lớn. Từ lúc hắn gặp chuyện không may đến giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi, nghe nói đến cả tờ《Yến Kinh Đô Thị Vãn Báo》cũng đã đăng tin rồi thì làm sao Ly lại không biết được cơ chứ?
Có điều, từ viện điều dưỡng đi đến đây cũng mất không ít thời gian. Cũng khó trách nàng đến giờ mới đến.
“Vốn định đến sớm hơn.” Ly nói. “Trước khi đến bệnh viện thì phải đến cục cảnh sát thành phố một chuyến đã.”
Nói xong những lời này, nàng liền nhìn đám phụ nữ trước mặt mình một lượt rồi lại im lặng. Hiển nhiên có thể biết rằng, những lời phía sau không tiện nói trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Tần Lạc hiểu ý nàng, bèn nói với Vương Cửu Cửu: “Cửu Cửu, muộn lắm rồi, em với Tiểu Hoa mau về đi, nếu không người nhà lại lo đấy.”
Vương Cửu Cửu thông minh hơn người, nàng để ý Ly suốt nãy giờ như vậy thì làm sao không biết Ly đang có điều gì muốn nói với Tần Lạc cơ chứ. Vì vậy nên nàng cười nói: “Vâng. Vậy thì em đưa Tiểu Hoa về trước. Thầy Tần, thầy nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai em lại đến thăm thầy.”
“Nếu mai em bận thì không phải đến đây nữa đâu. Tôi không sao mà.” Tần Lạc cười khổ nói.
“Không sao. Em rỗi mà.” Vương Cửu Cửu cười cười, bướng bỉnh nói.
Nhưng trong lòng nàng thì có chút tủi thân.
Hắn cứ đẩn mình ra hết lần này đến lần khác, mình còn có thể chủ động thế này đến bao giờ được nữa đây? Lòng dũng khí của ta còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Vương Cửu Cửu chào Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành xong đâu đấy rồi liền kéo Tiểu Hoa rời đi.
Lệ Khuynh Thành chống vào chiếc nạng đứng lên nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, tôi về phòng nghỉ trước đây.”
Lệ Khuynh Thành cũng phải nằm lại bệnh viện, phòng bệnh nằm ngay bên cạnh phòng Tần Lạc.
Nàng là một trong những người đương sự của vụ án nổ súng này, trước khi bị cảnh sát hỏi thì nàng cũng không được rời khỏi bệnh viện, huống hồ vết thương ở đùi nàng cũng cần phải xem xét xem sao.
Lâm Hoán Khê thấy phòng bệnh khi nãy đông đúc vậy, nhưng giờ lại chỉ còn lại có mình mình liền nói: “Em đi ra ngoài gọi điền về thông báo cho mọi người trong nhà biết đã.”
Tần Lạc bỗng nắm chặt cổ tay nàng, rồi nói với Ly: “Không sao. Có chuyện gì cô cứ trực tiếp nói ra đi.”
Ly cũng không thấy xa lạ gì với Lâm Hoán Khê cả, nàng cũng biết hai người đã đặt mối quan hệ với nhau, nên cũng không kiêng kỵ gì nữa, nói: “Hai tên hung thủ đều đã chết rồi. Một tên sau khi bị anh đâm cho mù mắt thì bị người ta bắn thẳng vào đầu một phát. Còn một tên thì chết trong phòng của khách sạn Nghi Nhân Phủ. Khách sạn đó được xây theo kiểu khách sạn cổ điển, nên có rất nhiều nơi quan trọng lại không lắp máy quay phim. Cảnh sát kiểm tra máy giám sát của khách sạn rồi mà vẫn không tìm ra được bóng dáng của hung thủ.”
Tần Lạc cũng biếr tên hung thủ mà bị mình dùng ngân châm đâm cho mù mắt đã bị giết chết. Lúc đó hắn cùng với Lệ Khuynh Thành chạy đi lấy túi xách, kết quả là nhìn thấy tên hung thủ mà bị hắn đánh cho gãy chân để khỏi chạy trốn đã bị bắn một phát trúng đầu, nằm bẹp trên mặt đất.
Vì vậy có thể thấy rằng, có người đã lợi dụng khe hở, thừa cơ lúc hắn chạy đi cứu Lệ Khuynh Thành, đã chạy tới bắn cho tên sát thủ đó một phát trúng đầu.
Hắn đặt hết niềm hy vọng vào tên sát thủ còn lại, nhưng không ngờ lại bị giết người giệt khẩu nhanh như vậy.
Rốt cuộc thì đây là một nhân vật như thế nào đây, làm sao có thể ra tay một cách tàn nhẫn như vậy? Đến cả người của mình cũng không buông tha.
“Đến cả người của cô cũng không biết sao?” Tần Lạc hỏi.
“Chúng tôi không phải là thần.” Ly lạnh lùng đáp. “Hơn nữa, đây là việc riêng của anh. Tôi không có cách nào điều động tất cả nguồn nhân lực để điều tra giúp anh được. Tôi chỉ có thể dùng thân phận là Long Tức để có thể tự mình đi điều tra. Tranh thủ phối hợp với những bộ phận có liên quan.”
“Thế đã điều tra ra lai lịch của hai tên sát thủ đã bị giết đó chưa?”
“Chưa.” Ly nói. “Bọn chúng đều dùng hộ chiếu giả. Cho dù có lai lịch rõ ràng đi chăng nữa thì cũng không phải thân phận thật của chúng. Đây chỉ là một cách che dấu để có thể đi ra ngoài xử lý mọi việc được thuận tiện hơn. Hơn nữa, bọn chúng đều là quốc tịch nước ngoài, nên việc tìm kiếm, điều tra vô cùng phiền phức.”
Tần Lạc cười khổ nói: “Không biết là ai mà lại thù hận tôi như vậy, ra tay tàn ác như thế chứ?”
“Xem ra anh đắc tội với quá nhiều người rồi đấy.” Ly hơi nhoẻn miệng cười nói.
“Sư phụ biết việc này không?” Tần Lạc hỏi.
“Biết. Ông bảo tôi đến đây mà.” Ly gật gật đầu.
“Xem ra, ngày mai tôi không có cách nào đến điều trị cho sư phụ rồi. Cô bảo mấy người phục vụ cứ xoa bóp cho sư phụ theo cách mà tôi dạy họ từ năm trước đó nhé.” Tần Lạc dặn dò nói.
Thấy Tần Lạc bị thương nặng như vậy mà vẫn còn quan tâm đến tình hình điều trị cho bệnh tình của nghĩa phụ, thì Ly thấy xúc động vô cùng, nàng nói: “Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Tôi biết phải làm thế nào. Còn nữa, tôi sẽ giúp anh theo sát vụ án này, mấy đồng chí trong cục thành phố đang đứng bên ngoài, có thể bọn họ muốn tìm anh để hỏi một số chuyện, tốt nhất là anh nên tiếp họ một lát.”
Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói: “Mời họ vào đi.”
Đợi đến khi Lâm Hoán Khê đi ra ngoài, Tần Lạc vẫy vẫy tay với Ly, chờ đến khi Ly tiến đến giường bệnh của hắn với vẻ mặt nghi hoặc, thì hắn thấp giọng nói: “Nếu bắt được hung thủ thì giữ lại cho tôi nhé.”
“Anh muốn làm gì?" Ly nhìn Tần Lạc hỏi.
“Tôi muốn giết người.” Tần Lạc nghiến răng nói. Từ khi bị ám sát đến giờ, hắn vẫn nhẫn nhục ghê lắm, giờ ở trước mặt Ly hắn mới phát tiết ra được một chút.
Vô duyên vô cớ bị người ta tấn công, suýt chút nữa thì hắn và Lệ Khuynh Thành đều bị giết chết. Là người thì ai cũng có chút nóng nảy, hơn nữa, chỉ vì việc này mà anh tài xế lái xe taxi cho bọn họ đã bị thiệt mạng__
Anh ta đâu có tội tình gì, anh ta cũng có gia đình của mình, có vợ, có con. Vậy mà bây giờ, chỉ vì chở khách mà bị sát hại dã man như vậy, thì ai sẽ là người đòi lại sự công bằng cho anh ta đây? Cha mẹ, vợ con anh ta phải làm sao bây giờ?
Không phải người trong cuộc thì người ta cũng là người. Từng người qua đường họ đều có cuộc sống riêng của họ.
Tần Lạc bị thương, có biết bao nhiêu người đẹp đến để an ủi, thăm nom, lại còn có Ly và một đám cảnh sát bôn ba bên ngoài nữa chứ. Nhưng, một tài xế không quyền, không tiền thì phải biết làm sao đây?
Bất luận thế nào, Tần Lạc cũng phải tìm lại sự công bằng cho anh ta. Phải báo bằng được cái huyết hận này cho những con người bị hại vô tội đó.
“Giết người là phạm pháp.” Ly nói.
Tần Lạc có chút bất đắc dĩ, nói: “Vậy cô giúp tôi giết nó đi.”
“Thù lao?”
Tần Lạc nghĩ ngợi một lát, cắn răng nói: “Cho dù cô có muốn thân thể của tôi cũng được.”
Ly liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi quay người rời đi.
Điều này làm Tần Lạc vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc thì nàng đồng ý hay là từ chối đây?
Hay nói cách khác là coi như không nhìn thấy?
Lâm Hoán Khê dẫn hai người cảnh sát, một béo, một gầy vào, hai người gật đầu cúi người, điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy hoài nghi năng lực phá án của bọn họ.
Hy vọng trong khi bọn họ làm tốt công việc chính là nịnh bợ, lấy lòng của mình, thì cũng có thể nâng cao trình độ nghiệp vụ phá án của mình lên một chút_
Cuộc sống của Văn Nhân Mục Nguyệt từ trước đến nay đều rất có trật tự. Nếu không có việc gì đặc biệt, thì nàng đều lên giường đi ngủ vào mười một giờ tối hàng ngày. Đây là thói quen đã được rèn luyện từ nhỏ, bao nhiêu năm trôi qua nhưng thói quen đó cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Cũng giống như mọi khi, nàng mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm, bóng loáng như cánh ve nằm trên giường, tựa vào một chiếc gối ôm mềm mại đọc sách. Mỗi tối nàng thường thích xem những sách làm cho tâm hồn trở nên khoan khoái như tản văn hoặc những tập thơ nước ngoài. Rất hiếm khi nàng xem những tạp chí về tài chính khô khan, vô vị trước khi ngủ.
Đối với người thành công mà nói, thì bất kỳ thứ gì cũng trở thành kinh nghiệm. Còn với người thất bại thì tất cả kinh nghiệm đều chẳng là gì hết.
Vì vậy mà, nếu nàng cầm đến bút thì đó nhất định sẽ là thầy của những tác giả viết những bài về tài chính đó.
Sau khi cởi bỏ bộ đồ tinh hoa mỹ lệ đi làm ra, mặc lên mình bộ đồ trong nhà, mái tóc dài xõa xuống ngang vai, không trang điểm mà mặt nàng vẫn như ánh tuyết khi bình minh vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này, đã có thêm một phần hơi thở của cuộc sống, và bớt đi phần nào tư thái cao ngạo, vô tình của mình.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người giúp việc.
Nàng sống một mình, nhưng bên trong khuôn viên nàng sống thì có vô số vệ sĩ và những người giúp việc. Còn Mã Duyệt_trợ thủ đắc lực của nàng thì ở ngay gần đấy đợi lệnh bất kể lúc nào.
Thông thường mà nói thì không có ai đến làm phiền nàng nghỉ ngơi vào lúc này cả .
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Qủa nhiên, nàng vừa mới ngồi xuống thì ở bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
“Tiểu thư. Tôi là Mã Duyệt. Có chuyện báo cáo.” Âm thanh của Mã Duyệt cất lên ở bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng hỏi. Nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vào đi.”
Mã Duyệt đẩy cửa bước vào, vẫn mặc trên người bộ quần áo đi làm ban sáng, nói: “Sáu giờ hai mươi năm phút ngày hôm nay, Tần Lạc bị bắn.”
“Anh ấy có bị làm sao không?” Vừa rồi Văn Nhân Mục Nguyệt khó khăn lắm mới có một chút cảm giác buồn ngủ vậy mà bây giờ nó đã bay đi mất tăm mất tích.
“Chỉ là bị thương nhẹ thôi. Không có trở ngại gì to lớn cả.” Mã Duyệt đáp.
“Sao đến bây giờ mới báo cho ta biết?” Nghe nói Tần Lạc an toàn thì Văn Nhân Mục Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
“Cuộc họp cổ đông của công ty Năng Nguyên kéo dài mãi đến mười giờ bốn mươi năm phút mới kết thúc, sau đó lại đi cùng cô đến bữa tiệc của các nhân vật cao cấp trong tập đoàn, nên không có thời gian để xem mấy tin tức mà Trí Não đưa đến.” Mã Duyệt giải thích.
“Chuẩn bị xe.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng đặt tập văn kiện trong tay xuống, chuẩn bị đi thay quần áo.
“Tiểu thư. Đã muộn quá rồi.” Mã Duyệt thấp giọng khuyên. “Có khi Tần Lạc tiên sinh đã ngủ rồi.”
Văn Nhân Mục Nguyệt sững người lại, nghĩ ngợi một lát rồi khoát tay nói: “Thôi vậy. Lần sau có chuyện gì liên quan đến anh ấy thì bảo Trí Não báo cáo bằng miệng cho cô.”
“Vâng, tiểu thư.” Mã Duyệt đáp.
“Không có việc gì rồi. Cô đi nghỉ đi.”
“Vâng.” Mã Duyệt nói xong bèn chuẩn bị đóng cửa rời đi.
“Buổi tiệc vào mười giờ ngày mai hủy bỏ. Đến bệnh viện.” Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên nói.
“Vâng.”Mã Duyệt lại lên tiếng đáp lời một lần nữa.
Thấy tiểu thư của mình có tâm tình, thì Mã Duyệt thầm thở dài một cái. Phụ nữ một khi đã quyết định đắm chìm vào trong đó thì sẽ bắt đầu có những do dự không thôi.
Nếu dựa theo phong cách ngày trước thì sau khi tiểu thư hạ lệnh ‘chuẩn bị xe’,thì sẽ không thay đổi ý kiến. Còn bây giờ, lại trở nên cẩn thận vô cùng.
Kỳ thực, trong lòng nàng rất muốn đi.
tích cực thanks thể hiện đam mê đi các đồng đạo :D