Bởi vì nôn nóng, ánh mắt Cừu Yên Mị chăm chú nhìn đèn đường nên cô không chú ý tới sự thay đổi hoàn cảnh xung quanh.
Người lái xe ở phía đối diện với Cừu Yên Mị phát hiện ra nguy hiểm, cố gắng bấm còi báo động, một lần, hai lần, ba lần
Bim
Bim
Bim
Tiếng còi vang lên hỗn độn. Cừu Yên Mị nhận ra tình huống không ổn sau đó cô nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao tới.
Loảng xoảng
Tốc độ của chiếc xe tải rất nhanh, nhắm thẳng vào chiếc xe của cô lao tới.
Hiển nhiên chúng muốn giết người diệt khẩu.
Vì Cừu Yên Mị coi như đã trải qua đủ loại sóng gió, tâm lý binh tĩnh hơn người thường rất nhiều. Thế nhưng vào thời khắc này cô không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì tốc độ của chiếc xe tải rất nhanh, khoảng cách lại quá gần. Điều duy nhất Cừu Yên Mị có thể làm là lái xe chạy lên trước.
Vấn đề là ở trước xe của cô còn một chiếc xe khác.
Khởi động xe.
Cuống cuồng đánh tay lái.
Sau đó giẫm chân ga lái xe sang bên phải. Giữa các hàng xe có một lối đi nhỏ. Lối đi nhỏ này chính là cứu mạng của Cừu Yên Mị.
Đáng tiếc, vẫn chậm.
Đầu xe của cô đã chui vào trong nhưng đuôi xe vẫn còn ở bên ngoài không chui vào được.
Nếu như chiếc xe tải hạng nặng kia đâm vào đuôi xe của cô. Nó có thể nghiến chiếc BMW đắt tiền này thành một đống sắt vụn.
Chi treo mành chuông
Nguy trong sớm tối.
Thảm kịch bi thảm sắp xảy ra
Đúng lúc này một tiếng nổ vang lên.
Pằng
Bánh xe trước bên trái của chiếc xe tải hạng nặng đột nhiên nổ tung, thân xe nghiêng hẳn về bên trái.
Răng rắc
Lại một âm thanh giòn tan.
Thế nhưng lần này là cửa kính xe tải bị vỡ. Kính chắn gió trước xe vỡ tung, gió thổi o o tràn vào trong xe.
Cùng lúc đó trên đầu gã tài xế xe tải xuất hiện một cái lỗ máu.
Không, phải nói là một nửa đầu nồ tung, máu tươi và óc trộn lẫn với nhau bắn tung tóe trong cabin xe, trên vách, trên kính. Tất cả đều dính chất lỏng màu đỏ.
Ầm ầm
Chiếc xe tải không có người điều khiển thay đổi phương hướng.
Loảng xoảng
Chiếc xe tải nặng nề va vào vỉa hè xanh hóa, nghiền nát các loại cây cỏ ở đó, sau đó nó còn liên tiếp tông đổ hai cây bên đường.
Cho tới khi đụng đổ cây cổ thụ thứ ba thì nói gầm rú rồi dừng lại. Thế nhưng bốn bánh xe của nó vẫn quay cuồng, bào mặt đường nhựa thành một vũng nhỏ.
Có người gào lên chói tai, có người xuống xé vây quanh xem. Cảnh sát giao thông trực ban từ xa cũng lái xe tới.
Một đoạn đường dài trở nên hỗn loạn khiến giao thông ùn tắc.
Bởi vì đánh tay quá mạnh nên đầu xe của Cừu Yên Mị không khỏi va chạm với những chiếc xe khác.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm tới vấn đề này. Cùng lắm thì sửa xe hay mua xe mới cho bọn họ. Thế nhưng chuyện xảy ra vói nàng này, cho dù có tiền cũng không thể giải quyết được.
Cừu Yên Mị liều mạng lái xe chạy về trước, cô muốn né tránh chiếc xe tải đoạt mạng này.
Chiếc BMW của Cừu Yên Mị không sao tiến lên trước được nữa. Trong khi đó từ phía sau vang lên tiểng nổ. Cừu Yên Mị nhìn về sau thông qua gương chiếu hậu.
Chiếc xe tải lệch khỏi phương hướng cũ. Không hiểu xảy ra chuyện gì mà nói lại tông vào mấy cây ven đường?
"Chẳng lẽ tài xế say rượu lái xe?" Cừu Yên Mị thầm nghĩ.
Nhưng rồi cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này.
Cừu Yên Mị cảm thấy đây là một vụ mưu sát. Vụ mưu sát nhằm vào chính cô.
Phù
Cho tới lúc này Cừu Yên Mị mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô có sao không?'" Có người gò vào cửa sổ thủy tinh của xe cô, ân cần hỏi.
Còn có rất nhiều người chạy tới, bao quanh xe của cô.
Cừu Yên Mị ngồi ngay đơ trên ghế. Cô vẫn không cảm nhận được cảm giác an toàn dù có rất nhiều người đang vây xung quanh mình.
Vào lúc mười hai giờ trước, cuộc quyết chiến giữa gia tộc Văn Nhân và hai nhà Tần, Bạch chính thức bắt đầu.
Hai nhà Tần Bạch lựa chọn nghiệp vụ chính của gia tộc Văn Nhân là Tứ Hải Thuyền Vụ làm mục tiêu đuổi cùng giết tận. Trong khi đó gia tộc Văn Nhân cũng dùng một lượng tài chính khổng lổ đánh phá hạng mục nguồn năng lượng của hai nhá Tần, Bạch.
Tráng sĩ Bạch gia tự chặt cổ tay khi tuyên bố hạng mục nguồn năng lượng mới với Văn Nhân gia bị giải thể khiến cho các trụ sở nguồn năng lượng mới đang xây dựng bị đình trệ, hơn nữa bọn họ còn thành công đẩy gia tộc Văn Nhân một lần nữa ra trước đầu sóng ngọn gió.
Không thể không nói Văn Nhân gia chống cự rất kiên cường. Mặc dù hai nhà Tần, Bạch dốc hết thực lực chèn ép, Văn Nhân gia vẫn phản công rất cương quyết, thậm chí đôi lúc bọn họ còn chiếm lợi thế.
Đây là một cuộc chiến kéo dài.
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày
Thương trường như chiến trường, không có máu nhưng chém giết thảm thiết chưa từng có.
Ngày thứ tư, một lượng tài chính từ nước ngoài cuồn cuộn tràn vào. Lúc này gia tộc Văn Nhân hiện rõ sự mệt mỏi bởi vì nó phản kích càng ngày càng yếu ớt, càng lúc càng nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn Tất cả mọi người đều biết toàn bộ tiền mặt của gia tộc Văn Nhân đã được điều động hết.
Tài chính của các đồng minh gia tộc Văn Nhân cùng đã được quăng toàn bộ vào cuộc chiến này.
Không có tiền, chiến đấu như nào đây?
Bạch Phá Cục vuốt vuốt đôi mắt cay xè, đứng khỏi ghế nói: "Đại cục đã định, thắng bại đã phân".
Mấy ngày nay Bạch Phá Cục ở lại trong căn phòng làm việc này. Ban ngày chiến đấu, buổi tối chiến đấu, thảo luận kế hoạch, quyết định, ứng phó với tất cả sự cố, còn phải viếng thăm một người bạn quan trọng, không nhàn rồi một phút. Mấy ngày nay y chưa từng ngủ. "Đúng vậy. Người đời luôn mong chờ một kỳ tích, nhưng kỳ tích có thể được tạo ra dễ dàng vậy sao?" Tần Tung Hoành cười nói. Anh ta giống như Bạch Phá Cục, mấy ngày nay phần lớn thời gian của hai người đểu ở trong văn phòng này vì bọn họ không tin tường lẫn nhau chính vì vậy cả hai phải ở cùng một chỗ mới có thể đưa ra những quyết định có lợi, thể hiện thái độ chân thành nhất.
Mỗi câu tôi nói anh đều nghe được. Mỗi việc tôi làm anh đều chứng kiến. Anh liều mạng, tôi cũng liều mạng. Tôi dốc hết sức lực, anh cũng phải dốc hết sức lực để tránh cho có người ở sau lưng đâm người kia một đao.
Tần Tung Hoành đã bị Bạch Phá Cục đâm đao một lần. Sao anh ta có thể dễ dàng tha thứ khi bị đâm đao thứ hai?
Phạm sai lẩm một lần, đó là coi thường.
Phạm sai lầm hai lần chính là ngu xuẩn.
Bạch Phá Cục vươn vai nói: "Mệt mỏi quá. Tôi phải quay về tắm nước nóng. Người tôi bốc mùi hết rồi. Còn nữa, công việc đã xong xuôi. Tôi nữa bọn họ có thể tự giải quyết được". "Vậy cũng phải uống ly rượu đã" Tần Tung Hoành cười nói. Anh ta đi tới quầy rượu ở trong góc, lấy ra một chai Champagne hảo hạng đã chuẩn bị trước, nói: "Không thể không uống chén rượu này".
Bạch Phá Cục phá lên cười nói: "Đương nhiên tôi nhất định uống chén rượu này".
Phụt
Chai Champagne bị bật nút, bọt phun ra ngoài.
Tần Tung Hoành lấy hai chiếc ly thủy tinh, rót rượu Champagne màu hổ phách nổi tiếng, nói to: "Cạn ly vì thắng lợi".
"Cạn ly vì thắng lợi" Bạch Phá Cục nói.
Hai người cẩm ly rượu, nặng nề chạm một tiếng, sau đó cùng ngửa cổ uống cạn.
Choang
Cả hai cùng ném ly rươi vào tường sau đó nhìn nhau phá lẻn cười.
Anh hùng thiên hạ chỉ có Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục.
Đợi khi Bạch Phá Cục đi khỏi cuối cùng Tần Tung Hoành không dấu được vẻ mặt ngông cuồng và đắc ý nữa. Anh ta đứng trước cửa sổ phá lên cười.
"Thắng rồi. Cuối cùng cũng chiến thắng".
"Mình đã chiến thắng gia tộc Văn Nhân, chiến thắng Văn Nhân Mục Nguyệt, hoàn thành tâm nguyện của ông".
"Tần gia là đại gia tộc có một không hai ở Yến Kinh".
"Còn nữa, Tần Lạc, tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần thắng một lần là đủ. Cái đó tới rồi, Tôi đã làm được rồi. Đáng tiếc, anh đã không được chứng kiến".
Ánh mắt Tần Tung Hoành càng lúc càng hưng phấn, tâm trạng gần như điên cuồng, giống như người chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma.
Không một ai nghĩ Trí công tử Tần Tung Hoành ngày thường tao nhã, lịch sự, khiêm tốn lúc này lại thể hiện một bộ mặt điên cuồng.
"Mình là vua thế giới" Tần Tung Hoành không nhịn được đứng trước cửa sổ gào lên với cả Yến Kinh, với trời xanh mây trắng, với cả thế giới.
Đáng tiếc thủy tinh và tường có hiệu quả cách âm rất tốt. Người ngoài không thể nào nghe thấy, thậm chí còn không cả có tiếng vọng.
"Mình là vua thế giới" Anh ta gào to hơn.
"Mình là vua thế giới" Một lần nữa Tần Tung Hoành gầm lên.
Anh ta muốn tống khứ những ngột ngạt, uất ức, nhẫn nại, sỉ nhục trong lòng. Anh ta muốn gào thét nhưng hưng phấn, đắc ý, và cả sự ngông cuồng tuổi trẻ sau thắng lợi.
Bất kỳ người nào thành công không phải là ngẫu nhiên, kể cả Tần Tung Hoành. Không một ai biết để đi tới chặng đường này, anh ta đã nổ lực như thế nào.
Thế nhưng lúc này không còn quan trọng nữa.
Sau này người khác chỉ biết nhìn thấy vương miện trên đầu anh ta mà không quan tâm anh ta đã từng
"Cảm giác này rất tốt" Tần Tung Hoành ngồi ngả người trên ghế sa lon, cả người mệt mỏi, thầm nghĩ. Người anh ta lâng lâng như tung bay, giống như mới hút thuốc phiện vậy.
Cạch
Cánh cửa phòng làm việc bị người ta phá ra, một đám người không thể ngờ được xuất hiện trước mặt anh ta.