Chương 1394: Bức Bách Quyết Chiến!

Vương Cửu Cửu không hưỏng ứng từ "khai hỏa" của Trương Nghi Y, nàng nói: "Chúng ta hãy nghe chị Mục Nguyệt kể lại tình hình. Dường như chị ấy quen thuộc tình hình hơn. Mẹ đừng chỉ huy mò mẫm". "Sao mẹ lại chỉ huy mò mẫm? Con có biết mẹ tốt nghiệp trường nào không hả? Mẹ nói ra sẽ khiến con tự ti... ai, con mang bộ mặt gì vậy? Mẹ rất lợi hại đó. Trận chiến này giao cho mẹ đánh, nhất định sẽ thu thập được đám con cháu hai nhà Tần, Bạch" Trương Nghi Y buồn bực nói.

Sỡ dĩ Trương Nghi Y hạ uy của Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ vì bà muốn tạo cơ hội cho con gái tranh quyền chỉ huy chung. Tôi không quan tâm có lợi hại, ưu tú nhường nào, tôi cũng chẳng để cô vào mắt. Trong tim tôi, con gái tôi là quan trọng nhất.

Tương tự Trương Nghi Y cũng đang nhắc nhở Văn Nhân Mục Nguyệt rằng: Vương Cửu Cửu mới là bạn gái chính thức của Tần Lạc. Chúng tôi tới hỗ trợ chỉ vì Tần Lạc, không có quan hệ thân thiết với Văn Nhân gia của cô.

Hơn nữa nếu như trận này minh nắm quyền chỉ huy, hơn nữa còn giành thắng lợi huy hoàng, không phải sức nặng của Vương Cửu Cửu càng tăng lên trong mắt Tần Lạc sao? Khi đó hắn sẽ chính thức ai chính là người vợ hiền của hắn.

Nếu như để Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ huy trận chiến này nhưng lại giành được thắng lợi thì sao? ... Cho tới tận bây giờ Trương nữ sĩ chưa từng nghĩ tới vấn đề thất bại ngu ngốc.

Đáng thương thay tắm lòng của các bậc cha mẹ. Người mẹ luôn vì con gái minh mà làm nhiều chuyện.

Đáng tiếc Vương Cửu Cửu vừa lên tiếng đã dẹp bỏ hoàn toàn suy nghĩ của Trương Nghi Y. Hơn nữa nàng còn chủ động trao quyền chỉ huy cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

Bà nghĩ mãi mà không hiểu: Liệu có cần thiết phải thân thiết với tình địch của mình không?

Văn Nhân Mục Nguyệt nhận được cơ hội lên tiếng, nàng cười nói với Trương Nghi Y: "Không sao, Dì Trương là bề trên. Ý kiến của dì rất quan trọng".

"Thôi chị nhận đi" Vương Cửu Cửu cười nói: "Tính mẹ em là vậy, chị đừng quan tâm".

"Bỏ đi, tôi không thích" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Trương Nghi Y chỉ hận không thể vê Vương Cừu Cửu thành một cục nhét lại vào trong bụng mình.

Người ta là người ngoài thì đang tán thưởng mình. Trong khi đó con gái minh thì lại đang ngăn cản mình.

Vương Cửu Cửu kéo tay Trương Nghi Y, véo véo tay, không để bà tiếp tục nói lung tung. Nàng nói: "Tình hình thế nào?"

"Tứ bề thọ địch" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Bên kia đã chuẩn bị, khai chiến toàn diện. Chúng ta đang thành người cứu hỏa dập lửa bốn xung quanh, cực kỳ bị động". "Nhân viên và tài chính bên em đã vào vị trí, cần chúng em làm gì không?" Vương Cửu Cửu hỏi.

"Tốt lắm" Văn Nhân Mục Nguyệt quả quyết nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu châm lửa".

"Được. Hãy giao cho em" Vương Cửu Cửu cười nói.

Vương Cửu Cửu lấy điện thoại di động, bấm một cuộc gọi, nói: "Bắt đầu hành động".

---------------------

"Giá cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật Hằng Tín bị ép. Có người đang chèn ép".

"Ba cổ đông lớn của công ty chế tạo Hoàn Vũ làm phản, bán ra tất cả cổ phiếu".

"Công ty cơ giới Tam Nhị Trọng phát sinh sự cố. Truyền thông chính thức đưa tin".

"Công ty thực phẩm bảo vệ sức khỏe Đình Hảo đột nhiên mất điện. Dự đoán trong ba ngày tới cũng khó hoạt động trở lại".

"Hạng mục bất động sản Bích Thủy Nguyên Hoán Thành bị ngăn cản".

----------------------

Trong một phòng làm việc nhỏ, hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau.

Bọn họ thư thái ngồi trên ghế sa lon, trong tay cầm ly rượu đỏ, khẽ lắc. Thế nhưng lúc này bọn họ thật sự không có tâm trạng uống. Tất cả tinh thần của bọn họ còn đang tập trung vào bức tường đối diện.

Trên bức tường có treo những màn hình, những hình ảnh liên tục thay đổi, những đường vòng cung xanh đỏ giao nhau vừa mới vút lên lại đã nhanh chóng hạ xuống. Mấy tỷ tài chính mới ném ra này một là bốc hơi hết hai là bành trướng lên rất nhiều.

Mỗi một màn hình ti vì có một cái loa nhỏ. Nhân viên giải thích tình huống thông qua loa hơn nữa giọng nói còn rất ăn khớp với hình ánh khiến người ta mới nhìn đã hiểu ngay, cũng tiện cho việc phân tích số liệu. Text được lấy tại http://truyenyy.vn "Anh thấy thế nào?" Tần Tung Hoành mân mê ly rượu đỏ, cười tủm tỉm hỏi.

"Vương gia tham dự, bọn họ bắt đầu phản kích" ngón tay trái của Bạch Phá Cục nhẹ nhàng miết trên ghế sa lon, nói.

"Lấy độc trị độc? Chúng ta điểm hỏa bọn họ. Bọn họ dùng cách thức tương tự đào hầm chôn chúng ta. Không thể không nói nếu như một mình Tần gia hay Bạch gia khởi động cuộc chiến này, quả thật sẽ tổn thất nghiêm trọng, đả thương địch thủ một ngàn, tổn thất tám trăm. Chiêu này rất được" Tần Tung Hoành cười nói. "Chẳng lẽ bọn họ đã quên lần này hai nhà Tần, Bạch liên thủ. Bọn họ điểm hỏa Tần gia, chẳng lẽ Bạch gia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?" Bạch Phá Cục phá lên cười nói: "Tần thiếu gia, tới bây giờ anh vẫn còn e ngại tôi sao?"

"Không có gì. Không lo lắng. Tất cả mọi người chỉ muốn kiếm tiền" Tần Tung Hoành cười nói.

"Được rồi. Vậy tôi sẽ khiến Tần thiếu gia bỏ tảng đá trong lòng xuống" Bạch Phá Cục nói. Y cầm điện thoại di động ở trên bàn, bấm gọi, nói: "Căn cứ theo kế hoạch đã định, khiêu chiến toàn diện với gia tộc Văn Nhân". "Dạ" Từ trong điện thoại vang lên một giọng nói đàn ông kiên quyết, có lực.

"Tần thiếu gia, anh hài lòng rồi chứ?"'

"Đúng là cần có hình thức hợp tác thẳng thắn này" Tần Tung Hoành cười nâng ly: "Bạch thiếu gia, tôi kính anh một ly".

"Không" Bạch Phá Cục xua tay nói: "Mừng thắng lợi".

"Mừng thắng lợi".

Ly rượu thủy tinh của hai người chạm vào nhau, phát ra âm thanh giòn tan.

Lượng tài chính khổng lồ được Bạch gia chuẩn bị trước như cơn lũ bất ngờ ập tới. Gia tộc Văn Nhân tạo cho người ta một cảm giác bị đánh tơi bởi.

Một bên dũng mãnh tiến vào. Một bên gấp rút thu hẹp nghiệp vụ.

Gia tộc Văn Nhân liên tục rơi vào thế bắt lợi. Cục diện rất nguy hiểm.

Thắng lợi trong tầm tay khiến tâm trạng Tần Tung Hoành rất vui.

Anh ta nhìn Bạch Phá Cục. Bạch Phá Cục cũng nhìn Tần Tung Hoành.

Hai người tỉnh táo nhìn nhau, yên lặng.

"Bây giờ chính là lúc" Tần Tung Hoành nói.

"Vậy bức bách bọn họ quyết chiến" Bạch Phá Cục nói.

------------

Tập đoàn Cừu Thị, phòng họp nhỏ.

"Yên Mị, cháu phải tỉnh táo. Bây giờ không phải là thời đại nghĩa khí nắm quyền" Chú hai Cừu Dật Hòa của Cừu Yên Mị hết lòng khuyên nhủ. "Chú biết bây giờ các người đang nắm quyền cao trong công ty. Lời nói của chúng ta không có trọng lượng. Thế nhưng là một thành viên Cừu gia, là chú của cháu, chú muốn cháu phái lấy đại cục làm trọng. Cừu Thị không phải là Cừu Thị của một người mà là Cừu Thị của Cừu gia chúng ta, cần phải thận trọng".

Cừu Dật Vân kéo một hơi thuốc, nói: "Nếu như cô ta có mặt, cô ta ra quyết định, cha khó mà nói được gì. Thế nhưng Yên Mị con, con làm như vậy, cha tuyệt đối không thể chấp nhận. Rốt cuộc con là người Cừu gia hay là người của cô ta? Con cũng thấy đấy bây giờ hai bên đang tranh đấu quyết liệt. Chúng ta tham gia không phải là chui vào con đường chết sao?" "Đúng vậy. Cháu hãy nhìn đi" Cừu Dật Như chỉ vào màn hình ti vi trên tường trong phòng họp đang phát bán tin tài chính kinh tế, nói: "Không một ai coi trọng gia tộc Văn Nhân, chỉ một Tần gia đã khiến gia tộc Văn Nhân lao đao, nay tăng thêm một Bạch gia. Hai nhà đầu sỏ này liên kết thôn tính công ty một nhà. Gia tộc Văn Nhân làm gì để ngăn cản đây? chỉ có con đường chết. Yên Mị, cô nhìn cháu lớn lên, cháu không thể kéo chúng ta chết cùng. Cháu đừng quên cô cũng có cồ phần ở Cừu Thị". "Hay như này đi ..." Cừu Yên Mị mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dường, nói: "Mọi người bán cổ phần, tôi mua lại bằng tiền mặt. Khi đó mọi người không còn liên quan gì tới Cừu Thị, thua cũng được mà thắng cùng chẳng sao, mọi người không cần quá lo lắng". "…"

Sau một hổi yên lặng, người đầu tiên thổi bùng cơn bão vẫn là chú hai Cừu Dật Hòa.

"Bán cổ phần? Cái gì là bán cổ phần? Tôi là một thành viên Cừu Thị, tôi là đàn ông Cừu gia, sao tôi phải bán cổ phần? Chúng tôi bán, Cừu Thị còn là công ty Cừu gia nữa không? Nói vậy mà cũng nói sao?" "Đúng vậy, Yên Mị. Liệu đây có phải là độc kế cháu và con đàn bà độc ác họ Lệ sắp đặt, muốn nhân cơ hội này đá tất cả những người không vừa mắt chúng ta ra khỏi Cừu Thị?" "Bán cổ phần, chúng tôi không liên quan tới Cừu Thị nữa. Sau này chúng tôi sống bằng cái gì?"

"Tôi một lòng làm việc vì Cừu Thị. Tôi sẽ không bán".

Cừu Yên Mị gõ gõ bàn, nói: "Tôi đã cho mọi người con đường lui. Mọi người đã tự lựa chọn. Bây giờ cứ quyết định như vậy. Cừu Thị dốc toàn lực ủng hộ gia tộc Văn Nhân. Tôi đã thông báo cho bộ phận tài vụ huy động tài chính. Được rồi. Tan họp. Tôi còn bận rất nhiều việc".

Cừu Yên Mị nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài, để lại một đám con cháu Cừu gia chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

"Lẽ nào lại như vậy?" Cừu Dật Hòa bực tức đập tay xuống bàn gầm lên.

Đáng tiếc những người khác chỉ im lặng, không một ai quan tâm.

Sau khi Cừu Yên Mị rời khỏi phòng họp, cô không quay lại phòng làm việc của mình mà đi thẳng xuống lầu, đi xuống bãi đồ xe ngầm.

Lệ Khuynh Thành không có ở đây, cô phải hoàn thành việc mà Lệ Khuynh Thành muốn làm.

Cừu Yên Mị đã điều động một lượng lớn tài chính. Thế nhưng sử dụng số tiền này như thế nào thì phải giao cho Văn Nhân Mục Nguyệt thống nhất điều hòa.

Chính vì vậy Cừu Yên Mị dự định tới building Hoàn Cẩu gặp mặt Văn Nhân Mục Nguyệt

Khi chiếc BMW của cô đang chạy trên đường thi phải dừng lại vì đèn đỏ.

Hai mươi chín giây, hai mươi tám, hai mươi bảy ...

Cừu Yên Mị sốt ruột chờ đợi, chờ đợi hết đèn đỏ.

Đúng lúc này một chiếc xe tải hạng nặng vọt ra từ mặt kia của ngã tư, lao thẳng về phía chiếc BMW của Cừu Yên Mị.