Tần Lạc vốn nghĩ rằng tình trạng sức khỏe thực tế của người bệnh trong ngôi nhà nhỏ này căn bản không phải như vậy.
Thiếu nữ áo đen đi trước dẫn đường, Kiều Mộc đi giữa, Tần Lạc đi theo phía sau cùng. Ba người đáp thang máy chuyên dụng xuống lầu, sau đó xuyên qua một rừng cây, đi qua mấy hòn non bộ, dọc theo một khe suối tiến về phía trước, cuối cùng đến một cánh cổng của một biệt viện của một nơi khác bên cạnh con suối.
Cỏ mọc um tùm, cây leo quấn xung quanh.
Khu biệt viện này rất nhỏ, nó hoàn toàn mang phong cách kiến trúc cổ Trung Quốc. Cổng gỗ màu đỏ thẫm, tường cao ngói đỏ, thoạt trông khác biệt vô cùng. Ở nơi non nước hữu tình này, xuất hiện một nông trại như vậy, làm cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.
Trước cổng có một ông lão nằm trên ghế trúc, có một quyển sách cổ màu vàng ố che một bên mặt của ông lão lại, hình như ông lão đang ngon giấc, tiếng chân của khách cũng không làm cho ông phải giật mình tỉnh dậy.
Thiếu nữ mặc áo đen quay lại nhìn Tần Lạc một cái, rồi nói: “Đừng ăn nói linh tinh đấy. ”
“ Tôi là bác sĩ. ” Tần Lạc nói: “ Không để cho bác sĩ được nói, thì cô đưa tôi đến đây làm gì? ”
“ Không cho anh nói, thì anh không được nói. Anh có tin là tôi sẽ giết anh không? ” Thiếu nữ cũng không ngờ Tần Lạc lại phản bác lại mình, giọng nói tỏ ra rất tức giận.
“ Tùy cô. ” Tần Lạc nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Hắn e rằng nếu cứ cãi nhau thế này, thiếu nữ lại rút dao ra múa lung tung thì nguy to.
Đây là loại con gái gì không biết? Tính tình nóng như lửa vậy. Xem cô ả về sau có lấy chồng được không.
Thiếu nữ mặc áo đen giờ mới thấy bằng lòng, đẩy cánh cửa đã bong gần hết màu sắc, cẩn thận nhẹ nhàng tiến vào trong.
Vừa đi vào trong vườn, bên tai đột nhiên vọng đến một tiếng quát già nua đầy phẫn nộ: “ Ly, ta đã nói là không được đem bác sĩ đến đây cơ mà. Sau con không nghe lời hả? ”
Thiếu nữ áo đen lại quay lại trợn mắt lên nhìn Tần Lạc, trong khi Tần Lạc đang cố gắng hết sức để hiểu được hàm ý ánh mắt của cô ta, thì Ly đã nhanh bước vào trong phòng.
Rất nhanh, trong phòng liền vọng ra tiếng nói của Ly: “ Nghĩa phụ, con chỉ là đem một bác sĩ trung y đến để xoa bóp cho nghĩa phụ thôi mà.”
“ Xoa bóp? Xoa bóp thì cần bọn chúng làm gì? ” Giọng của ông lão có phần tức giận. “ Để nó đi về đi. Ta không muốn gặp bất kỳ ai. ”
“ Nghĩa phụ, người không muốn gặp cả con nữa sao? ” giọng của Ly buồn bã nói.
Nghe tiếng nói vọng ra từ trong phòng, suýt nữa thìTần Lạc té luôn xuống đất.
Đây có phải giọng nói của cô bé ngổ ngáo, động một cái là rút dao đòi chém người đây không?
Thì ra, mỗi một người phụ nữ đều có một mặt khác.
Tần Lạc đột nhiên nghĩ, nếu như Lâm Hoán Khê cũng nũng nịu với hắn như vậy, thì không biết cảm giác sẽ ra sao nhỉ?
Hoặc là, Văn Nhân Mục Nguyệt nắm lấy cánh tay hắn lắc đi lắc lại, nũng na nũng nịu một lần như thế.
Chỉ nghĩ vậy thôi mà xương cốt trong người Tần Lạc như muốn vỡ ra rồi.
“ Chờ chút nữa vào trong nói năng cẩn thận đấy. Tính tình của Long Vương nóng nảy lắm. ” Kiều Mộc thì thầm bên tai Tần Lạc.
Long Vương? Long Vương gì cơ chứ?
Trong óc Tần Lạc đột nhiên hiện lên nhân vật Đông Hải Long Vương râu tóc sum xuê trong tác phẩm < Tây Du Ký >, cưỡi mây về gió bay trên trời. Chỉ cần hắt xì hơi một cái, là hạ giới sẽ có một trận mưa lớn.
Cũng có nghĩa là nguồn nước mà chúng ta sinh sống, chính là nước miếng của Long Vương đó------
“Đã biết tính ta nóng nảy rồi mà còn làm trái ý ta. Kiều Mộc, ngươi cũng muốn làm phản đấy ư? ” giọng nói già nua vọng từ trong phòng vọng ra.
Kiều Mộc nói giọng nhỏ như vậy, gần như là thì thầm bên tai Tần Lạc, không hiểu sao ông lão đó lại nghe thấy được.
Khuôn mặt Kiều Mộc trắng bệch ra, bịch một tiếng quỳ luôn xuống đất. Không có lấy một từ biện hộ cho mình.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt mình như vậy, Tần Lạc đi cũng dở, ở cũng không xong. Có cảm giác bất lực không biết làm thế nào cho phải.
“ Nghĩa phụ, nghĩa phụ để hắn thử tay nghề một chút xem sao. Kỹ thuật xoa bóp của hắn rất cừ. Nếu như nghĩa phụ cảm thấy không thoải mái, thì lần sau con sẽ không gọi hắn đến nữa. Cóđược không ạ? ” Thiếu nữ áo đen vẫn không ngừng nỗ lực công cuộc thuyết phục ông già cứng đầu.
“ Không cần đâu. Để hắn đi đi. ” Ông lão nói. “ Ly, con và Kiều Mộc ở ngoài kia làm những trò quỷ gì, ta đều biết hết. Đừng nghĩ là chân ta không đi được, tay ta không nhấc lên được thì không thấy được các ngươi làm gì, chuyện mà các ngươi làm đều không qua mắt ta được đâu. Tình hình của ta thế nào ta biết. Hết thuốc chữa rồi. Đừng lãng phí tài nguyên quốc gia nữa. ”
“ Nghĩa phụ, chúng con biết là không qua mắt nghĩa phụ được. Nhưng, bao nhiêu là con cháu nhà họ Long đều rất quan tâm đến nghĩa phụ, Châu gia gia cũng gọi điện thoại đến dặn dò, bằng bất kỳ giá nào cũng phải trị khỏi bệnh cho nghĩa phụ. Nghĩa phụ không trị bệnh, bọn con biết ăn nói với Châu gia gia ra sao đây? ” Ly nói.
“Ăn nói? Ăn nói cái gì? Ta mà đã quyết chuyện gì, thì còn phải lo ăn nói với ai nữa sao? ” Ông lão phẫn nộ nói. Nhưng, Tần Lạc nghe ra được, giọng của ông lão đã yếu đi rất nhiều.
“ Nghĩa phụ, nghĩa phụ đừng làm khó bọn con nữa được không. Hãy để bác sĩ vào xem bệnh cho nghĩa phụ xem sao. Nếu như bác sĩ nói không có cách nào chữa được, thì bọn con sẽ không đem người đến nữa. Cũng là để người khác yên lòng, như vậy có được không?” Giọng của Ly tràn đầy sự mong mỏi.
Im lặng một hồi lâu, ông lão hẳn nhiên là đang suy ngẫm.
Một hồi lâu sau, mới nặng nề thở dài nói: “ Bộ dạng ta đã thế này rồi, không muốn gặp người ngoài chút nào. Ài, thôi không sao, để hắn vào đây xem xem thế nào, chỉ có lần này thôi đấy, không được có lần sau nữa. ”
“Tốt quá, cảm ơn nghĩa phụ. Con đi gọi hắn vào ngay đây.” Ly vui vẻ nói, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Đi theo tôi, không được ăn nói linh tinh. Anh nên nói là sẽ chữa khỏi bệnh cho nghĩa phụ của tôi.” Ly thầm dặn dò bên tai của Tần Lạc.
“ Tôi không biết nói dối.” Tần Lạc lắc đầu nói.
Xoẹt!
Không biết xảy ra chuyện gì, con dao dấu dưới eo của Ly loáng một cái đã nằm trong tay nàng.
Con dao đó kề sát vào cổ Tần Lạc, nói: “ Anh buộc phải biết. ”
“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Có lẽ cái thứ này không khó học cho lắm.” Tần Lạc tỏ ra e dè vội vàng đáp.
Hắn được cái cứng mồm cứng miệng. Nhưng dao của người ta còn cứng hơn mồm miệng của hắn nữa. Vả lại, hắn còn trông thấy, bên hông nàng còn đeo một khẩu súng lục màu bạc nhỏ gọn nữa.
Dĩ nhiên, khẩu súng to hay nhỏ đều không quan trọng. Quan trọng là viên đạn được bắn ra từ họng súng đều đủ thể giết chết người.
Vút!
Con dao trong tay Ly xoay một vòng, rồi nằm gọn lỏn trong chiếc bao ở trên hông nàng một cách thần kỳ. Tốc độ nhanh đến khó tin.
“ Nhìn cái gì mà nhìn? Đi theo ta.” Thiếu nữ áo đen kéo Tần Lạc một cái, lôi vào trong phòng.
Tần Lạc cuối cùng cũng gặp được Long Vương. Một ông lão nằm trên ghế trúc.
Long Vương thân thể cao lớn, kể cả khi nằm ở đó, cũng làm cho người khác phải e dè. Ghế trúc được làm theo dạng đặc chế, to như một chiếc giường vậy. Như vậy mới có thể dung nạp được thân hình to lớn của Long Vương.
Ngũ quan của Long Vương rất phương phi, mắt rậm mày ngài, môi dầy mũi lớn, để một bộ râu xồm xoàm rậm rạp, bộ tóc màu bạc trắng xõa xuống ghế trúc, trông như lâu lắm rồi chưa được cắt tỉa vậy.
Chân và tay của ông ấy không động đậy được, chỉ có đầu của ông ấy còn quay đi quay lại được. Khi ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, thì cũng giống như Kiều Mộc, Tần Lạc suýt chút nữa thì quỳ luôn xuống đất.
Không phải hắn chủ động muốn quỳ xuống, mà là do có một cảm giác áp lực to lớn ập đến nên mới như vậy. Giống như một hòn núi cao, một con sông lớn vậy, làm cho đầu gối người ta run rẩy, như muốn đổ gập xuống.
Tần Lạc giờ mới hiểu, tại sao hắn đến đây cảm thấy mỗi một nơi mà hắn đi qua, mọi vật nhìn đều vô cùng giản đơn, nhưng lại làm cho người ta không thể dùng lời nói để hình dung được sự uy nghiêm của nơi này.
Bởi vì, nơi này có một chủ nhân như vậy. Chính là do có một người chủ như vậy, nên những cảnh vật nơi đây cũng mang một vẻ tôn nghiêm vô cùng.
Ông lão này rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao bọn họ lại gọi ông ta là Long Vương?
Cũng may < Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm > trong mình Tần Lạc kịp thời điều chỉnh vận chuyển nội tức, hóa giải luôn luồng áp lực đó, thế nên hắn mới không bị mất mặt trước mọi người.
“Ừm? ” ánh mắt của ông lão đột nhiên ánh lên. “ < Đạo Gia Thập Nhị Cẩm >? Nhóc con, Huyền Cơ Tử là gì của ngươi? ”
Huyền Cơ Tử? Đó là ai vậy?
Tần Lạc mới đầu vẫn chưa kịp phản ứng, cảm thấy cái tên này lạ hoắc. Chờ đến lúc hắn nhớ ra Huyền Cơ Tử là một vị sư phụ mà hắn mới bái lạy gần đây, còn mình thì mang thêm một cái đạo hiệu đau khổ là Không Cơ Tử, thì hắn mới há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả người như Long Vương mà cũng biết đến danh tiếng của sư phụ hắn, xem ra sư phụ của hắn cũng không phải là hạng giang hồ thuật sĩ tầm thường. Có lẽ, cũng có bản lĩnh đầy mình, về sau phải dò hỏi lại cho kỹ mới được.
“ Huyền Cơ Tử là sư phụ của tôi. ” Tần Lạc thật thà đáp.
“Ừm, đệ tử của thiên hạ đệ nhất đạo, cũng không tầm thường. Ngươi tu đạo lợi hại như vậy, lẽ nào còn biết chữa bệnh cứu người sao? ” Long Vương nhìn Tần Lạc hỏi.
“ Tôi không tu đạo. Tôi chỉ chữa bệnh cứu người. ” Tần Lạc đáp.
Xem ra, họ đã lẫn lộn toàn bộ ngành nghề của nhau rồi.
Đầu tiên hắn là một vị bác sĩ trung y, sau đó mới là một đạo sĩ. Bác sĩ trung y là nghề chính của hắn, còn đạo sĩ----chẳng qua là một nghề tay trái, dùng để đùa nghịch cho vui vậy thôi.
“Được, nể mặt ông bạn lâu năm, ta cho cậu một cơ hội. Cậu đến đây bắt mạch cho ta xem.” Long Vương nói.
Tần Lạc vẫn đứng im chỗ cũ không hề động đậy, chỉ nhìn Long Vương rồi cười tủm tỉm.
“ Bảo anh đến đó bắt mạch, anh có nghe thấy không thế? ” Ly trừng mắt nhìn Tần Lạc nói.
“ Thực ra, ông không cần phải nể mặt sư phụ của tôi, để cho tôi cơ hội đâu. ” Tần Lạc nhìn vào Long Vương đáp.
“ Thứ nhất, tôi là một bác sĩ. Ông là bệnh nhân. Tôi có thể chữa hoặc không chữa cho ông. Nhưng ông thì không thể lựa chọn như tôi được. ”
“ Thứ hai. Y thuật của tôi là do tự tôi học mà có, không liên quan gì đến sư phụ của tôi cả. ”
“ Thứ ba, tôi luôn hết mình trị bệnh cho bệnh nhân của tôi. Bệnh nào mà không chữa được, thì tôi cũng chỉ có thể nói câu xin lỗi mà thôi. Thế nên từ trước đến giờ không bao giờ có chuyện phải nể mặt người khác mà tôi phải đi chữa bệnh cả. ”
“ Anh đang muốn thể hiện khí cốt của anh sao? ” Ly sa sầm mặt lại nói.
Tên ranh này dám cả gan đứng trước mặt Long Vương mà đàm luận về vấn đề thể diện , đúng là hắn đã chán sống rồi.
“ Tôi đang giữ sự tôn nghiêm của một vị bác sĩ cần có. Tôi đến để chữa bệnh, cứu người. Tôi là người ban phát cho người khác, chứ không phải là người nhận ân huệ của người khác. ” Tần Lạc cố chấp nói.
Về phương diện khác Tần Lạc đều rất dễ nói chuyện. Nhưng, nếu có liên quan đến vấn đề y thuật, thì sự cố chấp cao ngạo của hắn làm người ta khó chịu vô cùng.
Ánh mắt Ly lóe lên, rút dao xông vào Tần Lạc.
Tần Lạc đã chịu rất nhiều sự áp bức của phái yếu, nên biết phái yếu không đáng tin cậy chút nào, vậy nên đã sớm đề phòng sự tấn công đột ngột của cô gái này.
Khi cảm thấy ánh mắt của cô ta thoáng có gì không ổn, Tần Lạc đã tự động lùi lại một bước.
Quả nhiên, đúng vào cái chỗ mà hắn vừa đứng, có một đường ánh sáng bạc lóe qua. Ánh sáng đó chính là vết cắt của con dao trên tay của Ly để lại.
Ly không ngờ rằng Tần Lạc dự đoán trước được ý đồ của mình, thoát được sát chiêu của nàng chỉ trong gang tấc. Khuôn mặt ngạc nhiên vụt thoáng qua, rồi tiếp tục cầm dao xông đến.
“ Ly, dừng tay. ” cuối cùng Long Vương cũng phải buông miệng nói.
Thân hình của Ly chững luôn lại. Căm hận nhìn Tần Lạc một cái, rồi mới đút dao lại, đứng về chỗ cũ
“ Không tồi, bây giờ cũng hiếm khi gặp được người trẻ tuổi nào cao ngạo như vậy. ”Long Vương nói. “ So với cái bọn đứng trước mặt ta mà hai đầu gối run run như muốn quỳ, thì ngươi hơn bọn họ rất nhiều. Rất giống ta hồi trẻ. ”
“----” Ông lão này kỹ thuật ăn nói thật là cao siêu. Ngoài mặt như là khen người khác, kỳ thực lại chính là đang tự khen mình.
“ Có niềm say mê, thì mới làm nên chuyện được. Ta tin cậu là một vị bác sĩ tốt. Ta xin lỗi những lời nói vừa rồi đã nói với cậu. ” Ánh mắt sáng quắc, có thể đốt cháy người khác của Long Vương chăm chăm nhìn vào Tần Lạc, nói: “ Xin thần y hãy bắt mạch cho tôi. ”