Chương 132: Bệnh nhân đặc biệt

Tần Lạc chưa từng biết rằng, Yến Kinh lại to đến như vậy.

Đoạn đường này quả thật là dài lê thê và nhàm chán vô cùng, không có ai nói chuyện với hắn, hắn ngồi một mình ở phía sau cả hơn hai giờ đồng hồ, khi hắn gần ngủ gật đến nơi thì xe dừng lại ở cổng của một viện điều dưỡng ở ngoại ô.

Tần Lạc không biết đây là nơi nào, thậm chí trên cổng của viện điều dưỡng cũng không có đến một tấm biển. Nhưng, lại có hai hàng quân nhân mặc quần áo bộ đội, đeo súng,và lựu đạn đứng đó.

Hai con chó quân đội mắt nhìn chằm chằm, lè cái lưỡi màu đỏ tươi ra trước mặt một người khách lạ như Tần Lạc. Nếu không phải có người túm nó lại thì e rằng nó đã vồ đến cửa xe để chui vào trong xe rồi.

Trải qua một cuộc kiểm tra giấy tờ gắt gao, chiếc xe này mới được cho phép đi qua, rồi từ từ đi vào cái vườn rộng lớn đầy thần bí ở bên trong.

Nội viện lại ít trông thấy có quân đội mặc quần áo bộ đội, nhưng, lại có thể thấy ở khắp nơi những nhân viên bảo vệ, thân hình to lớn mặc một bộ comple đen, trên cổ còn đeo tai nghe đứng ở tứ phía.

Tần Lạc dựa vào những hiểu biết có hạn của mình về quân sự để bảo đảm rằng, bất luận người ta có xông vào đây từ hướng nào đi chăng nữa, thì đều không có cách nào thoát khỏi vòng vây ở nơi đây. Thậm chí đến cả tay súng tỉa bắn từ xa và tầm bắn của nó cũng đã bố trí từ trước. Chỉ cần có chút khác thường, là ra tay liền.

Tuy là nơi này vô cùng xa lạ, hơn nữa cũng bởi vì quá đỗi yên tĩnh và nghiêm trang, nên những người ở đây nhìn ai cũng như sắp đối mặt với kẻ thù vậy, làm cho người ta có cảm giác như không khí được hít vào trong phổi như bị cô đọng lại. Nhưng, Tần Lạc lại không có lấy một chút lo lắng nào cả.

Sự tự tin này bắt đầu đến từ gia gia Lâm Thanh Nguyên. Do Lâm Thanh Nguyên gọi điện bảo hắn đến đây, vì vậy hắn có thể khẳng định, bất luận thế nào, Lâm Thanh Nguyên cũng sẽ không làm gì tổn thương đến hắn cả.

Mặt khác, hắn thấy rằng hai người vệ sĩ mặc đồ đen đến mời hắn tuy vẻ mặt lạnh lung, nhưng thái độ không có chút ác ý nào cả. Lúc ở trên xe, họ chỉ nói với hắn hai câu. Một câu là ‘khát không’, còn một câu nữa là ‘anh có thể mở cửa ra hút thuốc’.

Chỉ bằng hai câu nói này, Tần Lạc đã biết rằng mình nằm trong trạng thái an toàn.

Liên tưởng đến Lâm gia gia tối hôm đó về muộn, cùng với những lời nói không rõ ràng của ông. Tần Lạc thầm đoán, có thể là một nhân vật lớn nào đó lâm bệnh rồi, nên mời mình đến để khám bệnh.

Từ căn nhà này cùng với những vệ sĩ đứng ở tứ phía thì có thể biết, lai lịch bệnh nhân không phải hạng tầm thường. Người như thế mà bị bệnh, thì có thể tập hợp tất cả những danh y trên toàn thiên hạ đến để trị liệu. Lâm Thanh Nguyên không phải là vào tổ trị liệu sớm hơn mình một bước sao?

Nhưng, cho đến giờ vẫn chưa giải quyết được bệnh tình, lại cố ý phái người đưa mình đến đây. Điều đó cho thấy rằng, căn bệnh này quả là khó giải quyết. Họ vẫn chưa nghĩ ra phương án trị liệu tối ưu.

Xe dừng lại ở cửa của một ngôi nhà nhỏ, người đàn ông mặt vuông bước nhanh xuống trước, đi ra đằng sau mở cửa cho Tần Lạc, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nói: “ Tần tiên sinh, mời xuống xe.”

“ Cảm ơn anh.” Tần Lạc gật đầu.

“ Xin hãy đi theo tôi.” Người đàn ông mặt vuông nói xong liền đi lên phía trước dẫn đường, đi đến ngôi nhà nhỏ ở phía trước.

Ngôi nhà hướng về phía đông, xung quanh được bao bọc bởi những cây dương cây bách to lớn. Phong cách trang trí bên trong rất đơn giản, mộc mạc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm.

Điều này làm Tần Lạc thật kỳ lạ. Hắn không phải là một kẻ nhát gan, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như vậy.

Lên đến lầu hai, người đàn ông mặt vuông dừng lại trước cửa phòng ở gần cầu thang, rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“ Vào đi.” Trong phòng vọng ra âm thanh đầy khí chất của một người đàn ông.

Người đàn ông mặt vuông đẩn cửa phòng, sau đó liền đứng ra một bên. Tần Lạc gật đầu với anh ta xong liền đi vào căn phòng hội nghị này.

Tần Lạc vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Thanh Nguyên ngồi ở đầu chiếc bàn hình bầu dục, không ngờ ngồi cạnh Lâm Thanh Nguyên là sư phụ Vương Tu Thân của ông ấy, không ai nghĩ rằng ông ấy cũng được mời đến đây.

Ở bốn góc bàn, là mười mấy người cả nam lẫn nữ đều chạc tuổi với Lâm Thanh Nguyên. Thoạt nhìn đều là bắc đẩu của ngành y hoặc là chuyên gia của một phương diện nào đó, đang hướng đến Tần Lạc với ánh mắt kinh ngạc.

Trong đám người này, Tần Lạc có vẻ như trẻ hơn rất nhiều.

Tần Lạc chào Lâm Thanh Nguyên và Vương Tu Thân qua ánh mắt, sau đó quay người nhìn về phía người đàn ông trung niên đeo kính đứng ở phía đầu bàn. Hắn có thể nhìn ra được, người đàn ông trẻ hơn một chút này mới là người phụ trách trong đám người ở đây.

“ Cậu là Tần Lạc phải không?” Người đàn ông trung niên đỡ đỡ chiếc kính nói.

“ Tôi là Tần Lạc.” Tần Lạc gật đầu nói. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vô tình hướng đến một nữ nhân.

Ngồi ở bên cạnh người đàn ông trung niên là một tiểu cô nương, nhìn vô cùng ngọt ngào dễ thương, giống như búp bê baby vậy. Nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như những người mặc đồ đen kia, làm cho người ta có cảm giác xa cách lạ lùng.

Một cái áo da màu đen bó sát người, lả lướt quanh thân hình gợi cảm. Một chiếc quần da ngắn, để lộ ra đôi chân thon dài đều đặn. Cùng với một đôi bốt dài màu đen, tay phải đeo một chiếc găng da màu đen. Nàng giống như cô gái bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Nàng còn đang nghịch một con dao sắc nhọn trong tay mình, con dao đó nằm trong tay nàng dường như không còn là vật vô tri vô giác nữa. Không ngừng bay lên bay xuống, xoay qua xoay lại, động tác vừa nhanh vừa đẹp mắt , làm cho người ta hoa hết cả mắt, chóng hết cả mặt.

Tiểu cô nương vừa phát hiện Tần Lạc đang nhìn mình, thì con dao trong tay nàng bỗng nhiên dừng lại, chỉ chỉ chỏ chỏ trước cổ, làm một động tác cứa cổ với Tần Lạc.

Tần Lạc vội vàng nhìn sang hướng khác, coi như mình chưa hề nhìn thấy nàng vậy.

“ Qủa nhiên là anh hùnng xuất thiếu niên. Hai vị tiền bối Lâm Thanh Nguyên và Vương Tu Thân hết mình để cử nhân tài, truyền nhân của Thái Ất Thần Châm, chắc chắn là không tồi đâu. Tôi là Kiều Mộc, chào mừng anh tham gia đội ngũ của chúng tôi. Xin mời ngồi.” Kiều Mộc chỉ vào một chỗ ngồi bên cạnh mình nói.

Kiều Mộc không giới thiệu thân phận của mình, nhưng mà, từ giọng nói và thần thái của hắn có thể thấy được, hắn vẫn mang trên mình một chút khí chất đặc biệt của một quân nhân. Nhất là dáng đứng của hắn, eo lưng thẳng đứng, hai vai vuông vắn, giống như một cây cột vậy.

Kiều Mộc chỉ cái chỗ ngồi đúng sát cạnh cô nàng sư tử, Tần Lạc không muốn ngồi chỗ đó cho lắm. Cô gái này thích chơi dao như vậy, nếu không may trượt tay, thì không phải mình là người đầu tiên chịu trận sao?

Nhưng hiện giờ trên bàn hội nghị chỉ còn có một chỗ đó, hơn nữa Kiều Mộc còn gọi tên hắn ngồi ở đó. Trong giây lát, đến lý do từ chối hắn cũng không nghĩ được ra.

Nhìn thấy Tần Lạc ngồi vào ghế cạnh mình, tiểu cô nương đó chỉ liếc qua hắn một cái, mà không nghịch dao dọa hắn nữa. Lúc này mới làm cho Tần Lạc cảm thấy yên tâm hơn một chút.

“ Tần Lạc, anh là thành viên mới gia nhập tổ hội nghị. Tình hình cụ thể e rằng anh còn chưa được rõ. Tôi sẽ nói qua tình hình một lần cho anh được biết vậy. Chúng ta có một bệnh nhân mắc phải chứng sơ cứng dần. Anh có biết chứng cứng dần không?” Kiều Mộc nhìn Tần Lạc hỏi.

“ Chứng sơ cứng dần? Tôi có biết đôi chút.” Tần Lạc gật đầu.

“ Chứng sơ cứng dần” là một tổ bệnh thần kinh vận động rron Disease, gọi tắt là chứng MND, loại hình chủ yếu là cơ bị co rút, một bên tủy sống sơ cứng, cũng có nghĩa là chứng tế bào thần kinh vận động co rút.

Bởi vì biểu hiện đặc trưng của chứng bệnh đó là cơ bắp dần bị co lại và tê liệt, toàn thân giống như là bị dần dần đông cứng lại vậy, vì thế nên gọi là ‘chứng sơ cứng dần’. Do trước mắt không có thuốc nào đặc trị cả, cùng với những bệnh như ung thư, AIDS v...v.. được liệt vào năm loại bệnh nguy hiểm nhất thế giới.

Chứng sơ cứng dần, là một loại bệnh vô cùng khó giải quyết. Trong và ngoài nước, tạm thời chưa thấy có ai chữa trị thành công cả. Người nào mắc phải bệnh này thì thời gian sống nhiều nhất là từ hai đến năm năm, cuối cùng do hô hấp suy kiệt mà chết.

Chẳng lẽ những bác sỹ hàng đầu này tập họp lại một chỗ mà vẫn không nghĩ ra phương án trị liệu nào sao. Cho dù mình có ra tay, thì cũng không đủ tự tin để thể chắc chắn sẽ thành công.

“ Biết rồi thì tốt. Vậy thì tôi cũng không giải thích nhiều cho anh nữa.” Kiều Mộc nói. “Ở trước mặt anh có một tập tài liệu, đó là mấy chuyên gia bác sỹ ngồi ở đây trong những ngày gần đây hao tâm tổn trí thương thảo ra phương án trị liệu. Anh xem xem có chỗ nào cần bổ sung không.”

Tần Lạc mở tập tài liệu trước mặt mình ra, sau khi liếc vài cái, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Mộc nói: “ Tôi phải gặp mặt bệnh nhân thì mới có thể cung cấp ý kiến được.”

Kiều Mộc trầm ngâm do dự hồi lâu, rồi nói: “ Anh cần số liệu gì, chúng tôi đều có thể cung cấp cho anh. Hơn nữa hiện giờ đã có vài phương án đã có cho anh tham khảo.”

Nói cách khác, không biết vì sao mà Kiều Mộc không hy vọng Tần Lạc đi gặp bệnh nhân.

Tần Lạc lướt nhìn một lượt những chuyên gia đang ngồi ở đó, rồi hỏi: “ Mọi người đang ngồi ở đây đã có ai gặp bệnh nhân chưa?”

“ Chưa. Chúng tôi cung cấp hết các số liệu về mọi mặt của bệnh nhân cho họ.” Kiều Mộc nói.

“ Vậy thì, những phương án đã định này không có giá trị tham khảo gì cả. Y học giống như là tính toán trong toán học, sai một ly đi một dặm. Nếu không thể nắm bắt được một cách kỹ càng bệnh tình của bệnh nhân, thì tôi cũng không có cách gì để chẩn đoán kê đơn cho bệnh nhân được.” Tần Lạc cãi lý.

Nghe xong Tần Lạc nói, cácbác sỹ đang ngồi ở đây đều thầm khen hắn.

Họ đều là những bác sỹ đầy danh vọng trong làng y học, tự khắc biết rằng những số liệu có được khi đối mặt trực tiếp với bệnh nhân sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.

Nhưng mà, họ đều biết rằng thân phận của bệnh nhân này không hề bình thường chút nào. Sau khi họ đến đây, đều được thông báo là bệnh nhân không muốn gặp mặt ai. Năm này qua năm khác sống trong một thể chế như vậy, nên bọn họ cũng không có ý thức phản kháng và đấu tranh để được gặp mặt bệnh nhân.

Trong mắt của Lâm Thanh Nguyên và Vương Tu Thân thì biểu hiện của Tần Lạc rất là tốt, họ cảm thấy được an ủi vô cùng. Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy được niềm vui mừng trong mắt của người đối diện.

Ánh mắt Kiều Mộc sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lạc, Tần Lạc cũng nhìn lại hắn không một chút nhân nhượng.

Trời đất bao la, tính mạng con người là vô cùng to lớn. Y học là thứ yêu cầu chặt chẽ. Nó không thể là không nhìn thấy được tình hình cụ thể của bệnh nhân mà có thể chẩn đoán ra bệnh tình của bệnh nhân, cùng với việc nghĩ ra biện pháp trị liệu hữu hiệu nhất.

Hắn là thần y. Hắn không phải là thần tiên.

Một lúc lâu sau, ánh mắt của Kiều Mộc cuối cùng cũng chuyển sang người con gái bên cạnh, hỏi: “ Ly, cô nghĩ thế nào?”

Tần Lạc giật mình. Cảm giác thân phận người con gái tên Ly này còn cao hơn Kiều Mộc nhiều.

Cô nàng vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt quay nghiêng một bên của Tần Lạc, sau khi nghe thấy Kiều Mộc nói liền lạnh lùng đáp: “đưa anh ta vào.”

Vừa dứt lời, nàng từ trên ghế liền đứng phắt dậy.

Nàng đứng dậy cũng không sao, nhưng lập tức làm cho Tần Lạc thấy tự ti. Mặc dù nàng đi giày cao gót có thành phần ** ở bên trong, nhưng, hai người đứng cạnh nhau, nàng vẫn cao hơn Tần Lạc một chút.

“ Tần Lạc, hãy đi theo tôi.” Kiều Mộc làm động tác thỉnh cầu rồi nói với Tần Lạc.