Chương 8: Cô Gái Dịu Dàng

Sau khi Lục Gia Xuyên về nhà, anh liền nhắn cho mẹ mình một tin.

“Mẹ, mẹ ngủ chưa?”

Anh ngồi trước cửa sổ sát mặt đất của tầng mười chín, trong tay cầm một bàn oval nhỏ và một chiếc đèn pin. Trong phòng không bật đèn, anh tựa lưng vào ghế, đắm mình trong ánh sáng mờ của chiếc đèn pin hắt hiu.

Nhìn ra ngoài là đèn đuốc sáng rực của hàng trăm nhà khác.

Tôn Diệu Già nhanh chóng gọi điện cho con trai.

“Mẹ đang chuẩn bị ngủ, có chuyện gi vậy?” Giọng mẹ anh vẫn luôn dịu dàng như vậy.

Anh cũng không kiềm chế được nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu, chỉ là con muốn nói chuyện với mẹ thôi, còn nữa, trung thu này con sẽ dẫn cô ấy về nhà cũ ăn cơm.”

Tôn Diệu Già nở nụ cười, nghe ra có vẻ vô cùng hài lòng: “Tốt quá, tốt quá rồi.”

Lục Gia Xuyên cong khóe miệng cười mỉm.

Một giây sau, anh liền nghe thấy mẹ mình nói: “Ông ngoại con nhất định sẽ rất vui cho xem.”

Nụ cười bên khóe miệng bỗng cứng lại.

“Không phải vì muốn ông ấy vui mà con làm như vậy.” Anh lẳng lặng nói, “Con vẫn chưa thể tha thứ cho ông ấy, cũng không muốn tha thứ.”

“Gia Xuyên, con vẫn còn trách ông ngoại sao? Chuyện của ba con ——”

“Không chỉ là ông ấy, mà con cũng sẽ không tha thứ cho cả gia đình đó. Nguyên nhân duy nhất khiến con về căn nhà đó, cũng chỉ vì mẹ vẫn coi bọn họ là người thân của mình.”

“. . . . . .”

Không gian liền trở nên tĩnh lặng.

Lục Gia Xuyên vươn tay xoa xoa mi tâm: “Cũng muộn rồi, mẹ ngủ sớm một chút đi ạ.”

Bên kia im lặng một lúc lâu, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng liền nhỏ giọng nói một tiếng được.

Anh cầm chặt di động, nghiêng đầu nhìn về phía thành phố lấp lánh ánh đèn kia, đã lâu lắm rồi anh không cảm thấy cô đơn thế này. Chắc hẳn là vì một mình cô độc đã quen rồi, anh dùng tất cả thời gian của mình tiêu tốn vào công việc ở bệnh viện, về nhà thì lại xem báo đọc sách, rồi ăn cơm rồi đi ngủ, chẳng còn biết giải trí vào lúc nào nữa.

Người bạn duy nhất của anh là Lưu Thừa Đông, giữa đàn ông bon anh với nhau thì khi không có lời nào để tâm sự, thì sẽ cãi nhau hoặc là cùng uống rượu.

Lục Gia Xuyên thừa nhận bản thân mình là một người vô vị.

Chẳng hiểu tại sao đêm nay anh lại cảm thấy có chút trống rỗng trong lòng thế này?

Anh đứng dậy, tắt chiếc đèn pin rồi đi về phía phòng ngủ của mình, và quyết định sẽ đổ hết tội lỗi cho cô gái điên kia. Đều là lỗi của cô cả, một mình cô líu ra líu ríu ồn ào chết đi được, làm phiền anh nguyên buổi tối hôm nay. Thế nên trong không gian yên tĩnh như thế này lại khiến anh cảm thấy thật không quen lắm.

Trước khi rời khỏi phong khách, anh còn đưa mắt nhìn hai con thú bông anh tiện tay đặt trên tủ giày vừa nãy, hơi dừng lại, anh cầm hai con chó bông đặt chúng lên sofa, để chúng ngồi ngang hàng bên nhau.

Một con đực, một con cái .

Quả đúng là có duyên.

Anh nhìn hai con thú bông xiêu vẹo đang ngả vào nhau kia thì khịt mũi coi thường, thầm nghĩ trong lòng, quả thực là một đôi chó xấu trời đất đã định, xấu gì mà được cả đôi thế này.


Lúc Chu Sênh Sênh về đến nhà cô mới phát hiện ra, ừm, cô quên mất không trả lại áo khoác cho bác sĩ Lục mất rồi !

Cô cẩn thận từng chút treo áo lên chiếc mắc áo ngoài cửa, nghĩ thầm hôm trung thu sẽ mang áo trả lại anh vậy.

Romeo đã khôi phục tinh thần sau nỗi đau mất người anh em của mình hôm đó. Tuy rằng nó không niềm nở với cô như xưa nữa, nhưng tốt xấu gì nó vẫn nghe lời Chu Sênh Sênh, điều này khiến cô cảm thấy rất vui mừng.

Vừa thấy Chu Sênh Sênh nó cắn dép cô, kéo cô đi về phía tủ lạnh.

Giờ Chu Sênh Sênh mới hiểu được, à, thì ra không phải nó đã tha thứ cho cô đâu, chỉ là nó đang thèm cơm trộn gan heo mà thôi.

Nửa tiếng sau, Romeo rúc mình nằm trên sofa giải quyết tô cơm của mình, còn cô thì an vị ngồi bên cạnh viết nhật ký.

Chu Sênh Sênh có thói quen viết nhật ký, mặc dù không phải ngày nào cô cũng viết, nhưng mỗi tuần cũng sẽ viết một đến hai ngày.

Cuộc sống lang thang phiêu bạt thế này, nếu không có chiếc bút làm bạn, cô sợ cô sẽ thật sự quên mất mình là ai, và đã từng gặp những ai mất.

Lúc Trịnh Tầm về đã là rạng sáng hôm sau, thời gian thay ca ở quán bar luôn vào tầm này, nên anh đã có thói quen với thời gian ngủ nghỉ và làm việc đảo lộn như thế rồi.

Vừa đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy Chu Sênh Sênh còn đi chưa ngủ, anh liền nhíu mày hỏi: “Cậu đang chờ tôi đấy à?”

“Soi mình trong gương đi [1], rồi tự nghĩ xem có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không.” Chu Sênh Sênh không thèm ngẩng đầu lên, dựa bàn cắn đầu bút ra vẻ suy nghĩ.

[1] Nguyên văn: 撒泡尿照照: mang ý chế nhạo người bản thân yếu kém nhưng lại không biết mình biết ta.

Trịnh Tầm vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện trên mắc áo ngoài cửa có thêm chiếc áo khoác của đàn ông, màu xám tro, được là lượt rất phẳng phiu, trông hơi lạ. Trong lòng anh thầm vui mừng, liền tiện tay cầm lên hỏi cô: “Ơ, cậu mua cho tôi cái áo này đấy à? Được đấy, Chu Sênh Sênh, nể mặt cái áo này, tôi quyết định sẽ bỏ qua câu nói lỗ mãng vừa rồi của cậu.”

Ai ngờ bỗng nhiên Chu Sênh Sênh dùng tốc độ chạy nước rút năm mươi mét cuối cùng ném luôn chiếc bút xuống bàn mà chạy tới, cướp ngay chiếc áo khoác lại: “Trả đây!”

Sau đó lại cẩn thận treo lên mắc áo một lần nữa.

Dường như Trịnh Tầm đánh hơi ra điều gì đó, anh nheo mắt lại, cười tựa như không mà hỏi: “Ơ, không phải cậu mua cho tôi à? Áo của anh nào phải không?”

Chu Sênh Sênh biết anh đang nghĩ gì, liền liếc anh một cái: “Dù sao cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì.”

“Người đàn ông đó la ai vậy?” Trịnh Tầm tựa lưng vào cửa, đưa tay sờ sờ ống tay chiếc áo khoác, “Chiếc áo này trông có vẻ đắt đấy? Nhìn logo này đi, hẳn là mua trong cửa hàng chính hãng nhỉ?”

Chu Sênh Sênh gạt tay anh ra: “Đừng sờ lung tung.”

Cô quay về sofa, rồi lại cầm bút lên viết nhật ký rồi nói: “Trong nồi vẫn còn cơm đấy, cậu ăn chút đi. Đồ ở quán bar toàn là những thực phẩm thừa, cậu tự lo cho cái dạ dày của mình đi, rượu cũng uống ít thôi.”

Trịnh Tầm bĩu môi: “Đã có người đàn ông khác rồi, cậu còn có thời gian quan tâm đến sự sống chết của tôi nữa à?”

Chu Sênh Sênh chẳng thèm quay đầu lại, chốt hạ một câu: “Vậy cậu cứ chết đi là xong.”

Cuộc trò chuyện tới đây là chấm dứt.

Trịnh Tầm không lo về chuyện Chu Sênh Sênh sẽ quen ai hay thích thầm ai. Anh hiểu rất rõ cô, sau cái lần thay đổi mặt đầu tiên vào năm mười bảy tuổi, thì trái tim thiếu nữ cũng coi như không còn trong người cô nữa rồi.

Lần đầu tiên đổi mặt, cô hoảng hốt nhờ sự trợ giúp của mọi người xung quanh, nhưng ngoại trừ anh ra, thì không ai tin cô chính là Chu Sênh Sênh, bọn họ cũng chẳng thèm nghe cô giải thích lấy một lời, còn võ đoán cô là bệnh nhân tâm thần không biết vừa từ trại nào trốn ra nữa.

Mọi người trong trấn còn định báo cảnh sát đưa cô tới bệnh viện tâm thần, sau đó cô liền bỏ chạy.

Trịnh Tầm vẫn nhớ trước hôm cô rời thị trấn, thì vác theo hai chiếc túi vải rách nát, giặt đến trắng bạc cả ra, tới gõ nhà cửa nhà anh: “Tôi sắp đi rồi, cậu có muốn đi chung không?”

Anh nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ kia, nhưng bên tai lại là giọng của Chu Sênh Sênh, anh hơi ngẩn người rồi hỏi cô: “Cậu định đi đâu?”

Cô nhún nhún vai: “Phiêu bạt khắp nơi thôi.”

“Cậu định bò đi đấy à?” [2] Anh cười ha ha, không chút do dự mà nói, “Vậy cậu chờ chút đi, tôi vào lấy đồ đạc, chúng ta cùng đi.”

[2] Giải thích tí là tại sao anh Trịnh lại bảo chị bò đi đấy à, vì gương mặt đầu tiên của chị ấy là một bà cụ già ) mà ở những chương sau nó mới nhắc nên sợ mọi người không hiểu nên mình nói luôn.

Anh không hỏi vì sao cô lại đi, cô cũng không hỏi tại sao anh muốn đi cùng cô.

Hai người cô đơn kết thành bạn đồng hành, đây không phải rất giống tình tiết trong mấy bộ phim Hollywood nổi tiếng đó sao?

Có một khoảng thời gian, Chu Sênh Sênh trở thành đứa trẻ mới lớn phản nghịch, cô nhuộm tóc màu sặc sỡ, hút thuốc uống rượu đánh nhau. Cô lén ăn trộm đồ, rồi vào đồn công an, nhưng cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cô. Ba mẹ ly hôn từ lúc cô còn bé, mẹ tái giá tới sống ở thành phố khác từ đó bặt vô âm tín, còn ba cô thì đột phát bệnh tim qua đời khi cô còn học năm nhất trung học.

Cô chính là một cây cỏ dại cô đơn như vậy đấy.

Trịnh Tầm đổ hết chỗ cơm trộn gan heo còn lại trong nồi vào tô cơm lớn, rồi ôm vào lòng đi tới sofa chen chân tìm một chỗ ngồi xuống.

Trên quyển sổ của Chu Sênh Sênh lập tức xuất hiện một đường mực thật dài, cô quay đầu dữ dằn mà quát lên: “Tôi cạo sạch lông cậu giờ đấy!”

Trịnh Tầm toét miệng cười ha ha ha, ha ha ha ha. Vừa hơi mất tập trung, cô gái điên bạo lực kia đã đánh một đòn thật mạnh vào sau gáy anh, đau đến mức không cười nổi nữa.

Cuối cùng anh đành ngồi ngay ngắn với Romeo đang núp mình trong một góc trên sofa kia, mà vừa mắng vừa càu nhàu. Nhưng thật ra trong lòng anh rất bình yên và vui vẻ.

Chu Sênh Sênh thế này, còn dễ chịu gấp vạn lần nữ sinh phản nghịch khiến người ta đau lòng năm đó.

Sau khi chán nản, cô có cuộc sống mới, rồi lại bắt đầu nỗ lực sống từng ngày.

Trịnh Tầm vươn vai một cái, sau đó nhanh chóng gạt khuôn mặt béo ú của Romeo sang một bên, trước khi nó kịp đớp sạch cơm của mình, anh đã đoạt lại được bát cơm: “Đây là của tao!”

Romeo hậm hực nhảy xuống khỏi sofa, ve vẩy đuôi mà bỏ đi.


Đêm trung thu hôm ấy, Chu Sênh Sênh xin anh quản lý nghỉ nguyên một ngày.

Thậm chí cô còn dậy rất sớm, lấy hộp đồ trang điểm đã rất lâu rồi chưa đụng đến trong ngăn kéo ra, còn cẩn thận kiểm tra hạn sử dụng của chúng, xem rốt cục cô có thê dùng được nữa không.

Gương mặt này nhìn rất trẻ, giống như một nữ sinh trung học vậy. Thôi thì giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, cô quyết định sẽ chọn một bộ đồ trang nhã, trang điểm thật xinh đẹp để trở thành “đối tượng hẹn hò” của bác sĩ Lục.

Dù sao cơm của anh cô cũng ăn rồi, phim của anh cô cũng xem rồi, nên cũng phải giúp đỡ anh thật nhiệt tình.

Đúng, Chu Sênh Sênh cô đây là một thanh niên vô cùng nghiêm túc của xã hội chủ nghĩa thời nay!

Tin nhắn của bác sĩ Lục đến đúng chín giờ sáng: Chu Sênh Sênh, nói cho tôi biết hôm nay là ngày gì, cô đã hứa với tôi điều gì còn nhớ không ?.

Hừm hừm hừm, mất điểm nặng, không biết gửi tin nhắn thì phải nói câu gì trước tiên sao. Quả nhiên là phong cách vốn có của bác sĩ Lục , không lịch sự gì cả.

Chu Sênh Sênh nhanh chóng nhắn lại: Nếu anh nói chúc tôi trung thu vui vẻ, không chừng tôi còn nhớ mình đã hứa gì với anh đấy.

Năm phút sau, bác sĩ Lục mới nhắn tin lại: Thời gian, địa điểm, tôi tới đón cô.

Cô coi như chẳng được được gì.

Cuối cùng bác sĩ Lục đành hẹn cô mười giờ sáng gặp nhau ở chỗ đầu phố lúc hai người tạm biệt hôm qua.

Chu Sênh Sênh mặc chiếc áo dạ cô thích nhất, tô màu son môi đã lâu rồi cô chưa từng dùng, chiếc áo dạ màu hồng nhạt trang nhã, cùng màu son môi là màu hồng đất dịu nhẹ.

Cô tháo mái tóc đuôi gà xuống, thả tung mái tóc ra sau vai.

Trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dịu dàng, tự ngắm mình trong gương, cô không nhịn được mà cong khóe miệng cười mỉm.

Sắp tới mười giờ, cô chuẩn bị xuất phát.

Trước khi Chu Sênh Sênh đi còn thông báo với Trịnh Tầm đang bước ra từ phòng phủ của mình, Trịnh Tầm còn đang móc dỉ mắt, bất ngờ nhìn thấy Chu Sênh Sênh trang điểm lộng lẫy xuất hiện trước mặt mình, thì tay bỗng run lên, còn chọc đúng vào mắt mình.

“Mẹ nó, cậu ăn mặc hở hang thế này định đi đâu hả?”

Chu Sênh Sênh nhìn thấy bóng mình trong mắt anh, và cũng nhìn thấy phản ứng cô mong muốn, thì tâm trạng bỗng tốt hẳn lên. Cô khẽ hát thầm, tiện tay gỡ chiếc áo khoác màu xám trên mắc áo rồi mới ra cửa.

Là con gái thì ai không thích xinh đẹp chứ?

Tuy thỉnh thoảng cô cũng tủi thân mà than thở, gương mặt này dù có xinh đẹp bao nhiêu đi nữa cũng không phải mặt cô, nhưng khi cô ngắm mình trong gương và nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của người khác, thì dù sao cô cũng rất đắc ý.

Cô bước từng bước chầm chậm trong con ngõ, rồi dần dần cô cảm thấy bầu trời tối hẳn đi, còn chưa tới mười giờ sáng, bầu trời đã đầy mây đen mờ mịt, cứ như mặt trời lúc lặn vậy.

Trái tim Chu Sênh Sênh bỗng đập thình thịch.

Bước chân chậm chạp không nhấc lên nổi nữa rôi.

Đi ra khỏi con ngõ, rồi đi một đoạn nữa là đầu phố sẽ xuất hiện ngay trước mặt rồi.

Cách đó không xa có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ngay đầu đường, đó là nơi bọn họ đã hẹn nhau. Dù không nhìn rõ người đang ngồi trong xe là ai, nhưng cô cũng cảm nhận được, chắc chắn đó là vị bác sĩ xấu tính đang sốt ruột ngồi đợi cô trong xe.

Đùng đùng, tiếng sấm bỗng vang lênphía chân trời.

Bên tai là tiếng oán thán của mọi người đang vội vã chạy ngang qua người cô: “Trời lại sắp mưa rồi!”

Cô còn nhìn thấy một bà mẹ, dẫn theo một đứa bé tầm năm sáu bảy tuổi bắt đầu chạy: “Mau lên mau lên con, trời sắp mưa rồi , tí nữa dính mưa rồi lại bị cảm.”

Chu Sênh Sênh chôn chân đứng đó, ánh mắt không rời khỏi chiếc xe màu đen kia.

Khoảng cách giữa bọn họ giờ chỉ là mười bước chân mà thôi

Đi thôi, mày đã hứa với anh ấy rồi mà, trang điểm xinh đẹp thế này cũng chỉ muốn giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh ấy mà thôi, vậy thì cứ tiến lên đi.

Tạch.

Một giọt mưa lạnh rơi tõm xuống trán cô, Cô từ từ ngẩng đầu nhìn trời, cả bầu trời tràn ngập mây đen, rồi bắt đầu thả những giọt mưa vốn đã ghim lại từ lâu nay mới có dịp bùng nổ.

Nước ngấm vào da đầu, một cảm giác nóng hổi dần dần xông lên não, cứ như có người đang đổ một chậu nước sôi vào người cô vậy.