Chương 7: Cao Thủ Gắp Thú Bông

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, thì ngay bên cạnh rạp là một trung tâm giải trí.

Vừa lúc một cặp tình nhân ôm đống gấu bông đi ngang qua, Chu Sênh Sênh đưa mắt nhìn chằm chằm đống gấu bông kia, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó.

Lục Gia Xuyên dõi theo mắt cô, bỗng hỏi: “Cô muốn à?”

Cô còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy anh nhanh chân, bước tới quầy đổi xu chơi game rồi.

Lục Gia Xuyên nghĩ rất đơn giản, cô đã giúp anh một chuyện thì anh cũng phải có lòng tốt giúp cô lại một chuyện, tối nay có người bạn trai tiêu chuẩn MAX như anh giúp cô gắp thú, chắc hẳn là đêm trung thu cô cũng sẽ càng gắng sức giúp anh diễn vai bạn gái cho thật tốt.

Dù cho lý tưởng có tốt đẹp thế nào, thì sự thật lại quá mức phũ phàng.

Bạn học Chu Sênh Sênh đứng nhìn bạn học Lục Gia Xuyên mất tong hai mươi tệ, mà cũng chẳng bắt được một con thú nhỏ nào, thì liền nhắm mắt không nỡ cả nhìn.

Lục Gia Xuyên rất tức giận, cái gì mà bạn trai đạt tiêu chuẩn MAX chứ?

Anh không bỏ cuộc mà kiên cường chiến đấu cùng chiếc cần gắp thú lỏng lẻo kia, sau đó thì cứ thất bại liên tục. Dần dần, trên gương mặt cũng không nén nổi sự giận dữ nữa.

“Cái máy này nhất định là có vấn đề.” Anh đút luôn đồng xu cuối cùng vào máy, rồi đứng thẳng người lên, mặt không biến sắc nói.

Chu Sênh Sênh thông cảm vỗ vỗ vai anh: “Anh chờ tôi chút.” Sau đó chạy tới quầy đổi xu mua thêm mười tệ nữa, rồi lại lộc cộc chạy về.

Cô xắn tay áo, túm mái tóc đuôi ngựa cột lên gọn gàng, rồi hít sâu một hơi và đút đồng xu đầu tiên vào máy.

Bác sĩ Lục trơ mắt nhìn chiếc cần gắp lỏng lẻo đột nhiên như vừa được uống thuốc tăng lực, nó nhanh chóng gắp một con thú bông Doraemon, rồi từ từ rơi xuống ống thoát.

Chu Sênh Sênh quay người, cầm chiến lợi phẩm đầu tiên của mình, khẽ nhét vào lòng Lục Gia Xuyên: “Giúp tôi cầm con này đi.”

“…” Tâm trạng anh hơi phức tạp.

Đến xu thứ hai, Chu Sênh Sênh thích một con cá nhỏ, cô vô cùng cẩn thận di động chiếc cần gắp, trong ba giây cuối cùng, cô nhấn nút hạ cần xuống.

Chiếc cần gắp bằng kim loại túm lấy con cá nhỏ một cách vô cùng chuẩn xác, rồi lại rơi xuống lối thoát ra ngoài.

Trong ngực Lục Gia Xuyên lại có thêm một con thú lông xù nữa.

Đồng xu thứ ba.

Đồng xu thứ tư.

Thứ n…

Khi hai mươi tệ chỉ còn thừa lại hai tệ, thì trong lòng Lục Gia Xuyên có tổng cộng chín con gấu.

Xung quanh đột nhiên có nhiều người xuất hiện quan sát bàn tán về Chu Sênh Sênh và anh, trên gương mặt tràn đầy vẻ hâm mộ. Chu Sênh Sênh hồn nhiên vẫn chưa nhận ra điều gì khác lại, mà chỉ đắm chìm trong cuộc chiến gắp thú của mình, tư thế đứng trung bình tấn vững chắc, vẻ mặt nghiêm túc, cả người được bao chùm trong một ngọn lửa hừng hực khí thế chiến đấu.

Đến đồng xu cuối cùng, cô nín thở di chuyển cần gắp, sau đó nhấn nút hạ trúng mục tiêu.

Cần gắp nhanh chóng chụp lấy con thú kia.

Rồi di chuyển về phía lối ra.

Đến một giây cuối cùng con thú lại bị rơi xuống đống gấu bên dưới.

Chu Sênh Sênh thất vọng thở dài, rồi nghe thấy tiếng người đàn ông đang đứng bên cạnh chăm chú nhìn cô gắp thú bông bỗng reo “A!” lên một tiếng

Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Gia Xuyên nhanh chóng thu lại vẻ mặt vui sướng, bình tĩnh đứng bên cạnh cô, dường như người vừa reo lên A kia không phải là anh, mà do cô bị ảo giác nên nhìn nhầm vậy.

Đứng trước máy gắp thú là một cô gái dũng mãnh vô địch phi thường, và một chàng trai ôm đầy thú bông trong lòng.

Lục Gia Xuyên đứng giữa đám đông không nhịn được nữa liền nhét một đống thú bông vào lòng cô: “Cô tự cầm đi!”

Anh chàng có chỉ số thích hợp làm bạn trai cô đâu rồi?

Còn đâu tôn nghiêm đàn ông của anh nữa?

Mười nghìn con ngựa đuổi theo cũng không thể kéo lòng tự trọng đã cuốn theo gió mà đi của anh về nữa!

Chu Sênh Sênh hồn nhiên chưa nhận ra anh đang dồn nén bản thân, miệng cười toe toét quay lại hỏi: “Thấy tôi lợi hại không?”

Anh không nói gì, lập tức đi về phía trước.

“Chiếc máy này không bị hỏng chứ nhỉ?” Côn tiến sát lại gần anh hỏi.

Lục Gia Xuyên đưa tay đẩy mặt cô ra xa khỏi mình: “Chúng ta đi thôi.”

“Đi cái gì mà đi, anh không thấy bọn họ đang vỗ tay tán thưởng tôi sao? Anh phải cảm thấy tự hào chứ, biết không?” Chu Sênh Sênh khó hiểu.

Lục Gia Xuyên dừng bước đứng lại: “Cô có biết vì sao bọn họ vỗ tay không?”

“Vì sao?”

“Vì bọn họ chưa từng thấy người con gái nào mà hành động trông giống đàn ông như cô thế này đấy.”

Chu Sênh Sênh nhạy bén nhận ra vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ nào: “Bác sĩ Lục, có phải anh cảm thấy tổn thương lòng tự trọng rồi không?”

“Con mắt nào của cô nhìn thấy hả?”

“Cả hai mắt đều thấy rât rõ.” Cô chỉ chỉ vào đôi mắt sáng ngời của mình.

Lục Gia Xuyên rất muốn đánh cô một trận.

“Nếu anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, tôi sẽ chọn cho anh vài con gấu bông nhé.” Cô vô cùng hùng hổ chọn trái chọn phải, cuối cùng nén đau thương chọn hai con chó nhìn xấu nhất tặng cho anh, “Thế nào, tôi tốt bụng lắm phải không?”

Cô lưu luyến không rời nhìn hai con chó bông kia, trong mắt toát lên vẻ nuối tiếc vô cùng.

Lục Gia Xuyên vốn không định nhận, nhưng thấy cô nuối tiếc như vậy, trên mặt còn in rõ mấy chữ “Xin anh từ chối đi, tôi không muốn tặng cho anh tí nào”, thì không biết tại sao anh đột nhiên xúc động liền đưa tay nhận lấy hai con chó: “Cảm ơn cô, vậy tôi không khách sáo nhé.”

Chu Sênh Sênh tan nát cõi lòng.

Anh tiễn cô về nhà, rồi sau đó mới về nhà mình, hôm nay xe của anh đang bảo dưỡng, nên anh không lái xe, may mà nơi này cách nhà cô không xa lắm, đi bộ một chút là đến nơi.

Trên đường về, nhìn vẻ mặt khổ sở của Chu Sênh Sênh thì anh lại thương cảm, liền hào hứng hỏi cô: “Sao cô chơi gắp thú bông giỏi vậy?”

“Đó đã là gì? Trước kia tôi đi làm ở trung tâm giải trí, ngày nào chả gắp, trăm hay không bằng tay quen.” Cô đắc chí khoe khoang chẳng biết giới hạn.

Lục Gia Xuyên thuận miệng hỏi tiếp: “Sao lại làm việc ở quán game như thế?”

Con gái ngoan hiền thì không nên xuất hiện ở những nơi cờ bạc đó.

Chu Sênh Sênh dừng lại, xua xua tay: “Học lực yếu, bằng cấp thấp, muốn kiếm miếng ăn thì làm chỗ nào chả như nhau?”

Anh ồ lên một tiếng rồi không nói gì nữa.

Chu Sênh Sênh cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi nghe người ta nói, khi một người đàn ông có cảm tình với một cô gái, thì họ sẽ bắt đầu hỏi lung tung về cô gái đó.”

Lục Gia Xuyên cũng quay đầu sang nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Thật sao? Còn thế nữa cơ à? Tôi lại nghe người ta nói, sau khi một cô gái có cảm tình với một chàng trai, thì cô ấy sẽ bắt đầu xuất hiện chứng bệnh ảo tưởng về bản thân.”

Chu Sênh Sênh xì một tiếng.

Lục Gia Xuyên liếc cô một cái: “Còn nữa, tôi nhờ cô đêm Trung thu hôm đó thì đừng thể hiện vẻ mặt này ra, lịch sự chút đi xem như tôi xin cô đấy. Tôi sợ mẹ tôi còn tưởng tôi dẫn đàn ông Đông Bắc về nhà mất.”

Cô cười ha ha hai tiếng: “Nếu anh dám công kích tôi lần nữa, tôi xin cam đoan hôm đó ngay cả đàn ông Đông Bắc cũng chẳng có để theo anh về nhà đâu.”

Lục Gia Xuyên muốn phản công, cuối cùng lại nhịn xuống.

Hai người cứ anh một lời tôi một câu đối đáp nhau như thế suốt quãng đường, đêm đông rất lạnh, ban ngày thì Chu Sênh Sênh làm việc ở quán café thì điều hòa ấm vô cùng, nên cô mặc cũng không nhiều áo lắm.

Lục Gia Xuyên hơi ngại ngần, nhưng cuối cùng vẫn cởi chiếc áo khoác dày ra, đưa cho cô: “Mặc vào đi.”

Chu Sênh Sênh được sủng mà sợ, đang định từ chối, thì chợt nghe thấy anh lạnh lùng nói một câu: “Đừng nghĩ là tôi quan tâm đến cô, tôi chỉ sợ hai hôm nữa cô lại lấy lý do cảm lạnh qua loa lấy lệ, rồi cho tôi leo cây thôi.”

Anh quay mặt đi, thái độ hung dữ, nhưng lỗ tai dường như có hơi đỏ.

Chu Sênh Sênh cảm thấy buồn cười, cô cứ thế nhận lấy chiếc áo khoác, hơi do dự, rồi cũng xấu hổ mà khoác áo lên.

Mặc áo vào người ấm hẳn lên, trong chiếc áo vẫn còn nhiệt độ cơ thể anh.

“Cảm ơn anh bác sĩ Lục.” Cô nhỏ giọng nói, “Tuy rằng anh rất xấu tính, cái miệng cũng độc địa, lại là người chẳng khéo léo chút nào, nhưng anh – – “

“Thật ra nếu cô không nói gì thì tôi càng vui hơn đấy.” Lục Gia Xuyên chỉ muốn cô im miệng lại luôn.

“Ừm.” Cô nhận ra cách mình khen anh hơi có vấn đề, nên nhanh chóng thay đổi cách khen, “Được rồi, tuy rằng hôm nay anh không gắp được con thú bông nào, tất cả mọi người đều chê cười anh, nhưng vừa nãy chỉ số làm bạn trai thích hợp của anh đạt điểm MAX đấy- – “

“…” Lục Gia Xuyên dừng chân lại, hít sâu một hơi, “Chu Sênh Sênh, nếu cô không im miệng, khả năng đạt MAX gì đó chẳng liên quan đến năng lực làm bạn trai của tôi cả.”

Cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, bật cười ha ha thành tiếng, cả con phố im ắng, chỉ có tiếng cười kia của cô là quá mức buông thả, quá mức phô trương.

Lục Gia Xuyên nhìn cô một cái, tặng cô ba chữ: “Cô gái điên.”

Cô trưng vẻ mặt không thèm quan tâm: “Dù sao cũng không có ai nhận ra tôi cả.”

“Không phải còn tôi đây sao?” Anh phản bác.

“Tôi không quen anh.” Cô cười hì hì đáp lời.

Cách con ngõ nhỏ nhà mình một dãy phố nữa là đến, Chu Sênh Sênh đứng lại: “Đến nhà tôi rồi, anh về đi.”

Lục Gia Xuyên nghi ngờ nhìn khu phố thương mại này rồi hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

“Ở bên kia, đi qua con đường này là đến.” Cô chỉ lung tung vào một con ngõ.

“Để tôi đưa cô qua đó.”

“Không cần, thật sự không cần đâu.” Cô lập tức xua tay từ chối.

Lục Gia Xuyên đã nhận ra, cô không muốn cho anh biết nhà cô ở đâu, anh im lặng một chút, rồi vẫn hỏi: “Thật sự không cần à?”

“Không cần.” Cô rất kiên quyết.

“Được rồi, cô nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi.” Anh dịu dàng chưa được ba giây, đến giấy thứ tư đã lộ ngay bản chất, “Tôi chỉ sợ cô gái điên như cô bất ngờ gặp ai trên đường lại làm chuyện thương thiên hại người gì đó.”

Cô thở phì một hơi, trợn mắt lên nói: “Nếu sợ thì tôi phải là người sợ mới đúng? Tôi sợ nếu anh biết nhà tôi, thì sẽ làm chuyện thương thiên hại người gì đó với tôi mới đúng.”

Lục Gia Xuyên xoay người đi, ném lại một câu: “Cô yên tâm, tôi chẳng có hứng với mấy cô gái điên như cô đâu.”

Cô đứng phía vẫy tay tạm biệt, còn bổ sung thêm một câu: “Ngay cả thú bông anh còn không gắp được, tôi lo rằng chả người con gái nào thích anh đâu!”

Lục Gia Xuyên quay đầu hung dữ lườm cô một cái.

Cô gái điên này, thật sự là biết cách chọc giận anh mà.

Chu Sênh Sênh nhìn anh rời đi, rồi từ từ xoay người quẹo vào một con ngõ nhỏ, con ngõ gồ ghề đầy ổ gà nhưng cũng không có người đến sửa, ánh đèn đường trên đầu thì heo hắt lúc sáng lúc tối.

Cô từ từ bước đi, cúi đầu nhìn cái bóng của mình kéo dài trên mặt đất, đột nhiên cảm giác có chút đần độn vô vị.

Cô thà làm một cô gái điên vì sẽ không có ai nhận ra cô cả.

Bác sĩ Lục nói anh nhận ra cô, nhưng anh cũng chỉ nhận ra gương mặt này thôi. Cô còn có những khuôn mặt tiếp theo, rồi tiếp theo nữa. Một khi trời mưa, anh có thấy cũng sẽ không nhận ra cô là Chu Sênh Sênh nữa rồi.

Cho nên, không thể để ai biết cô đang ở đâu.

Vì cô liên tục thay đổi thân phận, nhưng mãi mãi vẫn ở lại nơi đó.