Sau khi đã trở về sau cuộc trả thù, bác Cổ về lại quê nhà. Bác căn dặn cả đoàn, những chuyện đã xảy ra không được kể với ông bà ( cha mẹ của bác Cổ ). Về tới làng, mọi người ra đón đông lắm. Làng của bác Cổ và mọi người là một ngôi làng trù phú, lưng tựa vào núi, mặt hướng ra biển, nhà ai cũng có cái ăn. Ông bà nội nghe tin thì vui lắm, hồ hởi ra tận cổng đón. Ông nội vỗ vai, lắc mạnh từng người:
- Tụi bây về là tao vui rồi. Khổ thân, lần này đi buôn có cực không ?
Chú Tư vội nói:
- Không cực đâu ba, chuyến này buôn bán tốt lắm luôn.
Ông nội gật đầu bảo:
- Ừ, vậy để tao ra nói với mọi người trong làng, tối nay mở tiệc đãi cả đoàn bình an trở về.
. Nói xong, ông nội đội nón đi ra ngoài. Lần này tới bà nội, bà hết dùng tay véo từng người, coi có ốm đi không. Bà cười hiền hòa bảo:
- Tổ sư chúng mày, lớn rồi mà đứa nào cũng làm mẹ lo. Để tao hầm con gà cho chúng mày tẩm bổ.
Ba với chú Tư vội nói:
- Tụi con về nhà, lát chúng con sang ăn gà mẹ nấu.
Do cả chú Tư và ba đều đã có vợ, dọn ra ở riêng, nhà hai người cũng gần nhà ông bà nội. Lúc này, chỉ còn lại bác Cổ và bà nội. Mặt bác buồn buồn nói:
- Những năm này, cực cho mẹ và ba rồi. Là con bất hiếu, con vẫn chưa trọn phận làm con.
Bà nội vuốt đầu bác Cổ như đứa trẻ, ngấn lệ nói:
- Khổ thân con tôi, chỉ cần con bình an là ba mẹ vui rồi. 4 năm nay, con bôn ba khổ nhiều rồi. Mẹ biết chuyến buôn này, con lên trả thù đúng không ?
Bác Cổ im lặng, cúi mặt xuống. Bà nội chỉ buồn nói:
- Mẹ không trách gì con, chỉ trách cái số con nó khổ. Thôi, chuyện đã rồi. Làm lại từ đầu cũng tốt, con ráng mà chăm sóc hai đứa nhỏ. Chắc chúng cũng gần về rồi.
Thì từ cổng, có tiếng trẻ con vọng vào:
- Ông ơi, bà ơi. Tụi con học về rồi
Hai đứa trẻ, một nam một nữ chạy vào. Bé gái tên là Hạnh, còn bé trai tên Phúc. Đây là tên ông bà đặt cho, với mong muốn chúng được cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc. Vào nhà, chúng chưa kịp chào bà nội thì thấy bác Cổ. Chúng sững người, rồi ùa vào long bác khóc nấc lên:
- Là ba, là ba về rồi. Tụi con nhớ ba lắm, huhu. Ba đừng bỏ tụi con đi nữa nha ba huhu.
Bác Cổ cũng nghẹn lại:
- Ừ, ngoan,ngoan nào. Để ba xem tụi con thế nào ?
Nói xong, bác vuốt má, cẩn thận nhìn hai đứa con. Bé Hạnh có nét giống người vợ đã mất, con bé Phúc lại giống bác.Bác Cổ ôm hai đứa:
- Ba xin lỗi, xin lỗi hai con nhiều. Ba sẽ chăm sóc hai đứa, bù đắp 4 năm qua
Bà nội lại bảo:
- Thôi, mày để 2 đứa cháu tao đi thay đồ, ăn cơm đã. Cho chúng nghỉ đã chứ.
Rồi ông nội về, nói sẽ tổ chức tiệc mừng tối này. Mời cả làng đến. Buổi trưa, cả gia đình lại quây quần bên mâm cơm. Đến chiều, bác Cổ dẫn con ra mộ vợ thắp hương. Ngôi mộ được chăm sóc rất tốt, nhưng nhìn nó, lòng bác lại quặn lên đau. Mắt bác Cổ ngấn lệ nói:
- Để em phải chịu lẻ loi nơi này rồi. Mai anh sẽ đón em về chung với anh và các con.
Bác lại dẫn hai con về nhà ngoại.Bác đem theo vài cân thuốc bổ và hai cây sâm rừng cho ông bà. Hai ông bà thấy bác và đứa cháu vui lắm, hỏi thăm đủ thứ chuyện, nhưng không nhắc đến chuyện vợ bác tránh thương tâm. Bác thưa chuyện muốn đón hài cốt vợ về, hai ông bà đợm buồn:
- Ừ, vậy con đón nó về đi. Nó nằm ngoài đó cũng cô đơn. Nay con đón về thì trọn lời hẹn của hai đứa.
Năm đó, bác và vợ đã từng hẹn sẽ luôn bên nhau. Cùng chia sẻ đời người, mà nay lại ......Trò chuyện một hồi, bác để hai con lại nhà ngoại, còn mình thì đi ra chuẩn bị cho lễ bốc mộ.
Tối đó, cả làng tụ tập cái sân lớn trước nhà ông bà nội. Ai cũng đến chào, hỏi thăm bác đủ thứ chuyện. Bác vui lắm, lâu rồi bác mới nhận cái không khí thân mật này. Ông nội cười lớn bảo mọi người:
- Tối nay, tôi mở tiệc mừng đoàn buôn cả làng bình an trở về là thứ nhất. Hai là cũng mừng thằng hai Cổ về. Và thứ ba, chúc mừng đoàn buôn làng lần này buôn bán thuận lợi. Tối nay, mọi người thoải mái ăn uống, không say là không về đâu.
Dân làng, ai cũng mời bác một ly. Thành thử bác phải kiếm cớ chạy mất. Tửu lượng bác kém lắm. Bác ra ngoài bờ sông, ( con sông này là khúc cuối sông Kôn đổ ra biển ) ngồi hóng tí gió cho tỉnh rượu, thì nghe có tiếng khóc. Bác sực tỉnh, nhận thấy xung quanh lạnh xuống vì âm khí. Bác đứng dậy, đi về phía tiếng khóc. Càng tới gần, tiếng khóc càng ai oán não nề như muốn lôi kéo bác. Bác nghĩ thầm:
- Không ngờ, ở quê mình cũng đầy bọn ma quỷ. Để tao xem mày định làm gì.
Nói xong, bác đi nhanh về phía đó. Tới nơi, bác thấy một đứa bé gái đang ôm mặt khóc, bác nhíu mày nhìn nó. Đứa bé quần áo ướt sủng, tóc lại rối quấn lại từng sợi dài và to. Bác lên tiếng:
- Cháu ơi, làm sao mà khóc đó. Nhà ở đâu, để bác đưa về cho.
Đứa bé chỉ khóc, một giọng nói trẻ con vang lên:
- Hu.hu..uu. Bác ơi, cháu đi đưa đồ cho mẹ nhưng lỡ làm rơi xuống sông. Bác giúp cháu lấy với.Không là cháu no đòn, cháu sợ lắm.
Nói rồi, đứa bé chỉ tay xuống sông, bác thấy có tấm vải lớn đang nổi cách bờ khá xa. Bác chỉ cười trong đầu " Bọn ma da chúng mày thật lắm trò ". Bác vẫn nói:
- Để bác lấy giúp, khổ thân cháu.
Bác vừa đặt chân xuống nước thì đứa bé ngẩn đầu lên, cười he thé. Bỗng chân bác như có ai kéo mạnh về phía trước, nhanh tay kết ấn, miệng đọc chú Lăng Nghiêm( thần chú uy lực nhất của nhà Phật ).
Có tiếng thét lên đầy sợ hãi, rồi bác đưa ấn xuống bàn tay đang kéo chân bác. " Xì xì" từng làn khói bốc lên, đứa bé trên bờ cũng hét lên " Á.. Á..Á ". Bác quay lại thì thấy nó định nhảy xuống nước, nhanh tay kết ấn đẩy về phía nó. Đứa bé bị hất văng ra xa, toàn thân bốc lên từng làn khói trắng và mùi hôi thối. Bác nghiêm mặt:
- Dám dụ dỗ, mê hoặc hại người. Nếu hôm nay không phải tao mà là người khác, chắc lại bị bọn bây hại chết rồi. Nói, chúng mày có bao nhiêu đứa ?
Lúc này đứa bé ngẩn đầu lên, khuôn mặt đã rửa lên vì ngâm nước quá lâu, con mắt như sắp rơi ra khỏi hốc. Nhưng nó vẫn không nói, chỉ nhìn bác đầy căm tức. Bác cười:
- Để tao xem mày cứng miệng cỡ nào.
Nói rồi, tay kết ấn pháp định chỉ về phía nó, miệng định niệm chú thì bỗng " ÀOOOO " Một cái bóng lớn vụt lên mặt nước, định ngoạm lấy bác. Vừa kịp phản ứng, bác né ra nhưng vẫn bị một cái gái nhọn đâm vào da.. Trời tối, bác chưa nhận ra đây là thứ gì,chỉ thấy cặp mắt đỏ hung hằn nhìn bác. Cái bóng chồm lên bờ mở miệng ngoạm lấy bác. Lấy lại tinh thần, tay bắt diệt ấn, niệm chú đỡ lấy. Bác cảm nhận da cái bóng kia vừa nhớt vừa trơn.
Cái bóng rú lên đau đớn, định dùng cái gai nhọn đâm bác. Tay bác tạo thành hổ trảo trong bài quyền Lão hổ thượng sơn đón lấy. Định bẻ gẫy cái gai nhưng cái bóng lắc mạnh, đẩy bác ra. Thừa cơ, đứa bé lao về mặt nước trốn mất. Cái bóng kia thấy vậy, cũng quay đầu chuồn xuống nước trốn mất. Bác đứng dậy, tay vẫn còn nhớt dính. Bác dùng cát chà sát tay cho hết nhớt. Bác cau mày:
- Lần này, tụi mày may mắn trốn thoát. Lần sau, sẽ không dễ vậy đâu.
Nói xong bác cẩn thận xem xét hiện trường một lần nữa.Vết hằn lên đất do cái bóng để lại khá lớn, nó dài 1m rưỡi, to như thúng đựng lúa và đầy nhớt. Bác nghĩ thầm " Là loại thủy quái gì đây ? ". Do trời quá tối, bác vẫn chưa nhìn kỹ nó. Bác nói vọng ra bờ sông:
- Cũng tốt, để tao xem mày là cái thứ gì. Dám tát nghiệp ở đây.
Nói rồi bác quay lưng đi về. Trên mặt sông, trồi lên một cái đầu lớn, cặp mắt đỏ ngầu nhìn bác, rồi lặn mất.