Thành Tú Thủy, thời tiết tháng bảy thay đổi thất thường.
Lúc sáng sớm, ánh nắng chiếu khắp mặt đất, vừa qua giờ thìn sáu khắc, bầu trời liền xuất hiện một cơn mưa nhỏ.
Sở Vân Vân vừa ra khỏi nhà ăn liền cầm ô, hờ hững bước đi dọc theo con đường lát đá xanh, đi đến một đạo quan ở phía bắc võ quán.
Đạo quan này hơi xa, nó nằm trên một khu đất nhỏ ở trên núi, chung quanh đều là rừng rậm hoang vu.
Chỉ có những nơi vắng vẻ như này, mới thích hợp với tu hành pháp thuật, linh lực trúc cơ.
Sau đó, nàng sẽ phải ngốc ở đó thêm vài ngày, mãi cho đến khu ngưng tụ được Linh Chủng của bản thân.
Linh Chủng là hạt nhân của tất cả pháp thuật, cũng là mấu chốt để pháp lực của thuật sư nhập phẩm, tương đương với Long Hổ Kim Đan của võ tu, còn có thể trưởng thành, cuối cùng hóa thành Nguyên Anh.
Tu vị của Sở Vân Vân đã đến tầng này từ lâu rồi, mấy vị giáo viên trong Thuật Sư Viện cũng đã thúc giục rất lâu.
Thế giới này bây giờ, pháp thuật suy sụp, lấy võ vi tôn, tuy thuật tu vẫn còn một vị trí, nhưng lại không được coi trọng và phổ biến.
Sau khi võ tu đến tam phẩm, liền có thể hô mưa gọi gió, vỡ núi chặt sông.
Những thứ thuật tu có thể làm, thì võ tu đều có thể làm được, vậy cần thuật tu làm gì?
Mà tu luyện pháp thuật lại rất gian nan, nên có rất ít người có thành tựu ở trên con đường này.
Có rất ít người trẻ tuổi có thiên phú không tệ trên con đường pháp thuật như Sở Vân Vân lại đồng ý dấn thân vào thuật đạo, cho nên mấy vị giáo viên ở Thuật Sư Viện đều cực kỳ coi trọng nàng.
Sở Vân Vân lại không thể trì hoãn thời gian ngưng tụ Linh Chủng lại.
Bởi vì khi đó sắp thí luyện nội môn, nàng nhất định phải gom góp đủ 80 lượng bạc cho Sở Hi Thanh, cho nên vẫn đi áp tiêu kiếm tiền.
Cho đến hôm nay, linh lực của nàng đã tràn đầy đến cực hạn, không thể kéo dài được nữa.
Chuyện này ở trên con đường tu hành pháp thuật cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, Sở Vân Vân dừng bước chân lại, ngưng mắt nhìn về phía trước.
Tại mười trượng trước mặt nàng, có một đoàn nam nữ mặc quần áo đệ tử màu xanh đang đi tới, bọn họ đang che ô, vội vã đi về phía Tàng Kinh Lâu.
Đây chắc là những đệ tử nội môn vừa mới lên cấp của Bắc viện trong võ quán, họ đang chạy đến Tàng Kinh Lâu để tham nghiên kinh điển, lựa chọn truyền thừa.
Sở Vân Vân chú ý đến một người thanh niên trong đó, người này tầm 17 18 tuổi, so với những đệ tử nội môn khác thì có vẻ hơi lớn tuổi.
Người này có thân hình thon gầy, khuôn mặt khô vàng, nhìn qua thì giống như một người trẻ tuổi hết sức bình thường.
Nhưng ngày xưa Sở Vân Vân có tu luyện Động Chân Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy rõ chín thành huyễn thuật trên thế gian này.
Trong ánh mắt của nàng, người này rõ ràng là mặt trắng như ngọc, tuấn lãng thanh tú, môi đỏ như máu, trên đầu còn đội một cái mũ cao màu đỏ, vài sợi tóc rối tung trên trán.
Nơi mi tâm của hắn còn có một vệt thanh ngân dài ba tấc, kéo dài từ mép tóc xuống sống mũi.
Sở Vân Vân không nhận ra người này, nhưng lại cảm thấy hơi quen mắt.
Mấu chốt là tu vị của người này đã tiếp cận tứ phẩm rồi.
Một cao thủ như vậy, lại đến võ quán Chính Dương làm gì?
Lại còn ngụy trang thành một đệ tử nội môn mới lên cấp nữa?
Hai con ngươi của Sở Vân Vân không khỏi toát lên một tia ý lạnh.
Trong dự tính của nàng, Sở Hi Thanh đi vào Tàng Kinh Lâu để tìm hiểu Nhai Tí Đồ kia là một chuyện nước chảy thành sông, hết sức thuận lợi.
Hiện giờ, lại có một biến số. . .
Sở Vân Vân vừa suy ngẫm, vừa đi về phía trước, không lâu sau đó, tinh thần của nàng bỗng nhiên rung lên, liền vội vàng quay người đi về phía thao trường của võ quán.
Phía nam thao trường có một cái tường đá rất cao, trên đó dán đầy các loại bố cáo.
Phía trên còn có các loại thông báo và sắc lệnh của võ quán, cũng có thông báo của quan sai quận Tú Thủy.
Sở Vân Vân ngưng thần chú ý, nhìn vào một tấm lệnh truy nã trong đó.
“Cường đạo Lý Đạo Quy, biệt danh Huyết Phong Kiếm, treo thưởng ba vạn lượng bạc. . .”
Thì ra là hắn.
. . . . . .
Trước Tàng Kinh Lâu, có mười mấy cái sọt chứa bánh bao chay và bánh bao nhân thịt, chẳng mấy chốc đã bị mua hết sạch.
Các đầu bếp đều mặt mày hớn hở mà vuốt vuốt vòng eo mập mạp của mình.
Mấy vị võ sư của Đông Viện cũng mặt mày hớn hở.
Diệp Tri Thu thì đang đứng trên bậc thang, dặn dò đám đệ tử: “Khi các ngươi đi vào trong, việc đầu tiên chính là phải ghi nhớ kỹ Quan Tưởng Đồ và phương thuốc bí dược của Dưỡng Nguyên Công.”
“Sau đó nhất định phải ghi nhớ mười nghệ hai môn truyền ra ngoài, cố gắng ghi nhớ hoàn chỉnh hai tầng đầu Chân Ý Đồ, đây chính là trụ cột để các ngươi thăng cấp.”
“Nếu như các ngươi còn có thời gian, thì có thể đi xem một số võ học và kinh điển khác, nếu như các ngươi may mắn, có thể sẽ nhìn thấy bút ký và Chân Ý Đồ của Tần Mộc Ca năm xưa.”
Hơn trăm đệ tử nội môn trước bậc thang lập tức xôn xao.
“Tần Mộc Ca?”
“Chính là Bá Võ Vương, An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca?”
“Người đã quét ngang ba vạn dặm Bắc vực, chỉ dùng thời gian 12 năm để trở thành thần tướng nhất phẩm, cả đời không biết mùi thất bại, vô địch Bắc vực, là Tần Mộc Ca đó sao?”
Sở Hi Thanh cũng không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Hắn luôn cảm thấy rất kỳ dị khi nghe những người này nghị luận về Sở Vân Vân.
“Không thể nào, Chân Ý Đồ của Tần Mộc Ca chính là bảo vật vô giá, làm sao có thể sẽ lưu lạc ở nơi này?”
“Giáo đầu đang nói đùa chúng ta thôi, Tần Mộc Ca người ta xuất thân từ Thiết Sơn Tần thị, đâu có liên quan gì với Vô Tướng Thần Tông chúng ta?”
Diệp Tri Thu nghe xong những lời này chỉ cười đắc ý: “Đến năm 16 tuổi, An Bắc tướng quân Tần Mộc Ca mới nhập quân, kế thừa chức vụ của cha, 22 tuổi chấp chưởng quân An Bắc ở bắc địa, dùng sáu năm để quét ngang Bắc vực, không ai địch nổi, thành tựu võ công cái thế.”
“Thế gian này có rất ít người biết, năm xưa, khi Tần Mộc Ca chỉ 10 tuổi, đã từng dùng tên giả để gia nhập Vô Tướng Thần Tông chúng ta.”
“Nàng bắt đầu từ một đệ tử ngoại môn của võ quán Chính Dương chúng ta, lại dùng sáu năm đã trở thành đệ tử đích truyền của tông ta. Nếu không phải cha nàng chết trận, thì có lẽ Tần Mộc Ca đã trở thành trưởng lão của Vô Tướng Thần Tông chúng ta rồi.”
“Có người nói, khi Tần Mộc Ca còn ở võ quán Chính Dương chúng ta, nàng đã dùng 27 ngày để duyệt hết 17000 cuốn võ đạo bí điển trong tòa Tàng Kinh Lâu này, còn để lại rất nhiều chú giải và bút ký, thậm chí còn có mấy bức Chân Ý Đồ mà nàng tự vẽ nữa. Trước đây không lâu, đã có một đệ tử may mắn nhìn thấy một bức Chân Ý Đồ, tu luyện thành một môn kiếm pháp vô cùng lợi hại. . .”