Đệ tử ngoại môn của Đông viện có tổng cộng bảy tám trăm người.
Bọn họ cùng thổ nạp hô hấp ở dưới ánh mặt trời, hấp thu lực lượng thuần dương khi mặt trời mới mọc vào trong thân thể, chuyển hóa thành chân nguyên.
Đây chính là Dưỡng Nguyên Công, nạp lực lượng thuần dương, nuôi dưỡng tinh nguyên bản thân.
Sở Hi Thanh ăn một viên Bồi Nguyên Đan do quán chủ Lôi Nguyên bồi thường, mới bắt đầu thổ nạp hô hấp.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy đau đớn không chịu nổi khi đón ánh mặt trời, loại cảm giác này giống như có ngàn vạn cái kim sắt đang đâm vào người hắn.
Mặt mũi hắn vặn vẹo, lại không thể không nhẫn nại.
Hắn là bò ra từ trong lăng mộ, do chết mà hoàn dương, lục phủ ngũ tạng toàn thân đã bị âm lực ăn mòn, vì lẽ đó, cơ thể hắn khá sợ Dương hỏa bá đạo.
Nhưng không thể không luyện Dưỡng Nguyên Công, chỉ có lực lượng Nguyên Dương mới có thể cải thiện thể chất của hắn, chống đỡ Hàn sát thâm độc.
Ngoại trừ uống Dương Hòa Tán ra, thì đây là cách duy nhất có thể kéo dài tính mạng của hắn.
Có điều, hiệu quả của Bồi Nguyên Đan khiến cho Sở Hi Thanh khá thỏa mãn.
Sau khi luyện hóa đan dược này, đúng là có hiệu quả tương đương với mười ngày tu luyện, để cho hắn có thêm mười ngày chân nguyên.
Bọn họ thổ nạp từ đầu giờ thìn, liền cảm thấy cả người đã nóng rực, đây là do cường độ của ánh mặt trời đã vượt qua sức chịu đựng cực hạn của họ.
Ngoại trừ những đệ tử nội môn vẫn còn có thể tu luyện ra, thì những đệ tử ngoại môn đã kết thúc thổ nạp, bắt đầu luyện tập võ quyết dưới sự giám sát của đám giáo viên võ sư.
Bọn họ phân loại, có người luyện kiếm, cũng có người luyện đao, cũng có người múa thương nghịch côn.
Trong đó, tu luyện Truy Phong đao pháp là nhiều nhất, phải hơn chín mươi vị.
Sở Hi Thanh vẫn đang kiên trì, mãi cho đến giờ thìn hai khắc, cả người hắn bắt đầu bốc khói xanh, khi đó mới kết thúc tu luyện, hắn đi đến hàng cuối cùng của đệ tử nội môn, bắt đầu luyện đao với mọi người.
Truy Phong đao pháp của hắn vẫn chưa đầy đủ, đại đa số thời gian vẫn chỉ là trò mèo, nhưng đám võ sư giám sát ở bên cạnh nhìn thấy cũng không răn dạy, trái lại còn nở nụ cười thiện ý với hắn, mắt hiện vẻ tán thưởng.
Sáng sớm hôm qua, một đệ tử ngoại môn còn chưa học đủ Truy Phong đao pháp, đã dùng một đao chém Long Thắng bị thương, giẫm lên mặt giáo đầu Thiệu Linh Sơn của Tây viện, chuyện này đã truyền khắp võ quán rồi.
Hai viện Đông và Tây vẫn luôn không hợp nhau, vì lẽ đó, bọn họ nhìn Sở Hi Thanh rất thuận mắt.
Khi Sở Hi Thanh tập thể dục buổi sáng xong thì đã thở hồng hộc, tay chân run rẩy.
Điều này làm cho hắn lại nghĩ đến ‘huấn luyện giả lập’ một lần nữa.
Đao pháp, không luyện là không được.
Sở Hi Thanh cần thời gian tu hành nguyên công, tích trữ chân nguyên.
Hắn cũng cần một lượng lớn thời gian để luyện tập đao pháp, như vậy mới có thể để cho những chiêu thức kia hòa vào máu thịt và xương cốt của mình, trở thành bản năng của mình.
Nhưng thể lực của hắn bây giờ, mỗi ngày luyện khí nửa canh giờ, luyện đao một canh giờ, cũng đã là bùa đòi mạng rồi.
Chỉ có huấn luyện giả lập mới có thể giải quyết vấn đề này cho hắn.
Vấn đề là, một điểm võ đạo chỉ có thể đổi được mười ngày luyện tập, Sở Hi Thanh cảm thấy không có lời.
Những điểm võ đạo này vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cũng không biết tăng lên kiểu gì.
Trước khi Sở Hi Thanh sở hữu phương pháp tăng điểm võ đạo, thì hắn sẽ cực kỳ quý trọng thứ này.
Ngay khi Sở Hi Thanh vẫn đang phân vân, xoắn xuýt, hắn liền cảm giác tay mình bị người khác tóm lấy.
Đó là Sở Vân Vân, nàng nắm lấy tay hắn, rồi chạy như điên về phía trước.
Ban đầu Sở Hi Thanh vẫn không hiểu lắm, nhưng sau đó liền hiểu được.
Hắn trông thấy đám đệ tử kết thúc tập thể dục buổi sáng, liền bắt đầu tranh nhau chen lấn, lao nhanh về phía trước như một cơn lũ.
Mục tiêu của tất của mọi người, chính là một tòa nhà mang tên nhà ăn ở cách đó không xá.
Sở Hi Thanh không khỏi cẳm khái, hắn không ngờ sau khi tốt nghiệp trung học 10 năm rồi, mà mình lại còn được cảm nhận bầu không khí chạy đi cướp nhà ăn này.
Nếu như Sở Vân Vân dùng hết sức để chạy, tất nhiên tốc độ sẽ vượt xa đám đệ tử này.
Nhưng nàng đã thu lại, chỉ chạy ở giữa đoàn người.
Khi đến lượt hai huynh muội lấy cơm, đồ ăn ngon ở trong nhà ăn cũng không còn lại bao nhiêu.
Sở Hi Thanh nghe lời dặn dò của Sở Vân Vân, đưa cho bác gái lấy cơm một lượng bạc.
Bác gái mặt mày hớn hở, không những cho hắn thêm một cái bánh bao nhân thịt, mà còn đưa cho hắn một cái túi.
Bên ngoài cái túi còn có bốn chữ ‘nhà ăn Chính Dương’, bên trong là một túi nước, mười sáu cái bánh bao nhân thịt, hai cái chân vịt, còn có một túi nhỏ chứa cọng cải tẩm ớt, và một ít hương liệu, có thể đủ cho hắn ăn hai ngày.
Sở Hi Thanh phát hiện, không chỉ có một mình hắn làm như vậy.
Có rất nhiều đệ tử mới gia nhập, đều lặng lẽ nhét bạc cho bác gái.
Chuyện này nhất định là có nguyên do.
Sau khi ăn sáng xong, hắn và Sở Vân Vân liền tách ra.
Sở Vân Vân là đệ tử thuật sư viện, bình thường sẽ luyện tập phù lục và pháp thuật ở góc bắc của võ quán.
Dưới sự dẫn dắt của mấy vị võ sư, Sở Hi Thanh và một đám đệ tử mới nhập môn liền đi đến một tòa lầu đá rất to ở trung ương võ quán.
Tòa lầu đá này rộng năm mươi trượng, dài bảy mươi trượng, cao đến mười hai tầng, mỗi một tầng đều cao hơn hai trượng, tạo hình cổ điển, khí thể rộng lớn.
Trên cửa còn có một tấm biển chữ vàng “Tàng Kinh Lâu”.
Giáo đầu Diệp Tri Thu của Đông viện đã chờ ở đây.
Nàng chắp tay sau lưng đứng trên bậc thang, nhìn hơn một trăm tên đệ tử mới lên cấp.
“Đây là cung điện võ đạo mà vô số người ở quận Tú Thủy chúng ta mơ ước, bên trong chẳng những có mười nghệ truyền ngoài hoàn chỉnh của Vô Tướng Thần Tông, mà còn ẩn giấu hơn bảy trăm môn võ học kinh điển từ lục phẩm trở xuống, cùng với vô số đồ đằng và quan tưởng đồ từ thời thượng cổ.”
“Dựa theo quy củ của võ quán chúng ta, bất cứ người nào muốn ra vào Tàng Kinh Lâu, mỗi lần đều phải giao nộp 10 lạng bạc! Đệ tử nội môn của võ quán, ở bên trong một ngày, cần giao nộp 30 lượng bạc.”
“Có điều, tổ sư của Vô Tướng Thần Tông chúng ta đã từng lập môn quy, tất cả đệ tử nội môn dưới cờ của Vô Tướng Thần Tông, đều có thể nghiên cứu hai ngày khi mới nhập môn.”
“Vì lẽ đó, các ngươi nhất định không được lãng phí cơ hội này, mười nghệ truyền ngoài ở bên trong, và vô số võ học kinh điển kia, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, có gì không hiểu, có thể chờ đi ra rồi hỏi giáo viên sau.”
Lúc này, Diệp Tri Thu lại vươn tay một cái, một đoàn giáo viên võ sư đi đến.
“Vì đề phòng sách ở trong Tàng Kinh Lâu bị tổn hại, khi các ngươi đi vào phải giao tất cả những đồ vật trái với lệnh cấm, bao quát cả vũ khí, ám khí, hỏa thạch, những đồ bắt lửa, đặc biệt là đồ nhóm lửa, cũng không thể sử dụng bất cứ loại Minh hỏa nào ở trong Tàng Kinh Lâu. Bất cứ món nào ở trong đó đều cũng có giá trị hơn 1000 lượng bạc, các ngươi táng gia bại sản cũng không đền nổi đâu.”
Diệp Tri Thu vừa nói xong, những âm thanh leng keng của đao kiếm, búa, thương, phi tiêu, hỏa thạch, mai hoa châm, nỏ, tên, những thứ dẫn lửa đều rơi xuống đất.
Lại có người còn vứt một cái lang nha bổng loại nhỏ xuống.
Lời tiếp theo của Diệp Tri Thu lại làm cho Sở Hi Thanh giật mình.
“Vì phòng ngừa các ngươi giấu diếm đồ sắt, bí mật mang theo dầu vào, nên tất cả mọi người không được mang đồ ăn từ bên ngoài vào trong. Võ quán đã chuẩn bị nước và bánh bao cho các ngươi, một cái bánh bao chay 100 đồng, bánh bao thịt 200 đồng, túi nước 500 đồng. . .”
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Tri Thu vừa chỉ.
Chỉ thấy có khoảng 20 mươi tên mặc đồ đầu bếp, đang bảo vệ mười mấy cái sọt to, vẻ mặt họ tràn đầy nụ cười hiền lành mà nhìn về phía đám đệ tử.
Bên trong những cái sọt kia, chất đầy bánh bao chay, bánh bao thịt, túi nước. . .
Sở Hi Thanh không khỏi “A” một tiếng, thầm nghĩ những người trong võ quán này thật sự biết cách làm giàu.
Hắn sờ sờ cái túi sau lưng mình, liền cảm thấy bác gái ở nhà ăn vẫn rất có lương tâm.