Vừa mới bắt đầu tất cả mọi người đều cho rằng Tô Dạ không tới ba chiêu sẽ bại
trận ngay, Ngưu Hiểu Thanh không chỉ tới Diễn Võ Đường sớm hơn Tô Dạ nửa năm,
ngoài việc hắn ta có kinh nghiệm thực chiến, mà thân thể cũng học được một ít
ưu thế thì hiện tại nhìn qua Tô Dạ không giống như một tên gà mờ mặc người xâu
xé.
Rất nhiều người xem náo nhiệt, cũng có rất nhiều người vừa xem vừa suy tư.
“Phùng sư huynh, nếu Vương sư thúc thật sự chỉ dạy hắn túy thân, như vậy bả
năng chiến đấu của hắn có chút lợi hại!”
Phùng Lãng cũng không nghĩ tới Tô Dạ tiếp chiêu nhẹ nhàng như thế, không có
chiêu thức cố định hay bất biến, cách Tô Dạ phòng thủ và đánh trả tuy không
phải rất mạnh, nhưng động tác ngắn gọn không có một chút dư thừa.
Ngưu Hiểu Thanh có chút kinh ngạc, có điều trong chiến đấu không cho hắn ta
nghĩ nhiều, lại khinh thân bay lên lần nữa, lần này song quyền biến thành song
chưởng, Ngưu Hiểu Thanh tin tưởng chỉ cần có thể chạm vào thân thể Tô Dạ, như
vậy có thể đánh bay Tô Dạ trong nháy mắt.
Tô Dạ không ngừng né tránh đấm tay của Ngưu Hiểu Thanh, như vậy thì xác suất
bị Ngưu Hiểu Thanh bắt được sẽ ít lại. Tô Dạ phát hiện Ngưu Hiểu Thanh chú
trọng quyền pháp hơn, đa số hắn ta đều dùng chân để đánh trả, vậy hắn sẽ kéo
khoảng cách an toàn, còn có thể quấy rầy tiết tấu của Ngưu Hiểu Thanh.
Ngưu Hiểu Thanh đánh nhiều lại không trúng cũng bắt đầu nóng nảy, thiên phú
của Ngưu Hiểu Thanh đã được xem là không tồi ở trong đám đệ tử nhập môn, hơn
nữa hắn ta tu luyện vô cùng khắc khổ, thế nhưng ca ca Ngưu Hiểu Thanh là Ngưu
Hiểu Tráng, còn cả Phùng Lãng khiến hắn đuổi theo vẫn luôn chưa từng khích lệ
hắn như khích lệ Tô Dạ.
Trận thực chiến này bảo Ngưu Hiểu Thanh ra oai phủ đầu với người mới cũng
được, triển lãm thành quả tu luyện của mình cũng được, tóm lại hắn ta đã xác
định rằng, hắn ta không thể thua.
Trừ bỏ một ít phản kích linh tinh, Tô Dạ vẫn luôn ở tư thế phòng ngự, chỉ có
một vài đệ tử của Ngưng Dịch Cảnh nhìn ra môn đạo khác thường.
“Chẳng lẽ Tô Dạ đang tiêu hao kiên nhẫn và thể lực của Ngưu Hiểu Thanh?”
Phùng Lãng gật đầu rồi lại lắc lắc đầu nói: “Không chỉ như thế, ở trong trận
chiến này người nắm giữ chủ động vẫn luôn là Tô Dạ, bởi vì Tô Dạ đang học tập
kỹ xảo chiến đấu của Ngưu Hiểu Thanh.”
Mấy đệ tử nghe Phùng Lãng nói như vậy bèn hai mặt nhìn nhau, Tô Dạ lại còn
thừa sức quan sát học tập kỹ xảo chiến đấu của Ngưu Hiểu Thanh, sao bọn họ lại
nhớ có ai từng nói thiên phú của Tô Dạ là hạ đẳng?
Trận chiến còn đang tiến hành, sức lực và tốc độ của Ngưu Hiểu Thanh hiện rõ
vẻ hiếu thắng hơn Tô Dạ, nhưng ở trong chiến đấu lại chậm chạp khó có thể
chiếm thế thượng phong, mà Ngưu Hiểu Thanh đã nóng nảy nên rất nhiều động tác
bắt đầu biến hình.
Cũng chính ngay lúc này Tô Dạ chợt làm khó dễ, đùi phải hung hăng quét về phía
mắt cá chân Ngưu Hiểu Thanh, Ngưu Hiểu Thanh nâng chân trái lên né tránh, lại
phát hiện trong tầm nhìn xuất hiện một nắm tay càng lúc càng lớn, đột nhiên
Ngưu Hiểu Thanh ngồi xuống lại phát giác trọng tâm của cơ thể mình có chút
không ổn, ngay lúc hắn ta muốn ổn định thân mình lần nữa, Tô Dạ đã tung một
quyền bên trái lên gương mặt Ngưu Hiểu Thanh.
Bấy giờ Ngưu Hiểu Thanh ngã xuống đất mới có chút phát ngốc nhìn Tô Dạ, một
quyền này không quá hung ác, mà mục đích chủ yếu là vì làm mình ngã xuống, sau
đó Tô Dạ có thể chiếm cứ tiên cơ liên tục công kích.
“Đa tạ, Ngưu sư huynh.”
Tuy Ngưu Hiểu Thanh kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người không biết chịu
thua, đứng dậy rộng rãi nói: “Tô sư đệ quả nhiên phi phàm, là ta thua.”
Dùng chiêu thức ban đầu của mình đánh bại mình, Ngưu Hiểu Thanh biết biện luận
phản bác thế nào đây?
“Ngưu sư huynh, ta cảm thấy quyền của ngươi có chút vấn đề.”
Ngưu Hiểu Thanh trợn mắt thật to nói: “Có vấn đề gì?”
Tô Dạ thuận miệng nói: “Ngưu sư huynh ra quyền rất lâu, tuy lực lượng rất lớn,
nhưng tốc độ có chút chậm.”
Ngưu Hiểu Thanh nhướng chân mày, hắn biết rõ Tô Dạ nói không sai, nhưng mà cái
này có vấn đề gì ư?
“Ngưu sư huynh nắm giữ tiết tấu ra quyền rất tốt, cho nên rất dễ né tránh.”
Rất nhiều đệ tử ở đây đều không khác Ngưu Hiểu Thanh là mấy, bởi vì 《Toái
Thạch Quyền 》 là quyền pháp tương đối chú trọng lực đạo, mọi người tu luyện
cũng không có vấn đề gì.
Không riêng gì Ngưu Hiểu Thanh, rất nhiều người đều xông tới muốn nghe vấn đề
mà Tô Dạ nói là ở đâu.
“Quyền rất nặng, mỗi một quyền đều có khe hở rất nhỏ nhưng giống nhau, cho dù
không tiếp được quyền này, cũng biết khi nào quyền tiếp theo nào sẽ đánh ra,
cho dù không thấy rõ ràng hướng của quyền tới, nhưng biết kéo dãn khoảng cách
thì không sao cả.”
Tô Dạ nói vấn đề này làm mọi người cũng ý thức được, một khi tiết tấu công
kích bị gián đoạn, rất dễ dàng bị đối phương khống chế chủ động.
“Quyền pháp của Ngưu sư huynh hẳn là cương mãnh tấc kính, huynh chú ý đột
nhiên bùng nổ, hoặc thỉnh thoảng thay đổi tiết tấu cũng có thể sinh ra hiệu
quả bất ngờ, vì vậy ta bắt chước được quyền pháp của Ngưu sư huynh chính là
như thế.”
Không chỉ Ngưu Hiểu Thanh, rất nhiều đệ tử nhập môn đều đang cân nhắc, thủ
đoạn công kích cuối cùng của Tô Dạ là quét chân thật nhanh, sau đó tạo sơ hở
từ trọng tâm Ngưu Hiểu Thanh không ổn, rồi tung quyền vào Ngưu Hiểu Thanh.
Lúc này Phùng Lãng đứng ra nói: “Tô Dạ nói đều không phải là vấn đề của công
pháp, mà là cường điệu công phòng ứng biến trong chiến đấu, không phải nhất
định dũng mãnh là được, đôi khi chậm một chút nhu hòa một chút sẽ sinh ra hiệu
quả đặc biệt.”
Cuối cùng mọi người đã biết vì sao Tô Dạ có thể nói ra mấy vấn đề này, rõ ràng
chính là thiên phú trong chiến đấu, Tô Dạ chỉ học qua túy thân, nhưng lần đầu
tiên thực chiến lại có thể đả đảo Ngưu Hiểu Thanh, sau khi Tô Dạ chỉ ra vấn đề
trong quyền pháp của Ngưu Hiểu Thanh, mọi người mới hiểu được Tô Dạ thắng
không phải vì may mắn, nếu hai người tỷ thí thêm một lần nữa, chắc chắn vẫn là
Tô Dạ thắng.