“Sư phụ, đệ tử cũng chỉ vừa mới tiếp xúc được da lông, đồng bì cũng chỉ được
một tầng nhạt.”
Vương Cương sờ sờ mái tóc đen mà Tô Dạ vẫn luôn để dài sắp qua đôi vai, rất
vừa lòng nói: “Ngươi nói không tồi, nhưng hiện tại vác nặng không trợ giúp
nhiều trong việc ngươi tu luyện, luận bàn và va chạm trong thực chiến mới giúp
ngươi nâng cao.”
Gần đây dáng người Tô Dạ tinh tráng hơn rất nhiều, cơ bắp cường tráng lại
không mất nhu hòa, tóc dài màu đen được buộc ở sau gáy, khuyết điểm duy nhất
chính là ánh mắt không đủ sắc bén.
Tô Dạ đi theo Phùng Lãng đến một nơi cách ngọn núi không xa, nơi này được xưng
là Diễn Võ Đường của Thạch Sơn Môn, chính là nơi đệ tử nhập môn giao lưu với
nhau. Đệ tử ở đây đều không ngoại lệ khi đã tu luyện thành đồng bì, hơn nữa
gần một phần ba đã đến Ngưng Dịch Cảnh, nhưng người tu luyện thiết cốt thành
công cũng chỉ là số ít, Phùng Lãng chính là một trong số đó.
Nếu nói rèn luyện đồng bì từ ngòai vào trong, như vậy rèn luyện thiết cốt
chính là từ trong ra ngoài, hai người vừa lúc tương phản, phương thức hấp thu
Thôn Khí Cảnh quyết định cách rèn luyện đồng bì, mà Ngưng Dịch Cảnh là ngưng
kết Linh Uy thành dạng lỏng hòa lẫn vào bên trong máu để cọ rửa thiết cốt.
Tô Dạ cũng rất muốn đẩy nhanh tiến độ tu luyện, nhưng cảnh giới không đủ, mà
hắn nóng vội thì không thành công, làm theo tuần tự mới có thể củng cố tu vi,
nếu căn cơ còn không ổn thì sao nói đến che trời.
Đông đảo đệ tử nhìn thấy Tô Dạ cũng cảm thấy vô cùng tò mò, rốt cuộc đây là đệ
tử duy nhất mà sư thúc Vương Cương thu nhận, hơn nữa cũng thường nghe được
Phùng Lãng nhắc tới Tô Dạ.
“Ngươi chính là Tô sư đệ vừa mới nhập môn?”
“Xin hỏi ngươi là?”
“Ta tên Ngưu Hiểu Thanh, là đệ đệ Ngưu Tráng Tráng, nhập môn sớm hơn ngươi nửa
năm.”
Tô Dạ nhìn kỹ, quả nhiên ngoại hình rất giống Ngưu Tráng Tráng, hơn nữa tuổi
tác cùng lắm cũng chỉ hơn mình vài năm
“Ngưu sư huynh.”
“Thường nghe thấy Phùng sư huynh và ca ca nhắc tới ngươi, nói ngươi là mầm tốt
nhất mấy năm gần đây, không biết có thể luận bàn với ta một chút không?”
Đệ tử Thể Tu bên cạnh vẫn luôn chú ý Tô Dạ, nghe thấy Ngưu Hiểu Thanh chủ động
muốn luận bàn với Tô Dạ, tất cả đều vây quanh lại đây xem náo nhiệt.
“Ta chưa từng thực chiến, mong Ngưu sư huynh hạ thủ lưu tình.”
Ngưu Hiểu Thanh có chút không vui trả lời: “Thủ hạ lưu tình, vậy thực chiến
đâu còn quan trọng.?”
Tô Dạ biết Ngưu Hiểu Thanh nói rất đúng, mục đích tu luyện thì có rất nhiều,
vì trường sinh, vì bảo vệ, vì dã tâm, bất kể là cái nào, đều phải chiến đấu
với chính mính, chiến đấu với tu sĩ, thậm chí chiến đấu với thế giới.
Trời đông giá rét bông tuyết bay múa đầy trời lại vĩnh viễn không thể rơi vào
Diễn Võ Đường này, giống như có một loại ma lực làm mùa đông cũng sinh ra sợ
hãi mà lựa chọn lùi bước.
Ngưu Hiểu Thanh đã chuẩn bị tư thế chiến đấu xong ý bảo Tô Dạ có thể tùy thời
tiến công, mà Tô Dạ cũng đã sẵn sàng ý bảo Ngưu Hiểu Thanh cũng có thể tùy
thời tiến công.
Đây không phải là Tô Dạ khinh thường tiến công, mà hai tháng này Vương Cương
dạy dỗ hắn túy thân đồng bì như thế nào, lại không dạy dỗ hắn bất kỳ phương
diện gì trong chiến đấu, Tô Dạ chỉ biết chiến đấu giới hạn trong kiếm pháp,
hơn nữa trong đầu không có thực tiễn, mà hắn vẫn chưa từng tiếp xúc qua chiến
đấu Thể Tu, tùy tiện chủ động tiến công lộ ra sơ hở, còn không bằng đứng yên
bất động quan sát đối phương tiến công như thế nào.
Chỉ là Ngưu Hiểu Thanh lại không nghĩ như vậy, hành động của Tô Dạ ở trong mắt
Ngưu Hiểu Thanh lại là khiêu khích trần trụi, Ngưu Hiểu Thanh trừng đôi mắt to
bằng hạt châu nhìn thẳng vào Tô Dạ, song quyền nắm chặt đến vang răng rắc.
Ngưu Hiểu Thanh mới mười tuổi nhưng nhìn qua dáng người không khác Ngưu Tráng
Tráng là mấy, Tô Dạ biết chỉ nhìn bề ngoài thì giống nhau, trên thực tế Ngưu
Tráng Tráng không thể so với hắn ta, ánh sáng màu đồng thau trên người hắn ta
rõ ràng hơn Tô Dạ rất nhiều.
Khoảng cách ba mét đối với Thể Tu mà nói chỉ là giây lát, Ngưu Hiểu Thanh chưa
tới nhưng quyền đã tới trước, bộ vị công kích thẳng đến mặt Tô Dạ. Tuy nắm tay
hắn có thể nhanh hơn thân thể Tô Dạ, có thể tránh được đôi mắt Tô Dạ, lại
không trốn được cảm giác của hồn phách trong cơ thể Tô Dạ, đây là thành quả Tô
Dạ dưỡng hồn mỗi đêm chưa từng ngừng nghỉ.
Tuy Tô Dạ không có kinh nghiệm chiến đấu bằng tay không, nhưng né tránh theo
bản năng vẫn không làm khó được Tô Dạ, đột nhiên Tô Dạ lựa chọn giảm trọng tâm
mà không phải lui về phía sau, bởi vì nếu lui về phía sau vậy công kích của
Ngưu Hiểu Thanh sẽ nối gót nhau mà tới, hắn sợ mình thoái nhượng thì khí thế
của đối phương sẽ tăng lên, mà như vậy thì lại khó có đường sống phản kích.
Tuy Ngưu Hiểu Thanh tới Diễn Võ Đường chưa lâu, nhưng chung quy kinh nghiệm
vẫn hơn Tô Dạ, rất dễ dàng nhìn ra Tô Dạ có suy nghĩ gì.
Sau khi quyền phải của Ngưu Hiểu Thanh bị né tránh, quyền trái tiến thẳng tới
mặt Tô Dạ không hề xê xích, Tô Dạ vừa mới giáng trọng tâm xuống, nên quyền này
gần như không thể né tránh chỉ có thể chịu đựng.
Lúc này suy nghĩ của Tô Dạ xuất hiện trong nháy mắt, giống như trong đầu chợt
léo linh quang, phương thức tiếp nhận công kích của Ngưu Hiểu Thanh lại được
hồn phách và bản năng tu chỉnh.
Vốn dĩ Tô Dạ chuẩn bị rụt chân phải ra phía sau chống xuống đất, sau đó dùng
đôi tay tiếp quyền Ngưu Hiểu Thanh, chỉ là trong mắt Tô Dạ như thấy được kết
quả khi mình ứng đối như vậy, hắn sẽ bị Ngưu Hiểu Thanh bắt lấy chỗ sơ hở mà
đả đảo, việc này giống như đoán trước được tương lai.
Hồn phách truyền đạt cho bản năng trước, sau đó bản năng khống chế Tô Dạ thay
đổi tiếp ứng thành phòng thủ, chịu đựng biến thành đón đỡ, cánh tay trái cắt
qua chỗ eo thành nửa vòng tròn, hóa giải quyền của Ngưu Hiểu Thanh thành công,
còn không đợi Ngưu Hiểu Thanh quét chân đá phía dưới mình, Tô Dạ đã đạp thẳng
vào eo Ngưu Hiểu Thanh một cái để kéo khoảng cách ra.