Chương 7: Anh yêu em, Vân!

Nhắc đến 2 chữ toàn diện, Vân bỗng buông khỏi người hắn và ngồi thẳng lại. Có vẻ như cô ta đang suy nghĩ một điều gì đó. Song hắn không mảy may để ý đến hành động đó. Bởi lúc đó hắn còn mải mê cười và nhìn dòng nguời đi đường có không ít kẻ làm trò

-Anh, em mót ...tè quá - Vân nói nhỏ

-Hahaha, sao em chọn đúng thời điểm thế. 1h sáng rồi thì lấy đâu ra vệ sinh cho em ?

-Anh ghé tạm xe vào 1 cái ngõ nhỏ nào đi.

Chiếc xe lăn bánh đến 1 con ngõ nhỏ và khuất người qua lại. Vân nhảy vội xuống xe và chạy vào thật nhanh. Rồi cô ta chạy ra với cái mặt hớt ha hớt hải :

-Anh ơi chó chó.....chó sủa làm em không làm gì được, ra chỗ khác thôi !!!

Khuôn mặt hớt hải của Vân làm hắn cười nghiêng ngả, rồi họ đi đến 1 ngõ khác...Ngõ này tối om, người dân đã đóng cửa đi ngủ và ngoài đường cũng vắng dòng người lại qua. Từng cơn gió mùa đông thổi mạnh làm lạnh buốt cả sống lưng, hắn đành mặc vội chiếc áo khoác lên người khi trong cổ đã xuất hiện những cơn ho lụ khụ....Tắt động cơ xe, xung quanh yên ắng như tờ. Hắn ngồi trên xe đợi Vân và ngó vào đồng hồ tích tắc trên tay, đã gần 2 giờ sáng rồi.

Cạch..cạch...Tiếng đôi bốt cao của Vân gõ lên mặt đường. Cô ta đi chậm rãi và thong thả, không hớt hải như trước nữa với khuôn mặt cười tươi hớn hở. Hắn nhìn Vân say đắm, mũi hắn nghếch lên ngửi mùi nước hoa Victoria"s Secret đang xộc đến gần. ""Thơm tho gợi cảm điên cuồng "" - Hắn mơ màng nghĩ và buông xuôi cơ thể cho trái tim mình mách bảo cảm xúc. Tình cảm trào dâng trong lòng hắn lúc này như một con sóng đang lên cao và đỉnh điểm là hắn cầm lấy tay Vân rồi giật một phát làm người cô ta sát sàn sạt vào trong lòng. Môi kề môi. Ngực áp ngực. Tay trong tay. Hắn nói 1 câu trong trạng thái gần như là vô thức:

- Anh yêu em, Vân! (tác giả viết đến đây thèm câu nói này kinh khủng)

Nói rồi hắn hôn lên đôi môi mà hắn vẫn hay gọi là cặp môi bướng bỉnh giống Angelina Jolie của Vân. Nụ hôn chóng vánh trong vòng 30 giây đã làm đảo tung cả đất trời, đã làm thời gian như ngừng trôi, làm không gian của họ như bừng sáng bởi thứ ánh sáng chói loà của tuổi trẻ. Mắt hắn nhắm nghiền. Cái lưỡi hắn khua khoắng rồi như tê dại trong làn môi thơm phưng phức của Vân. Vị son môi mê ly làm khoái cảm của hắn thấu lên tận óc. Hắn sung sướng đến mức đôi tay quờ quạng khắp nơi, sờ đến cái cạp quần của Vân, chạm vào da thịt Vân nhưng bàn tay lạnh ngắt của hắn làm Vân chợt bừng tỉnh :

- Thôi, anh...

- Yêu anh không em ? - Hắn nói nhỏ lắm.

- .....Vân không nói gì

- Mình lên xe đi đi anh, em phải về rồi

- Ừ nhưng anh muốn chút nữa

- Thôi, để lúc khác !

Trên đường về con phố Bà Triệu quen thuộc, Vân ôm lấy hắn và nhắm mắt ngủ gục ...Cô ta đã thấm mệt sau một tối hò hét. ""Vân thật đáng yêu ""- Hắn như muốn gồng tấm lưng mình lên để nó giống như 1 tấm phản chắc chắn cho Vân đặt thân mình lên đó. Hắn muốn đi thật chậm, chậm lắm, thật chậm thôi để nâng niu phút giây hạnh phúc này...và thật êm để Vân ngủ mãi trên lưng. Hắn tự hỏi mình, hạnh phúc và nói lời yêu trên môi như thế, hắn đã thực sự yêu Vân chưa ???? Có thể hắn đã yêu Vân rồi nhưng tình cảm đó chưa đến độ chín đích thực. Hắn tự hỏi mình : Hắn có muốn quan hệ tình dục với Vân không ? Ồ, có chứ ! - Hắn trả lời luôn !!! Đàn ông mà, thằng nào chẳng vậy....Nhất là với một dân chơi như hắn. Quan hệ tình dục chỉ là chuyện nhỏ !. Nhưng được đến đâu hẵng hay, nói trước lại bước ** qua. Hắn cười mỉm đầy ẩn ý và cứ thế lướt xe đi......

- Alô anh Hai...à nhầm anh yêu à

- Ừhm

- Dậy đi anh, 11h rồi mà còn nằm đấy

- Hôm qua 3h sáng anh mới ngủ....

- Dậy đi ăn đi, có thích em nấu ăn cho không?

- Có...

- Vậy 11h30 qua đón em nha...!!!

Nhanh tay cúp cuộc gọi tới, hắn vùng dậy chạy vào toilet đánh răng rửa mặt rồi vơ lấy bộ quần áo mặc luôn. Chả là hắn rất háo hức muốn xem Cẩm Vân trổ tài nấu ăn đến đâu. Cái háo hức đó hiện rõ lên trên mép hắn còn dính ít kem đánh răng trắng phơ do chưa kịp rửa mồm sạch sẽ. Hắn mặc xong quần áo, soi lại bộ mặt đẹp trai của mình vào gương rồi vội vàng vào toilet rửa mặt lại lần nữa.. ""Xong !. A" còn phải vuốt 1 ít keo nữa chứ. Xịt ít nước hoa Versace. Nhanh nào nhanh nào."" - Hắn tự nói với bản thân mình.

Phóng xe máy vèo vèo trên con đường quen thuộc. Hắn thấy trong người khang khác. Hắn thấy hôm nay mình yêu đời lạ lùng. Phải chăng lời yêu ngày hôm qua do cái sự vô thức trong hành động đã làm cho hắn hôm nay trở nên yêu đời hơn chăng?. Hay do cái sự háo hức được gặp Vân và ăn những món cô ta sắp nấu? Dù là thế nào đi nữa thì chỉ vài phút nữa thôi hắn được gặp Vân rồi. Và Vân đã làm hắn yêu đời suốt hơn 1 tháng nay chứ không riêng gì ngày hôm nay.

- Nhanh nhanh anh, ba em đang ở nhà, em lén chạy đi chơi đấy, dạo này ông ấy hay kêu ca em đi chơi quá - Vân nói rồi nhảy vội lên xe, hôm nay Cẩm Vân ra khỏi nhà bằng cổng sau.

- - - Mình đi đâu đây em - Hắn hỏi.

- - - Đến nhà Phương, bạn em ở khu tập thể Thành Công nha !

Căn hộ của Phương nằm trên tầng 3 của nhà E6 khu tập thể Thành Công. Mở cửa chào đón hắn và Vân là một cô gái khá xinh nhưng không có vẻ hiền. Phương mặc bộ quần áo ở nhà xộc xệch đon đả cầm tay Vân dẫn vào nhà. Nhưng mắt không quên liếc hắn từ đầu đến chân.

Vân ơi, bạn trai đây à ?

- -Không ! Em trai Vân đấy Hihi

- - Láo nào - Hắn cười và mắng yêu Vân.

Hắn ngó quanh căn hộ rộng gần 100 mét vuông Phương ở, khá ngăn nắp, đồ đạc mới tinh tươm. Hỏi ra mới biết cô kết hôn được có hơn 1 tháng. Trên tường treo tấm ảnh cưới mới chụp và hắn thấy chú rể - có lẽ phải hơn Phương đến hai chục tuổi và cô dâu - là Phương với nụ cười rất duyên. Theo lời của Vân thì Phương là bạn thân nhất của Vân, là con gái thành phố HCM nhưng lấy chồng HN.

-Tụi em vào bếp làm cơm đây, anh yêu cứ nằm trên ghế mà xem tivi đi nha ! - Vân vừa nói vừa cầm con dao khua khua trêu hắn.

- Ừ xéo đi, nấu ngon ngon vào nhé . Hắn trêu lại Vân và quẳng người xuống ghế sa - lông.

Cẩm Vân bưng mâm cơm ra đúng lúc bụng hắn đã réo sôi sung sục vì đói. Hôm nay có cơm, canh rau cải, trứng rán, rau muống luộc và 1 đĩa sườn xào chua ngọt to. Hắn đánh hơi thấy vị thơm mà chua chua, ngọt ngọt của cái món sườn này mà lưỡi ngập cả nứơc dãi. Bẩm sinh hắn rất ham ăn, có lẽ do tính vô tư ăn tạp nên mới được cao to thế này bởi bố mẹ hắn đều thấp hơn hắn những một cái đầu. Ăn một miếng sườn mà miệng hắn khen nức khen nở :

-Ngon qúa, món này em nào làm đấy ?

-Em chứ ai - Vân đáp

-Em mà khéo tay được như thế á ? Hắn ngạc nhiên

-Thôi ăn nhiều vào đi ông tướng của em, bõ công em nấu - Vân nhét cả một miếng sườn to đùng vào cái mồm chất đầy những cơm của hắn.