Nhật Nam Trấn.
Ngày hôm nay, không khí tại Nhật Nam Trấn này náo nhiệt hơn ngày bình thường. Kẻ đi qua, người đi lại tấp nập. Mà tại nơi quảng trường trung tâm của thị trấn thì càng thêm phần đông đúc. Trên mặt của những người đang chuẩn bị ở trên quảng trường đều lộ ra vẻ hối hả, khẩn trương. Một sự kiện trọng đại thường niên sắp diễn ra - Đó không phải điều gì khác ngoài việc khảo thí linh căn, tuyển chọn nhân tài bồi dưỡng cho lần tuyển chọn khắt khe của Địa Dương Tông, một trong tam đại môn phái của Việt Nam Đại Lục.
"Các ngươi mau nhanh tay lên, không được phép chậm trễ."
Một người mặc trường bào màu trắng toát lên vẻ uy nghiêm quát. Chỉ cần nhìn qua thôi đã cảm nhận được rõ ràng đây là một bậc cường giả. Khí chất toát ra từ người của hắn khiến mọi người xung quanh đều không khỏi sinh ra lòng tôn kính. Mấy tên tạp vụ đang chuẩn bị ở nơi trung tâm quảng trường một cái bàn nhỏ, bên trên có đặt một hòn đá cỡ bàn tay không ngừng tỏa ra linh lực xung quanh khiến nó tạo thành một vầng hào quang kỳ lạ. Vật này là bất phàm.
"Âu Dương Tam trưởng lão, ngài chuẩn bị tới đâu rồi?"
Một người toàn thân trường bào cũng màu trắng bước tới bên cạnh của Âu Dương Tam trưởng lão. Khí chất nhàn nhạt tỏa ra ở thân hắn không hề kém cạnh so với Âu Dương Tam trưởng lão.
"Hóa ra là Tôn Trung Lâm đại sư. Hôm nay ngài tới đây có phải là muốn xem thế hệ trẻ của Nhật Nam Trấn này biểu hiện ra sao có đúng không?"
"Âu Dương Tam trưởng lão nói rất đúng. Ta tới đây hôm nay chính là vì mục đích đó mà. Nghe nói thế hệ lần này có không ít người tuổi trẻ tài cao a."
Trong một quán nước ở bên kia đường. Một nam tử trung niên tuổi tầm khoảng 40 đang vừa ngồi uống nước vừa nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh một nam một nữ vừa xuất hiện.
"Chức Nữ, Đặng Vô Phong, xem lần này hai người các ngươi chạy đi đâu."
Rốt cuộc ngày toàn thể thiên tài trong Nhật Nam Trấn cũng chính thức diễn ra.
Dĩ nhiên ở đây hầu hết đều là thiên tài chưa tu luyện tới Vũ giả, vì những loại thiên tài này đã sớm được Địa Dương Tông thu vào làm đệ tử thân truyền trẻ rồi, trở thành học viên chính thức của Địa Dương Tông chứ chẳng cần qua buổi khảo thí vớ vẩn này.
Ngày hôm nay khảo hạch, chỉ dành cho những người không chịu cam lòng thua kém, muốn dựa vào chính thực lực của bản thân để vươn lên.
Tại nơi trung tâm của Nhật Nam Trấn, biển người luôn đi lại tấp nập nhưng họ lại trật tự một cách dị thường. Bởi lẽ lần này Nhật Nam Trấn đã mời một số cao thủ về giữ yên trật tự cho buổi khảo nghiệm diễn ra thành công, không bị phá rối. Nơi đây giờ đây đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, bao gồm cả hòn đá kì dị ban nãy cũng được đặt trên khán đài của quảng trường.
"Đây chẳng phải là Đặng Vô Phong, thằng con phế vật của Đặng gia hay sao?''
Một đám gồm ba nam một nữ đi tới trước mặt Phong. Thằng nhóc đi đầu có thể thấy tích cách của hắn vô cùng ngỗ nghịch. Chắc lại một thằng công tử ngu xuẩn nhà nào rồi. Nhưng ông nội mày đây đã động tới mày đâu, sao đột nhiên lại đi cắn tao? Hiểu được suy nghĩ của Phong, Ngọc Trân ý niệm liền động, lập tức thông tin liền được truyền vào bán cầu đại não của hắn.
Đây là Lục Hạ Du, con trai của gia tộc trưởng Lục gia Lục Hạ Nam. Lục gia là một trong tam đại gia tộc ở Nhật Nam Trấn. Các gia tộc nhỏ hơn sẽ không dám tùy tiện động vào bọn hắn làm gì để mang phiền phức. Cũng chính vì lí do này mà thằng Hạ Du này chuyên đi phá phách hống hách, gây thù hằn với không ít người ở gia tộc khác, dĩ nhiên Đặng gia của Phong cũng không phải là ngoại lệ.Trong gia tộc của Phong kể từ sau khi cha của hắn chết đi thì đã suy yếu đến cùng cực. Điều này khiến cho Đặng gia liên tục bị các gia tộc khác xâu xé, gia tộc còn có thể đứng vững cho tới bây giờ chính là công lao lớn nhất của mẹ hắn.
Việc gây dựng lại gia tộc sau này hoàn toàn phụ thuộc vào lớp trẻ của gia tộc như Phong. Hắn biết. Trước kia khi cha hắn làm chủ của gia tộc thì Đặng gia là một trong tứ đại gia tộc của Nhật Nam Trấn (Bây giờ chỉ còn là tam đại gia tộc). Rất nhiều người vẫn không khỏi kinh sợ khi nhắc lại về cha của hắn. Ông ta từng là một Tứ Hoàng. Phải, là Tứ Hoàng của cả Biển Đông này. Tuy nhiên mọi thứ giờ chỉ còn là dĩ vãng. Bây giờ Đặng gia luôn là tâm điểm của mọi sự chế giễu mà người gánh chịu tất cả luôn là mẹ hắn. Lục Hạ Du còn là tên luôn cầm đầu bọn gây chuyện với hắn. Bất quá với một thanh niên đã tuổi chững chạc như hắn thì việc gây gổ của lũ trẻ trâu dị giới này hắn chẳng thèm quan tâm.
"Kìa Du huynh, sao huynh lại nói người ta như thế?" Giọng nói vang lên từ nữ tử luôn đi sau Hạ Du từ lúc mới tới. Trong trí nhớ của Vô Phong trước đây, đây chính là tiểu sư muội của tên Hạ Du này, Lục Vô Song.
" Xin lỗi ngươi Vô Phong, sư huynh ta tính tình không được hoà đồng cho lắm nên mong ngươi đừng để bụng a." Lục Vô Song rối rít xin lỗi, mắt còn nhìn về phía Lục Hạ Du tỏ vẻ hờn dỗi. Nữ tử này tính cách trái ngược hoàn toàn với tên sư huynh của nàng a.
" Không sao đâu, vốn dĩ ta chẳng thích chấp nhặt với mấy con cẩu cắn càn mà."
"Ngươi..." Hạ Du tức muốn lộn ruột. Hắn không thể tin tên Vô Phong thường ngày luôn nhẫn nhịn này ngày hôm nay lại dám chửi mình. Phải rồi, hắn đâu biết Đặng Vô Phong bây giờ do một kẻ khác bất cần đời làm chủ chứ.
" Để ta xem ngươi mạnh mồm được bao lâu. Vô Phong, chết đi." Hạ Du nắm đấm cấp tốc ngưng lại nơi bàn tay, rồi nhanh chóng hướng về phía Phong tấn công. Đòn tấn công bất ngờ của Du khiến Phong bất ngờ rơi vào thế bị động và không thể tránh né. Nắm đấm lao tới...
"Dừng lại tiểu tử. Nơi đây là để khảo nghiệm, không phải để tấn công các thí sinh khác." Một thân ảnh xuất hiện và nhanh như cắt hoá giải dễ dàng đòn tấn công của Hạ Du. Vốn dĩ Chức Nữ đã chuẩn bị ra tay nhưng do sự xuất hiện của người này nên mới thôi.
" Là Âu Dương Tam trưởng lão?"
Ngay lập tức một tên đi cùng Hạ Du nhận ra ngay người này. Đây chính là Tam Trưởng lão của Địa Dương Tông. Lần này đích thân Âu Dương trưởng lão tới dự buổi khảo thí này chứng tỏ ngài cực kỳ xem trọng lớp trẻ của Nhật Nam Trấn này. Vì trước đây đã từng có một người như vậy, một người đã làm cả thế giới phải kinh sợ...
" Các ngươi không được phép gây sự ở đây. Nơi đây là để khảo thí, không phải võ đài. Nếu thích khi vào được Địa Dương Tông rồi thì các ngươi có thể tha hồ ma luyện tập, đấu tranh miễn không làm chết người là được. Nếu từ bây giờ ai còn gây sự nữa thì hãy lập tức rời khỏi đây ngay, ta sẽ không nương tình đâu."
Vừa nói, ánh mắt của Tam trưởng lão còn để trên Phong cái nhìn, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, rồi ngay lập tức trở về với vẻ uy nghiêm vốn có. Bước chân rời đi còn để lại một cái thở dài tiếc nuối rồi nhanh chóng trở lại phía quảng trường.
"May cho mày đó Vô Phong. Tao sẽ chờ xem linh căn của mày mạnh tới đâu, hay chỉ là phế vật thôi. Cứ đợi đi. Hahaha..."
Nói rồi Hạ Du cùng hai tên kia quay người bỏ đi cùng với nụ cười khinh bỉ.
"Hạ Du huynh, chờ muội với. Vô Phong, tạm biệt ngươi nha." Vô Song nháy mắt với Phong một cái rồi cũng đi theo Hạ Du. Phong cười khổ nhìn theo bóng lưng của Vô Song.
.....
Buổi khảo nghiệm quy tụ đã đầy đủ với sự có mặt của Tam đại điên phong thế gia. Lục gia, Trần gia và Đường gia. Với sự có mặt của họ làm cho buổi khảo nghiệm càng thêm phần gay cấn. Trên mặt của những người xuất thân từ 3 gia tộc này ai cũng toát lên vẻ khí phách phi thường. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi khảo nghiệm mà sau này sẽ làm thay đổi toàn bộ số phận của một con người, cũng là làm thay đổi số phận của cả tam giới này.
"Mời tất cả thí sinh tham gia buổi khảo nghiệm ngày hôm nay tập trung lại tại quảng trường. Buổi khảo nghiệm sắp bắt đầu." Tiếng nói của một vị chấp sự trưởng lão vang lên làm toàn bộ thí sinh tham gia khảo nghiệm cùng tiến vào quảng trường. Trên mặt mọi người là vô số biểu cảm có thể đoán được : vui có, buồn có, lo sợ có mà tự tin cũng có. Phong cũng không ngoại lệ. Hắn đang tràn trề hi vọng vào một kết quả tốt cho chính mình.
"Buổi khảo nghiệm hôm nay xin được phép bắt đầu."