Chương 2: Ngươi là ai?

" Ồ, ngươi tỉnh rồi sao?"

Trước mắt Phong xuất hiện một tiểu loli nhỏ bé cỡ bàn tay làm hắn không khỏi kinh ngạc. Đây thật sự là một tiểu mỹ nhân phiên bản trẻ em. Mũi quỳnh, môi đỏ tươi rói, cặp má hồng nhuận phơn phớt cùng với mái tóc vàng óng ả dài buông xoã, bộ ngực chưa phát triển hết cộng thêm thân hình nhỏ gọn trông vô cùng đáng yêu.

Phong không kiềm chế được mà nuốt nước bọt đánh "ực " một cái. Nhìn qua thì cô bé này có vẻ dễ gần nhưng quanh thân lại toả ra khí thế nhàn nhạt vô hình đáng sợ khiến Phong không khỏi rùng mình. Hắn có cảm giác chỉ cần chọc tức cô bé này thôi cũng đủ khiến hắn mất mạng. Lấy hết can đảm, hắn hỏi:

" Ngươi là ai?"

Im lặng.

" Ta hỏi lại lần nữa. Ngươi là ai? Và tại sao ta lại ở đây?"

Vẫn là im lặng. Có tiếng thở dài...

" Ta là ai ư? Câu hỏi rất hay. Ta là linh trí của hệ thống được phái tới để giúp ngươi. Tuy nhiên ta không có bất kì tên gọi nào cả. Phiền ngươi đặt tên giúp ta." Tiểu loli trước mặt Phong mím môi cười khẩy. Đôi mắt đang mong chờ một điều gì đó thú vị từ con người trước mặt.

" Đặt tên cho ngươi? Vậy nhé, tên ngươi là Ngọc Trân đi. Được rồi, vào chủ đề chính, giờ ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, tại sao ta lại ở đây?" Phong dò hỏi. Hắn muốn biết đây là chỗ quái quỷ nào và sao hắn có mặt nơi đây.

" Ngọc Trân? Tên hay đó, cảm ơn ngươi. Nếu ngươi muốn biết như vậy thì ta sẽ cho ngươi thông tin, tự mà nhớ lấy."

Một dòng thông tin lạ truyền vào đầu Phong khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng. Theo như thông tin này thì hắn biết rằng mình đã xuyên không tới một nơi gọi là Việt Nam Đại Lục, một trong ngũ đại lục ở Biển Đông. Cái thế giới này gọi là Kim Tinh Cầu, chia ra làm 3 giới là: Thiên Giới ngự trị trên không, Địa Giới ngự trị trên đất liền và trên biển, cuối cùng là Âm Giới ngự trị dưới lòng đất.

Trong Địa Giới chia ra làm 4 vùng biển lớn là Biển Bắc, Biển Nam, Biển Đông và Biển Tây. Mỗi vùng biển do một tứ hoàng cai trị. Về phần tứ hoàng là những con người rất mạnh nhưng lại vô cùng bí ẩn rất ít người biết giống như các Nữ Thần. Ngoài 4 vùng biển này ra còn hai vùng biển rộng lớn không kém là Biển Chết do Nữ Thần Chết tạo thành và Biển Địa Trung Hải- một vùng biển với nhiều quần đảo đẹp như tranh vẽ và không chịu sự quản lí của bất kì ai.

Trong thế giới này, không có các thành phố lớn hay các khu công nghiệp mà con người nơi đây sử dụng một loại sức mạnh là linh căn. Linh căn chia ra làm 14 hệ tự nhiên gồm: Mộc, Thủy, Hoả, Thổ, Băng Phong, Lôi, Quang, Ám; các hệ thần thoại gồm: Tình Yêu, Thời Gian, Không Gian, Viêm, Nguyệt. Các cấp bậc luyện lực là: Vũ Đồ- Vũ Sĩ- Vũ Sư- Vũ Tướng- Vũ Vương- Vũ Đế- Chân Kiếp- Thánh- Thần- Thiên Tiên. Về phần Nữ Thần thì lại là hoàn toàn khác. Các cấp bậc luyện hồn Âm giới/ Thiên Giới( dành cho những người theo đạo): Vô Hồn- Hồn Sĩ- Hồn Sư- Hồn Tu- Hồn Phách- Hồn Vương- Hồn Đế- Hồn Kiếp- Thần Hồn- Âm Hồn/ Thiên Hồn. Mỗi cấp chia thành 4 tầng Sơ- Trung- Thượng- Đại.

Thiên Giới: 404 not found

Âm Giới: 404 not found

" Trời đậu má cái wtf gì thế này?" Kiến thức vừa rồi quá lớn khiến Phong cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Tưởng xuyên không trong các câu truyện phải thành siêu cấp bá đạo chứ ai ngờ lại tới cái thế giới quái quỷ này. Rồi đây ta sẽ ra sao? Nhưng trời đã trao ta cơ hội sống, không có lí gì lại làm khó ta. Nghĩ vậy, hắn hỏi:

" Ngọc Trân, bây giờ ta làm cách nào để tu luyện trong cái thế giới này đây?"

" Ngươi tự tìm hiểu đi." Mặt Ngọc Trân không biến sắc.

" Ặc, Vậy giờ giúp ta thoát khỏi nơi này đi."

" Ngươi tự tìm đường thoát đi."

" Hả, Không phải ban đầu ngươi nói sẽ giúp ta thoát khỏi đấy ư? Sao trở mặt nhanh thế?"

" Ta nói giúp ngươi hồi nào? Sao ta không nhớ nhỉ?"

" Ngươi..." Phong thật sự cạn lời với cô bé này. Hắn cảm thấy như mình nuốt phải một cục hận. Tuy nhiên với sức lực hiện tại của hắn mà nói thì làm gì được cô bé này. Đành phải nhịn thôi. Hắn nhìn lại cơ thể mới này của mình. Hình như có gì đó hơi sai sai. Hai tay và chân trắng nõn, cơ thể gầy gò nhỏ bé. Hắn đã xuyên không nhập thể vào một đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi. Hiện tại toàn thân mỏi mệt khiến hắn chả buồn động đậy. Bây giờ hy vọng duy nhất giúp hắn thoát khỏi đây là con bé loli này nhưng ai ngờ nó lại từ chối phũ phàng như vậy. Đe doạ ư? Đó là ý nghĩ của mấy thằng trẻ trâu ngu ngốc chưa trải sự đời thôi. Mà chẳng phải hắn có kinh nghiệm ăn xin từ kiếp trước hay sao? Kiểu gì năn nỉ một lúc nó chả động lòng thương mà giúp mình.

" Gọi ta là sư phụ, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nơi đây."

Cô bé này không phải hơi quá đáng đấy chứ? Tự nhiên ở đâu ra đòi giúp giờ lại bắt ta gọi sư phụ là sao? Mà thôi kệ nó. Thoát ra được là ưu tiên chứ liêm sỉ cái đíu gì tầm này nữa.

" Ngọc Trân sư phụ, đệ tử xin được tôn ngài làm sư phụ." Phong cười tà. Chẳng phải nịnh hót con bé này sẽ tốt hơn là làm nó phật lòng ư?

" Tốt! Chó ngoan của ta!"

" Ngươi..."

Chát

" Ngươi dám đánh ta?"

Chát

" Ta thì làm sao? Ngươi định làm gì ta?"

" Ta không có gì thưa sư phụ."

" Như vậy mới là đệ tử ngoa..."

" Tiểu Phong, con đang ở đâu?" Tiếng gọi của một phụ nữ làm hai người giật bắn mình. Âm thanh ngày càng gần hơn.

" Tiểu Phong?"

" Ta đi trước đây có gì gặp ta sau." Ngọc Trân hoá thành một luồng khí màu vàng rồi hoá thẳng vào trong thân thể của Phong khiến hắn một phen kinh ngạc.

" Tiểu Phong con ở đâu?"

Một phụ nữ tuổi tầm 30 xuất hiện trước mặt Phong. Đây thật sự chính là một đại mỹ nhân. So với các cô hoa hậu thời trước thì họ chỉ đáng xách dép. Không phải vẻ đẹp trẻ con của Ngọc Trân mà là một vẻ đẹp thành thục của nữ nhân từng trải khiến lòng người không khỏi xao động. Phong có cảm giác đây là một tiên nữ giáng trần.

" Tiểu Phong, con đây rồi. Làm mẫu thân tìm con mãi." Nói rồi nàng tới ôm chầm lấy Phong. Cảm giác hai bầu ngực của "mẫu thân" trước mắt áp thẳng vào mặt hắn khiến hắn sướng đê mê mặc kệ người xa lạ mới quen đã ôm lấy hắn.

Nhưng đây là ai mà xưng với hắn là mẫu thân? Như hiểu được suy nghĩ của hắn, luồng thông tin như ban nãy truyền vào đầu hắn. Đây là Chức Nữ- mẹ ruột của hắn 28 tuổi là mẹ ruột của thiếu gia Đặng Vô Phong- 10 tuổi.

" Tiểu Phong! Con đừng quá suy nghĩ về chuyện ngày mai mà làm như vậy. Nếu thiếu con mẫu thân sẽ không sống nổi đâu."

" Con không sao đâu mẫu thân. Lúc nãy đi ngang qua đây chẳng may lạc vào đây không tìm được lối ra mà thôi." Phong trả lời. Dù sao cũng đã xuyên không tới đây, được trời trao cho cơ hội này thì sao ta không nắm bắt chứ. Đằng nào cũng sống trong cơ thể này rồi thì cũng phải biết phép tắc chút.

" Con không sao là tốt rồi Vậy chúng ta về thôi." Chức Nữ nắm tay Phong rồi hai người cùng nhau đi về.

" Mà vừa rồi mẫu thân nói về sự kiện ngày mai là gì vậy?" Phong tò mò. Qua lời của mẹ hắn thì hắn biết chắc sự kiện ngày mai không hề tầm thường, có thể thay đổi cuộc đời của hắn.

" Là khảo nghiệm linh căn."