Chương 2: Chuyển Thế Trọng Sinh (2)

Thanh Quốc, Cửu Gia, ở Thương Vân Trấn, trăng treo ở giữa trời.

Ở bên trong Cửu Gia, một hán tử lưng hùm vai gấu đang đi đi lại lại xung quanh trước cửa một gian phòng, sắc mặt hán tử cực kì khẩn trương, những đường gân xanh đang từ từ hiện rõ trên khuôn mặt của y theo từng tiếng hét của một nữ nhân bên trong.

Một vị trung niên bước đến, bàn tay vỗ vỗ vào vai của hán tử " Thanh nhi, con đừng xốt ruột, Vân nhi sẽ không sao đâu ", người trung niên này chính phụ thân của hán tử tên cũng là gia chủ Cửu Gia Cửu Trùng. Nghe được lời của phụ thân, hán tử sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều nhưng trong lòng vẫn khẩn trương không kém.

" Oa.. oa.. " " Ra rồi.. ra rồi.. là một tiểu thiếu gia...." giọng nói của một nữ tử bên trong căn phòng vang vọng, trong giọng nói kèm theo sự vui mừng.

" Gia chủ người nhìn kìa " Theo hướng tay chỉ lên trên trời của một hạ nhân, Cửu Trùng đưa ánh mắt theo, trên bầu trời vang lên những âm thanh như sấm, cả bầu trời từ màu sắc ban đêm chuyển dần sang màu đỏ và sáng như mặt trời ban ngày... " Thiên địa dị tượng ư, con trai của Thanh nhi cùng Vân Nhi khi ra đời liền xuất hiện dị tượng, điều này chính là.. " Cửu Trùng hai mắt trợn ngược, mồm há to hết cỡ tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng. Bên cạnh là Cửu Thanh cũng ngạc nhiên không kém, nếu như một sinh linh ra đời liền xuất hiện trời gầm như sấm, ánh sáng xua tan màn đêm thì chứng tỏ đứa trẻ được thiên địa chiếu cố, tương lai tươi sáng.

Nhất thời toàn bộ người trong Cửu Gia đều tập trung tại đây, mọi người đều kinh ngạc đến nghẹn lời, trong lòng mỗi người đều hưng phấn đến tột cùng " Trời xanh giúp Cửu Gia chúng ta, tiểu thiếu gia vừa chào đời liền được ông trời ban ân, thiên địa chiếu cố, sợ gì gia tộc không có ngày quật khởi cơ chứ "

Mừng rỡ, ngạc nhiên, chấn động đó là tất cả những cảm xúc bây giờ hiện rõ trên khuôn mặt hán tử Cửu Thanh, hán tử vội vàng sực tỉnh, vội lao nhanh vào bên trong căn phòng. Hán tử bước đến bên cạnh người phụ nữ của mình, đưa đôi bàn tay to ráp của mình sờ lên đôi má trắng bệch của người phụ nữ đang nằm trên giường. Người phụ nữ cảm thấy hơi ấm từ đôi bàn tay truyền đến, nhẹ nhàng mở đôi mắt phượng đẹp ra nhìn người hán tử trước mắt thể hiện sự dịu dàng " Thanh Ca, là con trai của chúng ta, chàng có thấy không? "

" Vân nhi, ta thấy mà, nàng đang còn mệt, hãy nghĩ ngơi đi, để ta đến xem đứa oát con này một lát " Cửu Thanh sắc mặt khẻ thở phào nhẹ nhõm, liền mỉm cười với thê tử.

" Không được gọi hài tử là Oắt con, chàng đừng có mà tầm bậy, nếu không thiếp không tha cho chàng " Phụ nhân lập tức trợn mắt uy hiếp.

" Được rồi , được rồi, ta không gọi là được chứ gì " Hán tử thấy thê tử phồng mang trợn má ý tứ muốn tính sổ liền xuề xòa. Hán tử bước đến bên người hầu đang bế đứa con trai của mình. Hán tử đưa tay định sờ vào má, lập tức một cơn đau từ ngón tay trỏ của hắn truyền đến một cơn đau, nhăn mày nhìn lại thì thấy hài tử nhỏ của hắn đang ngặm chặt ngón tay của mình. Hán tử giật cả mình, " Hài tử mới sinh chưa mọc răng, nhưng nếu có mọc thì cũng không thể nào cắn tay mình đến nổi tê cả tay như vậy, thật kì lạ "

Trong lúc Cửu Gia đón mừng một sinh mệnh cũng như thành viên mới của gia tộc, thì phía bên Hải Vân Trấn, U Gia cũng chào mừng một sinh mệnh mới. Đứa trẻ này khi ra đời cũng thiên địa dị tượng xuất hiện phía trên, tất cả thành viên U Gia đều vui mừng, ba ngày sau lập tức mở tiệc chiêu đãi tất cả người trong và ngoài trấn.

Ba ngày sau, Cửu Gia cũng đến U Gia dự tiệc mừng, hai bên gia tộc đều là hửu hão nhiều năm, tối lửa tắt đèn có nhau.

" Cửu Lão Đầu, haha ngươi đã đến, mau mau vào đây " Một vị trung niên bước đến, hay tay ôm người bạn thân hảo hữu của mình.

" U Lão Đầu, xem ngươi kìa, từng này tuổi vẫn như vậy, thật là..." Cửu Trùng mỉm cười với người trung niên trước mặt.

" Thôi thôi đi vào rồi nói sau, tất cả mau vào nào, đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình là được " Người trung niên cười cười rồi cùng tất cả người Cửu Gia cùng đi vào bên trong.

U Gia hôm nay mở tiệc mừng, khách khứa đến rất đông, giờ khắc này U Gia tấp nập người người. Bên trong đại sảnh U Gia, Cửu Trùng cùng U Hà ngồi ngang hàng phía trên, người Cửu Gia ngồi phía dưới bên góc tay trái, thành viên U Gia ngồi bên tay phải.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, U Hà liền đứng dậy, hai tay chấp lại cẩn trọng cất lời " Cảm tạ chư vị đã đến đây tham dự tiệc mừng tôn tử của ta, U Hà ta hôm nay tuổi già sức yếu, chỉ mong muốn có một người thừa kế tài giỏi kế nghiệp gia tộc, ta cũng an tâm "

" U Hà gia chủ khách khí, ta thấy U Hà gia chủ sức khỏe tràn đầy, vẫn còn hùng tâm lắm " Một vị trung niên trạc tuổi U Hà đứng dậy ôm quyền khách khí một câu.

" Haha, Giang Cải huynh quá lời "

" U lão đầu, người đừng có ba hoa nữa, nhanh cho tôn tử ngươi ra tiếp kiến mọi người đi chứ " Cửu Trùng lên tiếng.

" À ừ đúng rồi, hôm nay nhân vật chính là tôn tử U Tà của chúng ta, Thúy nhi mau đem Tà nhi lại đây nào " U Hà khuôn mặt tươi cười gọi một người phụ nhân đang bế một đứa bé đang con ngủ trong tay lại gần.

" Haha, Cửu lão đầu, đây là tôn tử U Tà của ta, ngươi xem này, có khí chất đúng chứ " U Hà nhếch miệng.

" Hừ.. Ngươi đừng cao hứng, xem tôn tử Cửu Long của ta đây này, khí chất hơn cháu của ngươi xa vời a " Cửu Trùng cũng không kém cạnh phản bác.

Khi hai đứa trẻ đứa bế lại gần nhau thì một hiện tượng xuất hiện làm tất cả trợn mắt há mồm thật lớn, hết kinh ngạc đến buồn cười, từ cười thành cười ra nước mắt.

Khi Cửu Long cùng U Tà đang ngủ ngon lành được bế sạp lại gần nhau, hai đứa trẻ liền mở mắt, cả hai đều tấn công nhau dữ dội bằng cách xã súng nước vào đối phương ( Súng bắn nước phía dưới con trai á, tự hiểu nhé ).

Tình cảnh làm cho tất cả những vị khách được mời cười ra cả nước mắt, Cửu Trùng cùng U Hà cũng không ngoại lệ, nhưng hai người ngay lập tức lại cải nhau chí chóe về việc cháu của mình hơn cháu của người kia.

Ở trên cung điện Hồng Mông, nữ tử y phục màu xanh nhạt đứng mỉm cười vì thành quả của mình, nàng nhếch miệng tạo thành một vòng cung hoàn mỹ " Hahaa, hai tên đáng ghét, không ngờ chứ gì, đáng đời các ngươi bại hoại, khi không rảnh rỗi đi chuyển sinh làm gì, để ta có cơ hội báo thù hai người về những thời gian các ngươi ức hiếp ta. Hai vị chủ nhân đáng kính, các ngươi không biết khi các ngươi đang trong hố sâu không gian ta đã làm quấy nhiễu một chút, tạo ra một sự trở ngại nho nhỏ cho các vị a, chính là khóa hết kí ức của các vị cho đến khi các vị được năm tuổi mới có thể khôi phục kí ức cùng thần niệm "

Nữ tử thích thú vì trò đùa của mình, nàng vui vẻ hát ca , tiếng hát trong trẻo vang lên, những con phượng hoàng, bạch điểu, .... cùng bay đến trung hòa cùng lời ca, tạo nên một mảng tiên cảnh hiếm thấy.....