Chương 4: Thiên nguyên chi tâm

Nhớ tới bầu trời đầy mây đen, cái cột sét to đùng kia, Trần Thiên Long không khỏi rùng mình ớn lạnh. Lúc đó, hắn chỉ thấy ánh sáng chớp qua một chút, rồi cơ thể hắn hoá thành tro bụi, một lỗ hổng đen thăm thẳm xuất hiện ở ngay chỗ đó, linh hồn hắn được một lực lượng không biết tên bảo vệ. Nó đến từ dưới chân hắn, cái mỏm đá kia không biết từ lúc nào có một vật được bao phủ bởi một đoàn ánh sáng, hút linh hồn hắn vào trong và rồi bay thẳng vào cái lỗ đen đó. Lúc tỉnh lại thì hắn đã có một thân xác mới, thân phận mới và ở một thế giới mới. Nhớ đến đây hắn vội cởi hết đồ trên người ra, tìm mãi từ trên xuống dưới cũng không thấy được vật kia, lục lọi cả phòng suôt nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng đó. Dù không biết hình dạng của vật kia thế nào, nhưng hắn chắc chắn chỉ cần nhìn qua là hắn sẽ phát hiện được nó ngay. Nhưng mà tìm mãi không thấy, ngồi xoã xuống giường chán nản, “vật này chắc chắn rất cường đại” hắn thầm nghĩ. “Chắc chắn nó ở đâu đây, ta vẫn cảm nhận được nó tồn tại mà, nó ở đâu đây mới được chứ” suy nghĩ liên miên hoài, bỗng nhiên hắn nhớ tới mấy bộ truyện xuyên không đã từng đọc. “ Nhất định là vậy, nó phải ở trong đan điền của ta hoặc là ở trong thức hải của ta” nghĩ vậy hắn liền thử tập trung tinh thần để “nhìn” vào cơ thể xem có thấy được vật kia không. Đây là cách duy nhất mà hắn nghĩ được, mặc dù hắn cũng chả biết “nhìn” như vậy có thấy gì, ích lợi gì không. Hôm nay có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với hắn, có một sợi năng lượng nhanh chóng tóm lấy linh hồn hắn kéo vào trong đan điền của hắn. Ở đây có một vật hình cầu bằng viên bi màu xanh lục nằm im lặng giữa đan điền, khi linh hồn hắn tới đây,viên cầu chợt loé lên ánh sáng chói mắt, kéo hắn vào bên trong nó. Mãi một lúc sau hắn mới dành lại được quyền kiểm soát linh hồn của mình. Dù gì cũng có một lần rồi, nên hắn rất nhanh thích ứng được việc điều khiển linh hồn của bản thân. Nhìn xung quanh, đây là một mảnh không gian hình tròn khá rộng, bán kính tầm 20 trượng, mặc dù không có mặt trời mặt trăng hay bất kỳ một vật chiếu sáng nào, nhưng cả mảnh không gian vẫn tràn đầy ánh sáng một cách lạ kỳ. Chính giữa có một bia đá, Trần Thiên Long nhanh chóng chạy tới xem, tấm bia đá trơn bóng không tỳ vết, nhìn lại một lượt cả không gian này, chỉ trơ trọi mỗi tấm bia đá, không còn gì khác. Hắn bèn đưa tay lên sờ thử xem nó làm bằng chất liệu gì, lúc này, dị biến bỗng xảy ra. Một quang đoàn từ bia đá nhanh chóng bao bọc lấy Trần Thiên Long, một cơn đau nhanh chóng tràn ngập linh hồn hắn. Mãi một lúc sau, một sợi linh hồn của hắn bị tách ra theo chùm ánh sáng kia quay về bia đá. Đang ngồi im hứng chịu cơn đau Trần Thiên Long cũng vào lúc này bật dậy.

-Đây, đây là thiên nguyên chi tâm, hạch tâm của một bán thế giới sao. Thiên Nguyên tiên đế là ai, chắc chắn đó là một nhân vật rất mạnh mẽ a. Mộ bia chứa sở học cả đời của Thiên Nguyên tiên đế, vậy chẳng phải là ta sẽ được truyền thừa của ngài sao. Không được, ta cảm thấy thiếu thiếu cái gì nha.

-Đúng rồi, phải bái sư, nhanh chóng bái sư mới được.

Thế là hắn nhanh chóng quỳ xuống trước bia đá.

-Sư phụ trên cao xin nhận của đồ nhi một lạy.

Dị biến chợt nổi lên, một thanh niên nam tử mặc trường sam màu xanh chợt hiện lên ngồi trên bia đá.

-Ha ha ha, không hổ là truyền nhân của ta, rất thông minh, lễ phép.

-Ngươi ngươi ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trần Thiên Long la toáng lên, thế giới này từ nãy tới giờ chỉ có mình hắn a, tự dưng ở đâu nhảy ra một người, không sợ mới là lạ.

-Ta là khí linh của bia đá này, do một sợi thần niệm của Thiên Nguyên tiên đế hoá thành. Mà ngươi, là truyền nhân mà ta lựa chọn giúp hắn.

-Vậy là ngươi đưa ta đến đây sao, lúc trước cột sét kia là ngươi giở trò ư?

-Hắc hắc, đó là lỗi kỹ thuật, lúc đó là do ta vừa tỉch dậy sau cơn ngủ say, chuẩn bị tìm truyền nhân. Ai ngờ cái lớp phong ấn ta còn sót lại một tia thiên lôi, ta phá vỡ phong ấn, cũng là giải phóng nó ra, lúc gần phá giải xong phong ấn thì hơi thở thiên lôi bị tiết ra, mây đen giăng kín trời. Lúc này ngươi lại chạy đến trên đầu ta, vừa phá xong phong ấn là ta phóng ra lực lượng bảo vệ ngươi. Ai ngờ cơ thể ngươi yếu như vậy đây, mới một phát mà đã thành bụi rồi, may là ta bảo trụ được linh hồn ngươi, nhanh chóng chui vào lỗ hổng thời không chạy trốn. Nếu không ngươi chỉ có a ha ha cũng không phát ra đã tan biến giữa thiên địa rồi. Làm sao có cơ hội đến đây được nữa.

-Thế là ta phải cám ơn ngươi sao.

-Đương nhiên rồi. Không có ta thì ngươi đã chết rồi, không cảm ơn ta thì cảm ơn ai.

-Ta phi, nếu không có ngươi thì ta có bị như vầy sao?

-Cái này là tại ngươi nha, ai bảo thấy mây đen dày đặc không tìm chỗ trú thì thôi, còn chạy tới đứng grên đầu ta, trách ai được.

-Híc, trách mình thôi. Mà ngươi tên gì, ta không rõ lắm về thiên nguyên chi tâm và Thiên Nguyên tiên đế.

-Ta à, hắc hắc, ta là khí linh của thiên nguyên bia mà thiên nguyên bia chính là hạch tâm của thiên nguyên chi tâm, ngươi có thể gọi ta là Thạch đại gia hay Thạch Đỉnh Thiên cũng được. Còn về Thiên Nguyên tiên đế, ngài là tiên đế mạnh nhất trong cửu đại tiên đế trên vũ trụ này. Vì ngài ấy muốn bước đi xa hơn, nên đã cố gắng sáng tạo một thế giới.

-Cái gì, sáng tạo, ngươi nói là sáng tạo sao.

-Đúng, sáng tạo thế giới. Nhưng đến cuối cùng ngài ấy cũng đã thua, thế giới ngài sáng tạo dở dang và ngài bị thiên kiếp đánh đến thần hồn câu diệt. Ngài đã dùng một phần pháp lực cuối cùng của mình bảo vệ và phong ấn ta cùng thiên nguyên chi tâm, với lời nhắn nhủ giúp ngài tìm truyền nhân. Mà thiên nguyên chi tâm chính là hạch tâm của thế giới kia, thế giới bị thiên kiếp đánh nát kia.

-Hoá ra là vậy a.

Nghe được câu chuyện về Thiên Nguyên tiên đế làm Trần Thiên Long cảm thấy khiếp sợ, sau đó là hưng phấn. Là truyền nhân của một nhân vật ngưu bức như vậy, sau này hắn cũng có thể bước lên độ cao của vị sư thừa tiện nghi của mình. Dù không được ngài đích thân chỉ dạy, nhưng có công pháp, rồi tương đương với chí cao thần khí thiên nguyên chi tâm, cộng với Thạch Đỉnh Thiên chỉ đạo tu luyện thì hắn cũng sẽ tiến nhanh trên con đường tu luyện. Nhìn Thạch Đỉnh Thiên đang trong hồi tưởng kế bên, hắn dò hỏi:

-Vậy từ nay ta là chủ nhân của ngươi có đúng không.

-Đúng vậy. À mà không đúng, không đúng đâu.

Sắc mặt Thạch Đỉnh Thiên đen lại, thầm nghĩ “nhập tâm vào quá khứ quá rồi, híc híc, tự dưng để hắn biết bây giờ hắn đã là chủ nhân của mình, làm sao đây làm sao đây, chắc hắn ta cũng không biết đâu, nếu phải thừa nhận thì quá mất mặt rồi, híc híc”. Nhìn ánh mắt lấp loé, vẻ mặt nhăn nhó kia của Thách Đỉnh Thiên, Trần Thiên Long đã có phán đoán của mình.

-Hắc hắc, có thì nhận, có sao đâu. Về sau ngươi đi theo ta lăn lộn là được mà.

-Híc híc, sao ta lại có một chủ nhân yếu đuối như ngươi cơ chứ.

-Nói đến yếu đuối, có thần công, tiên đan hay tiên khí gì gì đó lấy hết ra cho ta, ta chọn vài bộ mặc vào, tu luyện thần công, ăn tiên đan, chả mấy chốc sẽ mạnh mẽ đỉnh thiên lập địa. Nhanh đưa hết ra đây cho ta đi.

-Ngươi tính ăn cướp a, thần công thì ta có, nhưng tiên đan tiên khí của lão chủ nhân đã hoá thành tro bụi dưới thiên kiếp hết rồi.

-Cái gì, ôi tiên đan của ta, tiên khí của ta, híc híc, chả nhẽ ngươi không dấu một chút nào sao.

-Ta phi, ta đây còn cần mấy thứ đó sao.

-Ừ cũng phải, vậy ngươi mau giao thần công cho ta.

-Được rồi, được rồi. Đành chấp nhận số phận vậy. Ở đây có hai bộ công pháp tuyệt thế, một bộ là : Âm dương tạo toá quyết và một bộ là: Thiên nguyên đế quyết, ngươi chọn bộ nào?

-Ngươi phải giới thiệu cho ta thì ta mới biết chọn bộ nào chứ.

-À, ta quên, Thiên nguyên đế quyết là công pháp của Thiên Nguyên tiên đế, nó được tiên đế ngộ ra từ Âm dương tạo hoá quyết. Mà Âm dương tạo hoá quyết là do Thiên Nguyên tiên đế tìm được từ trong vũ trụ hồng mông vực-nơi tận cùng của phiến thiên địa này-. Nhưng mà ngài lại không thể tu luyện nó, ngươi có thể thử xem sao.

Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng Trần Thiên Long cũng có quyết định.

-Ta có quyết định rồi.

-Sao, ngươi chọn tu luyện bộ thần quyết nào?

-Ta chọn...

(ta để dành cho chương sau nha các độc giả)