Chương 2: Xuyên qua

Trên đại thiên thế giới có rất nhiều chủng tộc sinh tồn. Trong đó được chia làm 3 chủng tộc chính: nhân tộc, yêu tộc, ma tộc. Các chủng tộc tranh đấu lẫn nhau rất mãnh liệt. Trong một trấn nhỏ nơi biên cảnh của Thái Nhất đại lục- một mảnh đại lục thuộc Thái Thiên tinh-. Phủ đệ Trần gia, một trong năm thế gia mạnh nhất Đại Long thành. Một thiếu niên đang nằm mê man trên chiếc giường rộng rãi xa hoa, xung quanh có rất nhiều người nhưng nổi bật nhất vẫn là trung niên nhân ngồi ở đầu giường, hắn ta chính là Trần gia gia chủ Trần Thiên Minh. Trần gia là một trong ngũ đại gia tộc ở Đại Long thành, nhưng cũng là thế gia ít tộc nhân nhất. Đến đời của Trần Thiên Minh chỉ có mỗi một đứa con là Trần Thiên Long. Nhưng vào ngày hôm qua, khi con của hắn Trần Thiên Long đi chơi kỹ viện về thì bị ám sát. Đến bây giờ còn hôn mê, ông đã mời rất nhiều đại phu trong thành đến chữa bệnh cho nhi tử nhưng ai ai cũng lắc đầu ai thán. Trần Thiên Minh không dằn nổi lòng, mắt ươn ướt, quay đầu đi ra khỏi phòng. Đúng lúc này, đang nằm mê man trên giường, Trần Thiên Long bỗng nhiên ngồi dậy hét chói tai:

-Đau quá, a a a... ta đau đầu quá.

Đang chuẩn bị ra khỏi cửa, Trần Thiên Minh như bị điện giật, chạy nhanh tới bên giường ôm lấy nhi tử, truyền chân khí vào người Trần Thiên Long để giảm bớt nỗi đau trong đầu hắn. Mãi một lúc sau Trần Thiên Long mới hết đau, nằm xuống giường ngủ mê man tiếp. Mấy đại phu kế bên chạy nhanh lại kiểm tra, thông báo kết quả khiến cho Trần Thiên Minh mừng rỡ:” Lệnh công tử đã qua cơn nguy hiểm, rất nhanh sẽ tỉnh lại”. Thế là họ bỏ lại vài toa thuốc rồi cáo từ. Trần gia chủ vội cảm ơn và tặng mấy vị đại phu một số ngân lượng rồi tiễn họ đi về. Buổi tối, Trần Thiên Long từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nhịn không được thét lên:

-Ta thiên, thế nào mà ta lại xuyên qua.

-Thiếu gia đã tỉnh, ngài có cảm thấy chỗ nào không khoẻ hay không, có cần nô tỳ làm việc gì không.

Bây giờ hắn mới để ý, bên cạnh giường có một cô bé khoảng 14,15 tuổi, trông tất xinh xắn và đáng yêu đang nhìn chăm chú vào mình. Nhìn ánh mắt long lanh của cô nàng, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn kia, hắn không khỏi yêu thích muốn ôm chặt lấy nàng mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi kia. Nhưng lúc hắn đang muốn làm hành động cầm thú thì chợt cảm thấy cả người đau nhức gê gớm, không có chút sức lực nào. Hít một ngụm khí lạnh, hắn lục lọi trong ký ức của cái tên xui xẻo bị mình chiếm lấy cơ thể này. Nói cũng trùng hợp, thân thể này cũng có tên là Trần Thiên Long, là đại thiếu gia Trần gia, một trong ngũ đại gia tộc thành Đại Long. Nơi đây là một vùng biên cảnh của Thái Nhất đại lục, nhân khẩu chỉ mấy trăm vạn. Nơi đây giáp với U Minh sâm lâm, địa bàn lớn nhất của yêu thú trên Thái Nhất đại lục. Càng đi sâu vào trong yêu thú càng mạnh mẽ đến khó tin. Thân thể này biết rất ít thông tin về đại lục này, trước đây hắn chỉ là một đại thiếu gia bất học vô thuật, chỉ biết chơi bời lêu lổng, nhưng ít ra cũng không phải là một người xấu. Đối với người của mình cũng rất tốt nên cũng không có “tiếng xấu lan xa”. Đạt được trí nhớ của thân thể cũ, hắn cũng đã biết được sơ bộ về thế giới này, nơi đây là thế giới của võ giả, ai mạnh người đó là vua. Kiếp trước hắn đã nhiều lần mơ được xuyên qua đến thế giới khác như thế này nên rất nhanh hắn đã thích ứng với thân phận mới. Tự hứa với mình sẽ trở nên mạnh mẽ, vấn đỉnh thế giới thực hiện mộng tưởng “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân” của bản thân, không thể làm mất mặt các vị tiền bối xuyên việt được. Đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng được đẩy ra, đi vào là một trung niên nhân và hai lão nhân. Trung niên nhân chính là Trần Thiên Minh, còn nhị lão là ông và bà nội của thân thể kia. Họ nhìn lên xuống, kiểm tra một lượt cơ thể của Trần Thiên Long một lượt, thấy tất cả đều ổn rồi mới yên tâm.

- Con cảm thấy thế nào rồi, làm chúng ta lo lắng muốn chết.

Ông nội hắn chợt nói, đây cũng là câu nói mà cả ba người muốn hỏi Trần Thiên Long. Trong lòng hắn không khỏi ấm áp, tình cảm này, thật ấm áp. Trong lòng thầm quyết định sẽ không bao giờ đê ai làm tổn thương đến họ.

- Con không sao rồi, mọi người yên tâm. Xin lỗi vì đã để mọi người phải lo lắng. Con hứa từ nay sẽ chăm chỉ luyện tập, sớm ngày tiến bộ võ đạo, làm rạng danh Trần gia ta.

Cả ba người nghe thế không khỏi vui mừng, thế là Thiên Long đã trưởng thành. Trò chuyện thêm một lúc, mọi người ai trở về phòng người đấy. Chuẩn bị ngủ Thiên Long mới thấy cô tiểu thị nữ lúc nãy giờ vẫn ở đây, hắn nhớ rõ nàng tên là Ngữ Yên, là cô nhi ăn xin bên đường mà thân thể này đã cưu mang. Nàng thiên phú võ đạo xuất chúng, mới 14 tuổi đã là luyện khí thất tầng, vẫn luôn kiên quyết làm thị nữ cho hắn. Nói đến, hắn bây giờ cũng đã 15 tuổi, nhưng mới chỉ là luyện khí nhị tầng, đây là do lúc trước ham chơi không chịu tu luyện dưỡng thành. Thấy nàng đứng mãi không chịu ngồi xuống thế là hắn gọi nàng:

- Ngữ Yên, qua đây với ta, đứng đó làm gì cho mệt.

- Dạ, vâng ạ.

Đúng là một cô bé ngoan. Thấy nàng đến gần, hắn kéo hẳn nàng vào lòng hắn, không cho nàng cử động.

- Thiếu gia, không nên như thế.

- Không sao cả, nàng hãy nằm yên, ta mệt quá, tối nay cứ như vậy ngủ nhé.

Nói rồi hắn ngủ luôn, thấy hắn không có hành động gì khác, nàng yên tâm, định giãy ra nhưng không được. Thế là nàng mặc kệ hắn luôn, từ hôm qua tới giờ nàng cũng chưa được chợp mắt nữa. Cơn buồn ngủ kéo đến, nàng cũng ngủ yên trong lồng ngực của hắn luôn. "Lồng ngực của thiếu gia thật mạnh mẽ, ấm áp" đây là suy nghĩ của nàng trước khi ngủ say.