Nhìn lướt qua một lượt thấy mấy người Vân Lam Tông thần sắc cao ngạo Tiêu Lệ trực tiếp mở miệng ra lệnh trục khách nói:
- Các vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi. Tiêu Gia không chào đón các ngươi! À, còn mấy thứ quà rác rưởi đó cũng mang về đi Tiêu gia không nhân bố thí!
- Tiểu tử nhà ai mà lại ngông cuồng như vậy, trong mắt chẳng lẽ không có tôn ti trật tự hay sao. Vậy thì để lão phu thay trưởng bối nhà ngươi cho ngươi 1 chút giáo huấn.
Một trưởng lão Vân Lan Tông nhìn thấy 1 thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện, còn giở giọng khinh thường bọn hắn thì tức muốn nổ phổi, cộng thêm nãy giờ đè nén, hiện tại gặp kích thích liền không còn kiềm chế được nữa, triệt để bạo phát, vận lên tuyệt kỹ Vân Lan Tông liền muốn xuất chiêu giáo huấn Tiêu Lệ vừa mới tiến vào. Tiêu Lệ nhìn thấy vậy trực tiếp bước ra một bước một bàn tay tát ngang vào mặt vị trưởng lão kia cộng với sức mạnh sấm sét làm vị trưởng lão kia bay thẳng vào tường có đôi khi còn co giật mấy cái. Thấy thế mọi bất ngờ vì một màn chước mắt đột nhiên một vị trưởng lão của Tiêu gia kịp phản ứng quát:
- To gan! Tiêu Lệ, ngươi lại dám đánh trưởng...
Vị trưởng lão này còn chưa nói hết một cỗ áp lực đè lên người tất cả mọi người ở đây trừ Nạp Lan Yêu Nhiên, Tiêu Chiến, Tiêu Viêm và Huân Nhi trừ những người đó ra mọi người nhao nhao đứng dậy dùng toàn bộ đấu khí cố gắng chống lại cỗ áp lực này nhưng mà cỗ áp lực này khinh khủng đến mức dùng toàn bộ đấu khí mà chân bọn họ vẫn thụt xuống 5 phân lúc này Tiêu Lệ quay qua người trưởng lão nói:
- Nhị trưởng lão, có việc gì sao? Hay là ngươi cũng muốn thay phụ thân giáo huấn ta?
Thấy Nhị trưởng lão không nói gì Tiêu Lệ thu lại uy áp được giải thoát mọi người đều nhìn về phía Tiêu Lệ với ánh mắt khiếp sợ đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi càng sùng bái Tiêu Lệ. Tiêu Lệ không để ý đến mấy việc này nhìn qua Nạp Lan Yêu Nhiên đánh giá nàng một lượt. Phải nói là thiếu nữ này rất đẹp, tựa như 1 con thiên nga cao ngạo, cười nhạo lũ cóc ghẻ xúm xít xoay quanh. Công bằng mà nói thì Tiêu Lệ cũng không ghét nàng, dù sao nàng vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, có chút bồng bột cũng là dễ hiểu, có điều sai lầm là vẫn là sai lầm, Tiêu Lệ cũng không thể để cho nàng được dễ dàng hắn liền cười cười nhìn phía Nạp Lan Yêu Nhiên nói:
- Nạp Lan Yên Nhiên, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì hành động của ngươi ngày hôm nay mà hối hận! Còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam Tông làm chỗ dựa mà hoành hành vô kị, Đấu Khí Đại Lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Sơn và Vân Vận cũng có không ít đâu…
Tiêu Lệ mượn luôn lời thoại của Huân Nhi nói. Khóe mắt còn hiện lên chút châm chọc, bất quá hắn cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, để cho gã thanh niên ôm lấy vị trưởng lão đang nằm như sắp chết đôi khi còn giật giật mấy cái đi, cùng với Nạp Lan Yên Nhiên cùng đoàn người mặt xám xịt rời đi. Lúc này một bóng người lao đến ôm lấy Tiêu Lệ một âm thanh trong trẻo vang lên
- Tiêu Lệ ca ca mấy năm gần đây ngươi đi đâu vậy sao không về thăm nhà một chuyến mà sao trên người ngươi có nhàn nhạt mùi phụ nữ thế?
Người nói không ai khác là Huân Nhi, nghe thế Tiêu Lệ khá vui vẻ nhưng nghe đến việc phụ nữ hắn thầm than sao con gái cảm giác thính thế nhưng hắn vẫn cười đáp:
- Ta ra ngoài lịnh luyện còn tạo một cái dong binh nhỏ ý mà còn mùi con gái là một người giúp ta quản lý dong binh ý mà ta và cô ấy khá thân nhau!
Nghe thế Huân Nhi không tiếp tục tra hỏi Tiêu Lệ nữa mà ôm lấy một cánh tay của hắn hai người thân mật đứng ở một bên Tiêu Viêm Có chút ghen tị bởi vì hắn cũng có tình cảm với nàng rồi nhưng hắn cũng biết nàng thích Tiêu Lệ nên hắn cũng không có ý định với nàng nữa chỉ âm thầm chôn sâu tình cảm xuống đáy lòng
...
Đứng phía sau hậu sơn của Tiêu gia, Tiêu Lệ và Tiêu Viêm hai người cùng nhau mà đứng những người còn lại ai đi làm truyện nấy của mình chỉ có hai người im lặng đứng tại đây trước mộ mẹ mình( là xác chứ linh hồn bị main thu mịa nó rồi còn đâu). Cuối cùng, Tiêu Lệ vẫn là người đầu tiên phá vỡ không khí yên tĩnh, hắn trước tiên nhìn về Tiêu Viêm nói:
- Đệ có biết tại sao đệ lại mất hết đấu khí hay không?
- Tại sao? Huynh biết!
Tiêu Viêm vô thức hỏi ngược lại,rồi chợt vỡ òa lên, hôm nay mặc dù trên đại sảnh hắn rất khí phách, thế nhưng nếu không có thực lực tương xứng đi kèm, khí phách đến mấy thì cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ mà thôi, thùng rỗng kêu to không hơn không kém. Hắn cười cười rồi chỉ tay vào chiếc nhẫn của mà Tiêu Viêm đang đeo trên cổ nói:
- trước khi mẫu thân chết có để lại một chiếc nhẫn cho đệ chính chiếc nhẫn ý phong ấn một linh hồn của một người, người ý đã cướp đi toàn bộ đấu khí của đệ người đó rất lợi hại đệ hãy cố gắng bái người đó là sư phụ, Đây là một cai nhẫn trữ vật bên trong có 10 vạn kim tệ, một số tinh huyết yêu thú và một số dược liệu quý phải giữ cho cẩn thận hết có thể đến tìm ta.
Nói xong hắn đi mất chỉ đê Tiêu Viêm ở lại một mình lúc sau vẫn theo như kịch bản chỉ khác Tiêu Viêm được dược lão nhân làm đệ tử và cũng không phải đi vay tiền như theo nguyên tác.